Lần trước Cường Tử đi họp chợ, thấy có người bán xe đẩy bằng gỗ, làm rất dở nhưng vẫn bán được với giá năm đồng. Xem ra xe đẩy nhỏ không phải là cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, ba hắn cũng từng nói, chính xe đẩy nhỏ đã thúc đẩy thắng lợi của chiến dịch Bình Tân.

Buổi tối Cường Tử về nhà sớm hơn ngày thường, rửa mặt rồi đi chặt cây ở sân sau, Nữu ngồi trên khúc gỗ nhìn, một tay cô cầm khăn, một tay vuốt ve những chú gà con kêu chíp chíp, cô nhìn Cường Tử vung chiếc rìu lớn chặt cây. Cường Tử thật tốt, thật sự rất tốt, Cường Tử không làm cô đau nữa, còn khiến cô rất thoải mái.

Cường Tử làm hai chiếc xe đẩy bằng gỗ, dạy Nữu đẩy xe, Nữu nhanh chóng học được. Sáng sớm ăn xong, hắn nói với Nữu, “Đi chợ với anh.” Hai mắt Nữu sáng lên, ra cửa giậm mạnh chân, cúi xuống lau sạch bùn đất trên giày, cô và Cường Tử mỗi người đẩy một chiếc xe đi chợ.

Ở chợ không có nhiều người bán hàng, nhiều thứ bị nhà nước cấm bán, nhưng ở chợ có cửa hàng quốc doanh, có thể mua được rất nhiều thứ trước đây chưa từng thấy. Xe đẩy bằng gỗ của Cường Tử vừa đến chợ đã bán hết, Cường Tử dẫn Nữu vào cửa hàng.

Nữu ước gì mình có một nghìn con mắt, Cường Tử dẫn cô đến quầy, chỉ vào một đống gương nhỏ đủ loại sau lớp kính, "Muốn cái nào?"

Nữu nhìn Cường Tử, rồi dùng tay chỉ vào một chiếc gương tròn màu đỏ. Cường Tử nói với nhân viên bán hàng, "Nhân dân Trung Quốc từ nay đứng lên, mua chiếc gương này, lấy thêm một cái thắt lưng." Dây lưng của Nữu đã rách nát rồi.

Nhân viên bán hàng nói câu trích dẫn, trả lại tiền thừa, Cường Tử chạy đến một quầy khác, nói câu trích dẫn, mua một bức tượng bán thân bằng sứ của chủ tịch Mao. Ôm tượng trong lòng, Nữu cất thắt lưng và gương vào túi, vỗ nhẹ, ôm túi đi theo Cường Tử ra ngoài.

Nữ nhân viên bán hàng nhìn theo bóng lưng của Cường Tử rất lâu, thầm nghĩ, người đàn ông đẹp trai như vậy và cô gái ngốc nghếch kia có quan hệ gì thế?

Khi hoa hòe nở, buổi trưa có thể mặc áo mỏng, Nữu có kinh nguyệt lần thứ hai sau khi đến nhà Cường Tử, Cường Tử đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có vài phụ nữ kinh nguyệt không đều, có lẽ do người Nữu có hàn khí, cần điều dưỡng từ từ. Vợ bác sĩ nhìn thấy Nữu, kêu lên, “Xem Cường Tử canh tác mảnh đất này, xanh mướt mượt.”

Cường Tử cười, chị dâu cười, Nữu cũng cười theo. Bây giờ ngày nào Nữu cũng lau gương, ngày nào cũng soi gương, Cường Tử nói với cô, trên gương có hình chủ tịch Mao, có một lá cờ đỏ, trên đó viết là “Khắp núi non đều đỏ thắm”. Mặt sau chiếc gương tròn nhỏ của cô có chữ song hỷ. Gương mặt Nữu trắng hồng, đôi mắt càng long lanh, luôn treo một nụ cười không bao giờ tắt, Cường Tử còn mua cho cô bàn chải và kem đánh răng, dạy cô cách đánh răng, mái tóc đen buộc thành hai bím nhỏ, khi bước đi bím tóc lắc lư ở phía sau, Cường Tử thấy Nữu đi đường nhẹ nhàng hơn.

Mỗi ngày Cường Tử tranh thủ thời gian làm xe đẩy bằng gỗ, so với các công việc mộc khác, cái này không khó, cứ mỗi tháng, mùng 1, mùng 5, mùng 9 âm lịch là ngày chợ của địa phương, mỗi phiên hắn đều bán được 5 đồng, trừ tiền mua đinh sắt, lãi 4 đồng rưỡi. Ở nông thôn Hà Bắc thời đó, tám hào bảy xu một cân thịt, chín xu một gói muối, hai hào một cân đường. Cuộc sống của Cường Tử khiến người trong thôn đỏ mắt. ( truyện trên app T Y T )

Nữu rất hiếm khi ra ngoài, khi cô làm việc nhà trong sân, có những bà thím đi ngang qua cổng nhà, luôn bước chậm để thò cổ vào nhìn, nói vài câu, “Ngốc có phúc của người ngốc, xem cô ta ăn mặc kìa.”

“Tổ sản xuất đã bắt đầu làm việc, người ta cũng không hề xuống ruộng.”

“Còn phải nói sao, nếu không phải ông già Cường Tử có vấn đề, con gái tôi…”

“Có ích gì, đến giờ cũng chưa có thai.”

“Nói không chừng là con gà mái không biết đẻ trứng.”

“Cũng có thể.”

