Hôm đó Cường Tử uống rượu, có đứa nhóc thôn bên cạnh sắp lên huyện thành học cấp ba, là niềm tự hào của cả công xã. Gia đình đó nhờ đóng một cái tủ sách nhỏ, còn mời hắn uống rượu. Gia đình đó đối xử với hắn rất tốt, cũng giống như gia đình bác sĩ, chú Chu và hắn rất hợp nhau, ông ấy còn nói sẽ giúp hắn kiếm thêm việc làm.
Khi vào sân, mặt trời đã lặn nhưng trời vẫn chưa tối hẳn.
Nữu đang ở trong bếp ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, hôm nay có hai con chim én đến, trên tổ én cũ có thêm vài vết bùn mới, chim én không sợ cô, cứ bay ra bay vào. Nữu nhìn theo những chú chim én bay đi, rồi lại chờ đợi chúng bay về thêm bùn vào tổ.
Cường Tử bước vào nhà, Nữu nhìn hắn.
Khoảnh khắc đó, mặt Nữu hiện lên một nụ cười nhẹ, khuôn mặt trong trẻo không nhuốm bụi trần. Đột nhiên Cường Tử cảm thấy rất xúc động. Đã lâu rồi Nữu không cười, dù là một nụ cười ngu ngơ ngốc nghếch, nhưng hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp.
“Nấu cơm chưa?”
“Ừm.”
Nữu lại nhìn lên trần nhà, Cường Tử về làm hai con chim én bay đi mất. Cường Tử ngẩng đầu nhìn, đóng cửa phòng lại, mở một ô cửa sổ nhỏ trên cửa ra vào, nói, “Chim én sẽ vào từ đây.”
Nữu cười, Cường Tử cũng mỉm cười.
Cường Tử rửa mặt ăn cơm, Nữu nhìn hắn, gắp một miếng dưa muối vào bát của hắn, rồi lại nhìn hắn cười.
Nữu rất nghe lời, lần trước sau khi Cường Tử nói, mỗi ngày cô đều múc cơm ra, rửa sạch nồi, đun nửa nồi nước rồi đổ nước rửa chân cho hắn, sau đó cô tự lau người mình.
Cường Tử rửa chân xong thì nhìn Nữu lau cơ thể trắng trẻo của cô từng chút một, trên ngực trái có vết sẹo màu hồng nhạt do bị bỏng. Cường Tử muốn chạm vào.
Nữu lau người xong định lên giường thổi tắt đèn, Cường Tử nói, “Đừng thổi, em lên đây.”
Nữu leo lên giường muốn chui vào trong chăn, Cường Tử kéo cô lại, ôm cô vào lòng, tay chạm vào vết sẹo của cô, “Còn đau không?”
Nữu lắc đầu, Cường Tử buông cô ra, đứng dậy kéo màn lại, tấm màn này là chị gái treo lên vào ngày cưới, đến hôm nay vẫn chưa đóng lại nào.
Cường Tử đặt Nữu nằm xuống, cô vẫn nhìn hắn chăm chú.
“Nhắm mắt lại.”
Nữu cười với Cường Tử, “Anh muốn làm gì thì làm, em không khóc không làm loạn, em nghe lời.” Chị gái đã dặn như vậy Cường Tử sẽ không đánh cô. Chị nói gì Nữu đều ghi nhớ.
Nữu nhắm mắt lại, Cường Tử sờ vào thân thể Nữu, một ý nghĩ mơ hồ lóe lên, sao hắn lại không muốn cô sớm hơn?
Nữu nhắm mắt, Cường Tử chạm vào ngực cô lần đầu tiên, bóp nắn. Nữu có cảm giác không giống như lúc những thanh niên chạm vào ngày cưới, cũng không giống như lúc chủ nhiệm Thạch chạm vào. Nữu cảm thấy người mình nóng lên, ngực hơi căng, khi cô đưa tay lên ngực, Cường Tử gạt tay cô ra.
Cường Tử nói, “Thân thể này không được để đàn ông chạm vào.” Nữu nhớ, nhưng Cường Tử đang chạm vào, cô thích, Cường Tử điều khiển cơ thể cô từng chút một, bàn tay hắn khô ráo, mạnh mẽ, thô ráp, từ ngực cô đi xuống, tách hai chân cô ra, chạm vào mọi nơi.
Cơ thể Nữu bắt đầu uốn éo, một cảm giác xa lạ chưa từng có khiến cô choáng váng, như đứng trên cao nhìn xuống. Cường Tử chạm vào cô thật dễ chịu, cô chưa từng dễ chịu như vậy, sau đó Nữu khẽ rên lên.
Cường Tử biết đây là một cơ thể đẹp, không thua gì Anh Anh, nhưng khi hắn chạm vào ngực Anh Anh, cô ta sẽ nói trong ngực hắn, "Anh ơi, nhẹ một chút", "Anh ơi, mạnh một chút".
Nữu không giống như vậy, cô chỉ uốn éo dưới những cái chạm của hắn, rên rỉ mơ hồ.
Khi Cường Tử chạm vào chỗ kín của Anh Anh, cô ta thổi vào tai hắn, “Anh ơi, thật thoải mái.” Rồi cô ta đưa bàn tay mềm mại vào trong quần hắn, cũng chạm vào hắn. Nữu không biết làm thế, khi Cường Tử gạt tay cô ra, cô chỉ biết nắm chặt tấm chăn mà vặn vẹo. Cường Tử nhìn tay cô, hạ thân càng căng hơn, buông cô ra, cởi hết quần áo của mình.
Hơi thở ấm áp của Cường Tử phả vào mặt Nữu, cô không dám mở mắt, Cường Tử đè lên người cô, gập đôi chân cô lại rồi nâng lên, dùng tay liên tục chạm vào chỗ kín của cô, đưa một vật cứng vào nơi cô đi tiểu.
