Hội nghị phê đấu đã mở rộng thành hội nghị đấu tranh. Hội nghị phê đấu có nghĩa là phê phán và đấu tranh giải quyết vấn đề, chỉ mang tính chất ngôn từ, còn hội nghị đấu tranh thì khác, là sự đấu tranh hoàn toàn nhằm vào kẻ thù giai cấp, vì là kẻ thù nên không được thương tiếc nương tay, phải quyết liệt như gió thu cuốn lá rụng.
Trước tiên Cường Tử bị một số thanh niên đá lăn qua lăn lại như một quả dưa hấu suốt một tiếng, sau đó cổ hắn bị đeo khối sắt nặng hai cân, đứng trên hai cái ghế gãy chồng lên nhau, bắt đầu chịu đựng sự đấu tố từ toàn bộ quần chúng cách mạng trong thôn.
Chủ nhiệm Thạch mở đầu, “Cao Cường, ba hắn vốn có vấn đề, thuộc loại phần tử đen tối không rõ ràng, đáng ra hắn phải phân rõ giới hạn với ba mình. Nhưng ngay từ đầu hắn không làm vậy, nên hắn cũng trở thành phần tử đen tối, chúng ta là quần chúng cách mạng không thể tha thứ, đó chính là đối tượng đấu tranh của chúng ta. Những phần tử đen tối như thế, liệu có nên để hắn sinh ra những đứa con cũng là phần tử đen tối hay không?”
Quần chúng cách mạng giơ nắm tay, “Không nên để hắn sinh.”
Chủ nhiệm Thạch đập bàn, “Đúng, mọi người nói rất đúng, tư tưởng của quần chúng cách mạng trong thôn chúng ta rất trong sạch, vậy nên không ai chịu làm vợ hắn. Nhưng chị gái hắn…” Chủ nhiệm Thạch ho một tiếng, lại đập mạnh xuống bàn, “Chị gái hắn chết rồi cũng là phần tử đen tối, còn giúp hắn mua một người vợ từ nơi khác về, hôm nay chúng ta không phê đấu cô ta. Cao Cường,” Chủ nhiệm Thạch chỉ vào Cường Tử đứng trên hai chiếc ghế cao năm thước đang lung lay muốn ngã, “Hắn còn dám lấy vợ, còn muốn sinh con là phần tử đen tối! Mọi người nói xem tư tưởng của hắn có đen không?”
Quần chúng cách mạng hét lớn, “Đen!”
“Vậy nên, để không có những phần tử đen tối được sinh ra, chúng ta phải cách ly vợ hắn,” Ông ta nói xong thì quay đầu hỏi Cường Tử, “Vợ cậu có mang thai không?”
Cường Tử vẫn không nói gì.
“Không nói? Không nói tức là chống đối quần chúng cách mạng. Hạ hắn xuống, tiếp tục đấu tranh hắn.”
Có người hạ Cường Tử xuống, vài thanh niên lại đến đá hắn lăn lộn như quả dưa hấu.
Đám đông từ ồn ào trở nên yên tĩnh. Cường Tử gần như đã đi khắp mọi nhà, có nhà nào mà không cần thợ mộc, có nhà nào mà không lợi dụng tay nghề của Cường Tử.
Chủ nhiệm Thạch nhìn xung quanh, vẫy tay cho đám đông giải tán.
“Cao Cường, cậu không nói cũng chẳng sao, dù vợ cậu có mang thai, sinh con ra cũng phải giết chết, ngày mai chúng tôi sẽ bắt cô ấy vào văn phòng Ủy ban cách mạng thôn để cách ly.”
Có người hô lớn, “Đưa cô ta về quê cũ đi.”
Chủ nhiệm Thạch xua tay, “Cô ấy là nạn nhân, chúng ta phải bảo vệ cô ấy, đợi tôi hỏi rõ quê cũ của cô ấy ở đâu, tôi sẽ đích thân đưa cô ấy về.”
Cuộc họp đấu tranh kéo dài đến nửa đêm, quần chúng cách mạng mệt mỏi lê bước về nhà, Cường Tử lại bị nhốt vào căn phòng gió lùa bốn phía.