Cường Tử không quan tâm Nữu có thai hay không, hắn không biết liệu con vợ ngốc sinh ra có ngốc giống như mẹ nó hay không. Bác sĩ nói, phải xem Nữu bị ngốc do bẩm sinh hay sau này mới bị, cái này phải đến quê cô ấy hỏi thăm, giờ chị gái hắn đã không còn, không ai biết quê của Nữu ở đâu.

Thân hình Nữu ngày càng đầy đặn, mỗi ngày cô vui vẻ tiễn Cường Tử đi rồi ở nhà dọn dẹp sân, dọn dẹp nhà cửa, sau đó ngồi trên bậc cửa nhìn hai chú gà con chạy lon ton trong sân, nhìn mấy con chim én kêu ríu rít trên mái nhà.

Cường Tử về nhà, Nữu chạy ra, kéo tay Cường Tử chỉ cho hắn xem, trong tổ chim én đã có mấy chú chim non đang kêu chíp chíp, Nữu vui mừng đến nỗi đầu mũi rịn mồ hôi, liên tục nói, “Nhìn này, nhìn này.”

Nữu hát, “Chim én nhỏ, mặc áo hoa.” Cô chỉ biết hát mỗi câu đó. Cường Tử bị Nữu kéo, không nhịn được mà hát tiếp, "Mỗi năm mùa xuân đến đây, tôi hỏi chim én vì sao đến, chim én đáp rằng, mùa xuân ở đây tươi đẹp nhất." Nữu không nhìn chim én nữa mà nhìn Cường Tử, khuôn mặt nhiệt tình, hai mắt sáng rực.

Lần đầu tiên Cường Tử ôm Nữu vào lòng, hôn lên môi cô, trời chưa tối hắn đã bế cô lên giường, cho cô cảm giác như bay lên trời.

Mùa xuân này đối với Nữu là mùa xuân đẹp nhất trong mười bảy năm qua.

Vào hè, trừ đi chi phí sinh hoạt, Cường Tử đã tiết kiệm được 50 đồng từ việc bán xe đẩy gỗ, cộng với tiền tiết kiệm trước đây, tổng cộng có 98 đồng, đủ để mua một chiếc xe đạp hoặc một chiếc đồng hồ Seagull Thượng Hải.

Cường Tử đến nhà chú Chu thôn bên cạnh, nhờ đứa con đang học ở huyện của ông ấy hỏi thăm xem mua ở đâu, hết bao nhiêu tiền. Mỗi lần Cường Tử đến, lão Chu lại kéo hắn ngồi chơi, kể về đứa con trai mình đầy tự hào, bảo hắn đến nhiều hơn, thím Chu còn nói, cũng đưa vợ cậu sang đây chơi, ở trong nhà mãi dễ sinh bệnh lắm.

Con trai lão Chu về nhà dẫn Cường Tử đi lên huyện. Cường Tử vào cửa hàng xem đồng hồ, cũng xem xe đạp, nhưng cuối cùng hắn lại mua một chiếc radio bán dẫn.

Con trai lão Chu tên là Chu Thụ Hoa, cậu ta hỏi Cường Tử sao lại mua cái này, Cường Tử nói, để nghe đài. Cường Tử nghĩ, vợ ngốc của hắn nghe đài thì sẽ không nhìn cổng đợi hắn về suốt ngày nữa.

Thụ Hoa dạy Cường Tử cách sử dụng, nói, sau này anh có việc gì ở huyện thì cứ nói với ba em, em đi lại thuận tiện.

Cường Tử chỉnh đài xong, nói với Nữu, chỉ cần vặn nút là có tiếng, đừng chạm vào những cái khác. Nữu vui vẻ cười thành tiếng, áp tai vào radio, đi vòng quanh bàn, không thấy người, là ai đang nói chuyện?

Nữu thích nghe mọi thứ, miễn là có tiếng, nhưng Nữu thích nhất là chương trình phát thanh cho trẻ mẫu giáo, trong đó có ông kể chuyện, có Tôn Ngộ Không, có Trư Bát Giới, có yêu tinh, mỗi ngày ông đều kể chuyện.

Tin tức nhà Cường Tử mua radio lan khắp thôn, cũng truyền đến tai chủ nhiệm Thạch, ông ta theo dõi sát sao mọi động thái của Cường Tử, cánh tay ông ta bây giờ vẫn còn đau khi làm việc.

Lần trước công xã tổ chức đại hội, bí thư công xã đã nói, “Phải đấu tranh đến cùng, quét sạch bốn loại phần tử*, tuyệt đối không khoan nhượng, không mềm lòng.”

(*) "Bốn loại phần tử" là thuật ngữ trong CMVH Trung Quốc, chỉ những người bị coi là kẻ thù của nhà nước và xã hội gồm địa chủ, phú nông, phản cách mạng và phần tử xấu, là mục tiêu của các cuộc đấu tố và trấn áp, nhằm thanh lọc xã hội và củng cố quyền lực của ĐCS.

Chủ nhiệm Thạch ở nhà ngồi trên giường hút thuốc, suy nghĩ cả ngày, đến giờ ăn cơm con gái gọi ông ta cũng không phản ứng, ban đêm ông ta chạy đến ủy ban cách mạng thôn, triệu tập cuộc họp khẩn cấp, xác định ba nội dung: "Thứ nhất, triệt để cắt bỏ cái đuôi của chủ nghĩa tư bản; Thứ hai, nghiêm khắc trừng trị bốn loại phần tử; Thứ ba, quét sạch phần tử cơ hội trong quần chúng cách mạng.” Sáng sớm hôm sau, ông ta chạy đến công xã báo cáo, được bí thư nhiệt liệt khen ngợi, cử một phó bí thư đi cùng chủ nhiệm Thạch đến thôn, trực tiếp tham gia hội nghị phê đấu của quần chúng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play