Rồi Cường Tử đẩy mạnh vào trong thân thể Nữu, có thứ gì đó cắm vào người cô.
“Đau!”
Nữu hét lên, đột ngột mở mắt ra. Khuôn mặt Cường Tử làm cô sợ hãi, khác với khi hắn tức giận. ( truyện trên app tyt )
“Nhắm mắt lại”, Cường Tử khẽ quát.
Nữu đau, “Không.” Cô uốn éo, muốn thoát khỏi Cường Tử. Chị đã nói cô phải nghe lời, hắn muốn làm gì cứ để hắn làm, cô không khóc cũng không làm loạn, nhưng tại sao Cường Tử lại làm cô đau thế này.
Nữu đẩy ngực Cường Tử, “Không, đau.”
Cường Tử gạt tay cô ra, sự phản kháng của cô càng kích thích dục vọng của hắn, hắn liên tục đẩy mạnh vào cơ thể Nữu.
Đêm đó Cường Tử làm Nữu ba lần, ngọn lửa bị kìm nén hơn 20 năm bùng lên khiến hắn vô cùng hưng phấn. Hắn không biết Nữu cảm thấy như thế nào, đau chăng? Mọi phụ nữ đều trải qua như vậy.
Nữu không dám phản kháng, cô đã đẩy ngực Cường Tử, cô còn rơi nước mắt, khiến Cường Tử càng đè cô hết lần này đến lần khác, làm cô đau đớn hơn. Nữu nhớ đến lời mấy thím trên phố, Cường Tử đối xử tốt với cô, ban đêm ôm cô ngủ. Nhưng trước đây Cường Tử chưa từng ôm cô ngủ, Nữu cảm thấy Cường Tử tốt với cô, nhưng bây giờ hắn thực sự ôm cô ngủ, Nữu sợ chết khiếp.
Cường Tử nắm bầu ngực Nữu mà ngủ, Nữu thức dậy sớm, nhìn lên trần nhà không dám cử động, sợ làm Cường Tử thức giấc.
Khi Cường Tử tỉnh dậy, cảm thấy trong tay mình mềm mại, lần đầu tiên trong chăn hắn có một người phụ nữ. Cường Tử lật người đè lên Nữu, cô khóc, “Không, đau.”
Cường Tử chậm rãi ngồi dậy, kéo chăn ra, nhìn thấy trên ngực Nữu có vài vết bầm tím, hắn tách hai chân cô ra, thấy vết máu khô và chỗ sưng đỏ.
Cường Tử xuống giường mặc quần áo, mở cửa đổ nước trong chậu ra ngoài, đổi nước ấm, “Xuống đây rửa.”
Hắn cảm thấy ánh mắt của Nữu nhìn hắn như nhìn con hổ.
Hôm qua hắn dùng sức quá mạnh? Hắn không cảm thấy như vậy.
Hôm đó, Cường Tử ra khỏi nhà muộn hơn mọi ngày, Nữu bước đi khập khiễng, hai chân xiêu vẹo. Cường Tử thấy khó chịu trong lòng, nhưng khi ra khỏi nhà, hắn bỗng nhiên cảm giác ánh nắng rực rỡ hơn, công việc cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn nghĩ, về nhà rồi hắn sẽ sửa sang lại bức tường, lần tới khi lên huyện thành, hắn sẽ vào Cung Tiêu Xã mua ít vải, chuẩn bị vài bộ quần áo cho vợ thay, đổi áo khoác bông cho vợ.
Buổi tối về nhà, Nữu ăn chưa hết bát cơm, chưa lau người chưa cởi đồ đã leo lên giường, ôm chặt lấy vai mình, rúc ở góc tường, căng thẳng dõi theo từng động tác của Cường Tử.
Cường Tử thổi tắt đèn leo lên giường, cởi quần áo chui vào chăn của mình, hắn quay lưng lại với Nữu, “Cởi quần áo ngủ đi.”
Một lúc lâu sau không có động tĩnh, Cường Tử buồn bực, “Cởi đi, anh không chạm vào em nữa.”
Trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, Cường Tử nhớ đến Anh Anh, lần nữa tự hỏi, hắn không biến Anh Anh thành người đàn bà của mình là đúng hay sai?
Mấy ngày liền, ánh mắt của Nữu vẫn mãi dõi theo Cường Tử, nhưng khi bắt gặp hắn cô lại lảng tránh. Hôm nay khi làm việc, Cường Tử bất chợt mỉm cười, lần đầu tiên của phụ nữ, có lẽ chỉ có vợ ngốc nhà hắn mới sợ hãi đến thế. Hắn không tin đêm nay cô không chịu nghe lời.
Vài người phụ nữ đang ngồi tán gẫu, Cường Tử lắng nghe không mấy hứng thú, cho đến khi bọn họ nhắc đến Anh Anh.
“Nghe nói gã đàn ông đó bị bất lực, mỗi lần Anh Anh về nhà mẹ đẻ đều khóc.”
Cường Tử cầm xẻng đào mạnh xuống, suýt nữa làm đổ cả cột nhà. Hắn dừng lại, nhìn bầu trời xa xăm, mùa xuân ở phương Bắc không khác gì mùa đông, vẫn còn khá lạnh, nhưng trên đỉnh đầu đã có chim én bay về, cô vợ ngốc của hắn hát bằng hai nốt nhạc, “chim én nhỏ, mặc áo hoa.” Còn có nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô hôm đó.
Hai bóng hình phụ nữ không ngừng hiện lên trong tâm trí Cường Tử. Khi về nhà, Cường Tử vòng qua một con đường, đứng nhìn vào cửa nhà Anh Anh từ đằng xa, không có ai ra vào.