Sau khi tan họp, chủ nhiệm Thạch hát lẩm nhẩm một điệu nhạc đi ra khỏi Ủy ban cách mạng thôn, nhìn về con đường dẫn đến nhà Cường Tử, nghĩ đến ánh mắt như sói và con dao của Cường Tử, ông ta tức giận quay bước về nhà mình.
Cường Tử bị giam giữ ba ngày, không ăn không uống, toàn thân rã rời.
Là vợ chồng bác sĩ giúp đỡ Cường Tử ra ngoài, nói, “Cường Tử, mau ra ngoài, nhà cậu có chuyện rồi.”
Cường Tử tỉnh dậy, vợ chồng bác sĩ dìu hắn về nhà, trên đường đã có nhóm người tụm năm tụm ba, đầu Cường Tử kêu lên ong ong.
Ở nhà, vợ ngốc của hắn ngồi co ro trong góc giường, bên cạnh là con dao phay còn dính vài vệt máu đã khô.
Bác sĩ nói, “Mau đi xem ông cụ một chút, không xong rồi.”
Cường Tử vội vã đi vào căn phòng đối diện, ông cụ nằm trên mặt đất trong tư thế giãy giụa bò về phía cửa, tay phải duỗi về phía trước, mắt trừng to, khóe miệng dính máu.
Trước mắt Cường Tử tối sầm, hoàn toàn mất ý thức.
Khi tỉnh dậy, Cường Tử như phát điên nhảy lên giường, cầm con dao lao ra ngoài, nhưng vợ chồng bác sĩ đã níu chặt lấy hắn, “Người anh em, nghe tôi nói, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đừng vội, trước hết hãy lo xong chuyện của ông cụ đã, còn có vợ ngốc của cậu nữa.”
Cường Tử không nghe lọt tai, nhưng hắn không có đủ sức để thoát khỏi sức lực của vợ chồng bác sĩ.
Vợ bác sĩ nói bên tai Cường Tử: “Cường Tử, vợ cậu suýt chút nữa đã chém đứt gân tay của chủ nhiệm Thạch, ông ta chưa chiếm được lợi lộc gì cả.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cường Tử dần bình tĩnh lại, phải, hắn vẫn còn có một người vợ ngốc trên thế gian này, một người vợ ngốc trên danh nghĩa, ngoài cô ra, hắn đã không còn mối bận tâm nào nữa. Lo liệu xong chuyện của ba, hắn sẽ đưa vợ ngốc về quê rồi giết chết cả nhà chủ nhiệm Thạch.
Vợ của bác sĩ đi kéo Nữu, nhưng Nữu cứng ngắc co rúm vào góc tường, đôi mắt hoảng sợ nhìn Cường Tử như chú nai con, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Cường Tử, vợ cậu bị dọa sợ rồi, mau gọi hồn vía cô ấy trở về, kẻo bị ốm mất.”
Cường Tử từ từ thả lỏng cơ thể, quay về phía Nữu, nhẹ nhàng nói, “Đến đây.”
Nữu từ từ đưa tay ra, từng chút một vươn về phía Cường Tử, mắt cô chậm rãi chuyển động, nước mắt thầm dâng lên, đầy hốc mắt rồi thì từng giọt rơi xuống.
Bác sĩ thở dài, “Tôi sẽ gọi người đến chôn cất ông cụ.” Nói rồi anh ta kéo vợ mình ra khỏi cửa.
Cường Tử đi tới nắm lấy tay Nữu, kéo cô vào lòng, hắn ôm chặt lấy cô, nước mắt tuôn rơi như suối.
Cường Tử chôn cất ba bên cạnh chị gái, kéo Nữu quỳ xuống, nói, “Dập đầu trước ba đi, ba vì cô mà chết.”
Nữu không biết vì sao ba lại vì cô mà chết, nhưng cô sẵn lòng dập đầu trước ba, vậy nên Nữu cứ thế mà dập đầu liên tục, cho đến khi Cường Tử kéo cô đứng dậy.
Sắp đến mùa xuân rồi, cái rét mùa xuân khiến lòng người lạnh lẽo. Cường Tử ngồi trên cái giường đất mà ông cụ từng ngủ, dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm trần nhà, Nữu đứng trên sàn nhìn hắn cho đến khi trời sáng gà gáy.
Cường Tử hỏi, “Nhà cô ở đâu?”
Nữu lắc đầu, cô chỉ nhớ nhà mình có núi, đi ra bằng tàu hỏa.
Ban ngày Cường Tử mài dao, con dao bếp được mài cho sáng bóng, ban đêm thì hắn ngồi thức. Nữu nấu cơm, có khi Cường Tử sẽ ăn một miếng, có khi hắn bưng bát lên rồi lại đặt xuống. Nữu rất lo lắng, cô biết Cường Tử bị bệnh rồi, cô muốn đi tìm bác sĩ cho Cường Tử, bây giờ ngoài Cường Tử ra, vợ chồng bác sĩ là người thân quen nhất với cô, nhưng cô không dám ra ngoài, không dám ra ngoài nữa.
Vài ngày sau, Cường Tử vuốt ve lưỡi dao, nói với Nữu, “Tôi phải làm sao với cô đây?”
Nữu nhìn thẳng vào Cường Tử, “Em sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.”
Cường Tử đang nói chuyện với chính mình, nói trong lòng, vợ ngốc dù có ngốc thì cũng là một mạng người, cũng là vợ của hắn, hắn không thể bỏ mặc cô một mình.
Vì vậy, mặc dù ngày nào Cường Tử cũng mài dao, đêm nào cũng thức trắng, nhưng hắn không làm gì cả. Hơn mười ngày sau, hắn lại bắt đầu làm nghề mộc.
Căn nhà trở nên yên tĩnh hơn, Nữu như một người không hình không bóng, chỉ có ánh mắt là không hề thay đổi, luôn dõi theo bóng dáng Cường Tử.
Cường Tử ít nói và chỉ làm việc, người thôn khác thích giao việc cho hắn, đôi khi còn giữ hắn ở lại ăn bữa cơm, Nữu ở nhà một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ mong chờ Cường Tử về, có đôi khi cô ngồi từ sáng đến tối mịt.
Cuối cùng chim én cũng bay về, ngày đông giá rét đã qua đi, khiến lòng người nảy sinh một chút hy vọng nhè nhẹ, mong chờ năm mới đến.
Cường Tử làm việc ở thôn bên cạnh, giữa trưa, một trận sấm mùa xuân ầm ầm kéo đến, trời nhanh chóng tối sầm, Cường Tử vội vàng thu dọn dụng cụ chạy về nhà. Vừa vào đến thôn, mưa gió trút xuống, tiếng sấm rền từ xa đến gần, rồi tiếng sét đánh bất ngờ vang vọng bên tai, chốc lát toàn thân hắn bị mưa lạnh xối ướt. Mưa gió khiến Cường Tử không mở nổi mắt, vội vã giẫm lên con đường lầy lội chạy về nhà mình.
Trong mưa, một bóng người từ xa loáng thoáng chạy tới, lảo đảo nhào về phía Cường Tử. Khi tới gần, người đó kéo Cường Tử chạy đi. Cường Tử cố gắng mở mắt nhìn, đó là Anh Anh.
Anh Anh kéo Cường Tử chạy một mạch về nhà Cường Tử, đẩy cổng sân, đẩy cửa nhà, chạy thẳng vào trong nhà. Hai người ướt sũng từ đầu đến chân, chỉ một lúc sau sàn nhà đã ướt một vũng.
Cường Tử nhìn Anh Anh, Anh Anh cũng nhìn Cường Tử, cả hai thở hổn hển, run rẩy liên tục, rồi Anh Anh buông cánh tay của Cường Tử ra, bắt đầu xé áo mình. Áo ướt đẫm dính chặt vào người. Khuôn mặt Anh Anh tái nhợt, thở không ra hơi mà nói, “Cường Tử, anh, anh muốn em đi, giúp em, cởi áo đi, anh muốn em đi.”
Cường Tử đỡ lấy thân hình lảo đảo của Anh Anh, khó khăn lắm mới giúp cô lột hết bộ đồ ướt, hắn lấy khăn lau tóc, lau người cô, rồi đẩy cô lên giường, kéo chăn đắp lại. Anh Anh kiên quyết bò ra khỏi chăn, nói, “Anh Cường Tử, muốn em đi, đến đây, anh đến đây.” Cô ta chìa tay ra kéo Cường Tử.
Cường Tử cũng cởi cái áo ướt, thay áo khô rồi leo lên giường, ôm Anh Anh và bọc chăn vào trong lòng, hắn vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, “Sao em lại chạy tới đây, ngốc quá, mưa lớn thế này, em không cần mạng nữa sao?”
Anh Anh giãy giụa trong lòng Cường Tử, “Anh Cường Tử, hãy muốn em, em cầu xin anh, xin anh đó, anh Cường Tử.” Cô ta cố kéo quần áo của Cường Tử.
Cường Tử cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ôm chặt Anh Anh nhìn quanh bốn phía, có gì không đúng?
Anh Anh đã vói bàn tay lạnh lẽo vào trong áo Cường Tử.
Vợ ngốc đâu rồi?
Cường Tử buông Anh Anh ra, leo xuống giường mang giày, chạy sang phòng đối diện tìm kiếm vợ ngốc. Từ khi ba hắn mất thì căn phòng đó không còn sức sống nữa. Hắn chạy ra cửa trước, rồi chạy ra cửa sau tìm, không thấy, gọi vài tiếng, người ở đâu? Chạy đi đâu rồi? Không có tiếng trả lời. Từ sau khi xảy ra chuyện kia, vợ ngốc không bao giờ ra khỏi sân, huống chi trời mưa to thế này, cô có thể đi đâu được?
Cường Tử quay lại phòng lục tìm vài bộ quần áo của mình rồi ném lên giường, nói với Anh Anh, “Em mặc vào rồi nhanh về đi, anh tìm áo mưa cho em.”
Không có áo mưa. Cường Tử ngơ ngác, hắn chạy ra ngoài trời mưa gọi to, tìm kiếm dọc đường.
Tiếng sấm ầm ầm khiến người ta hốt hoảng, trời tối như tàn ngày. Cường Tử chạy từ đầu đông rồi chạy về đầu tây thôn, thỉnh thoảng hắn vuốt nước mưa chảy trên mặt, hô to, “Tú Lệ, Tú Lệ, Tú Lệ, Tú Lệ.”
Hắn thật sự không biết mình gọi Tú Lệ như vậy, cô nghe thấy thì có biết là hắn gọi cô không.
Cuối cùng, bên dưới cái cối xay bằng đá lớn ở đầu thôn, Cường Tử nhìn thấy một bóng người, hắn chạy tới.
Vợ ngốc đang cúi người ngồi xổm bên trong, thân mình co lại thành một cục, hai tay bịt lỗ tai run rẩy không ngừng, Cường Tử kéo tay cô, cô sợ hãi lùi vào trong, đầu đập vào cối đá, Cường Tử hét lớn, “Là tôi, mau ra ngoài.” Lại hét, “Mau ra ngoài.”
Nữu nghiêng đầu nhìn sang, là Cường Tử.
Nữu bước ra đứng thẳng dậy, ôm cái áo mưa trong ngực, toàn thân đã ướt sũng, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, cô mở áo mưa đưa cho Cường Tử, răng va vào nhau lập cập, “Áo mưa, cho anh.”
Cường Tử nói, “Chạy ra đây làm gì, mưa lớn thế này, không phải đã bảo cô đừng ra ngoài sao?”
Nữu trùm áo mưa cho Cường Tử, miệng run run nói, “Đưa áo mưa, cho anh.”
Cường Tử lấy áo mưa mặc cho Nữu, đỡ cô đi từng bước, loạng choạng ngả nghiêng, Nữu kéo áo mưa từ người mình ra mặc lại cho Cường Tử, Cường Tử lại kéo ra, quấn kín cả đầu Nữu, hắn ôm cô vào lòng, hét lớn, “Có áo mưa sao không mặc vào, ôm làm gì?”
Về đến nhà, Anh Anh đã đi rồi, không mặc quần áo của Cường Tử.