Hôm đó vào buổi trưa, Cường Tử từ ngoài trở về, mang theo ba con cá nhỏ mà người ta cho, còn sống. Nữu rất vui vẻ, mùa đông mà còn có cá sống, cô đặt chúng vào trong chậu để nuôi. Thấy Cường Tử cầm dao định giết cá, Nữu cúi đầu, dùng tay che chắn bên thành chậu, Cường Tử nói, cô tránh ra. Nữu nhìn cá bơi lội trong nước, không nói gì cũng không động đậy.

Sức khỏe của ông cụ ngày càng yếu, Cường Tử muốn nấu canh cá cho ông để bồi bổ. Hắn kéo Nữu sang một bên, “Đi mua một gói muối”. Hắn móc tiền, lấy 1 hào, “9 xu một gói, còn thừa lại 1 xu.”

Nữu chậm rãi đứng dậy, “Không biết.”

“Không phải chị đã dẫn cô đi rồi sao?”

“Không biết.”

Cường Tử phang dao xuống thớt, Nữu sợ tới mức run lên.

Cường Tử kéo tay Nữu, nhét tiền vào tay cô, “Cầm lấy, đi mua một gói muối về, không mua được thì đừng về nhà.”

Nữu mở tay ra nhìn tờ tiền nhăn nheo, là tiền, cái này có thể mua được đồ.

“Sững sờ làm gì, đi nhanh lên.”

Nữu lò dò bước đi, rồi quay lại nói, “Anh đã nói, nếu em ra ngoài sẽ đánh gãy chân em.”

“Đi!” Cường Tử hét lớn, “Cô không đi thì tôi đánh gãy chân cô.”

Cường Tử ngồi trên ghế gỗ, vợ ngu ngốc, một gói muối cũng không biết mua, hắn cười khổ, cười đến rơi nước mắt, cảm thấy ngực nặng nề khó thở.

“Nó mà biết mua muối gì chứ, con đi xem sao.” Tiếng ho của ông cụ vang lên.

Cường Tử dụi dụi mắt, bắt đầu làm thịt cá, “Con đi ngay.”

Nữu nhớ chị đã dẫn cô đi một lần, chỗ mua đồ trong thôn có cánh cổng lớn, trên tường có ba chữ đỏ, cách không xa lắm.

Nữu nắm chặt tiền trong tay, nhìn thấy có người đi vào cửa hàng, cô mới bước vào. Bên trong chỉ có hai người mua đồ, một người đã mua xong, liếc nhìn cô rồi ra ngoài, người vừa vào cũng nhìn cô, sau đó lấy tiền đưa cho người sau quầy, “Một đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cánh đồng, tôi mua một hộp diêm.”

Nhân viên cửa hàng quay lại lấy một hộp diêm, một đồng tiền xu, “Bè lũ phản động đều là hổ giấy, trả lại 5 xu cho anh.”

“Quyền lực đến từ nòng súng, lấy thêm một cây bút chì.”

Nhân viên cửa hàng quay lại lấy bút chì, Nữu nhìn từ mặt người này sang mặt người kia.

“Ngồi im một chỗ mà đi tám vạn dặm, trả lại 3 xu cho anh.”

Người đó cầm đồ rời đi, nhân viên quay sang Nữu, “Cô mua gì?

"Một gói muối."

"Nói đi."

"Một gói muối."

"Nói câu trích dẫn."

Nữu nhìn nhân viên cửa hàng, cô không biết trích dẫn là gì. Nhân viên cửa hàng cũng nhìn cô, “Nói như người kia vừa nói, nói đi, một câu cũng không biết à?” Lần trước Quế Hoa dẫn cô đến, nhân viên cửa hàng đã gặp cô.

Nữu lắc đầu.

“Thôi, tôi dạy cô một câu, ngồi im một chỗ mà đi tám vạn dặm.” Cường Tử thật là, bảo vợ ngốc ra ngoài mua đồ, thật là phiền phức.

“Ngồi im, ngồi im, ngày…” Nữu cố nhớ, có tốp năm tốp ba người khác đi vào cửa hàng.

"Ngồi im một chỗ mà đi tám vạn dặm." Nhân viên cửa hàng mất kiên nhẫn lặp lại, rồi quay sang phục vụ người khác.

“Ngồi im mà đi, con rùa.” Nữu lắp bắp nói.

Cả cửa hàng im bặt, nhân viên cũng ngẩn ra nhìn cô, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang phì phèo điếu thuốc bắt đầu la hét, “Cô nói cái gì thế, hả? Đây không phải là xúc phạm chủ tịch Mao lãnh tụ vĩ đại sao? Không chấp nhận được, mọi người nói xem, hả, không được, tôi phải đi báo cáo với chủ nhiệm Thạch.” Nói xong đi vội ra ngoài.

Những người trong cửa hàng nói gì đó, Nữu không biết, cô không hiểu vì sao bỗng nhiên có vài người đến đẩy kéo cô đi. Cô không muốn đi, cô phải mua muối về nhà, Cường Tử nói nếu không mua được thì không cho về nhà, nhưng cô không có sức mạnh như những người đàn ông kia. Nữu cố gắng vùng vẫy, Cường Tử nói không được để đàn ông chạm vào người cô, cô tránh khắp nơi, ai kéo cô thì cô vùng ra. Mấy người đàn ông la hét lớn hơn, “Cô ta muốn làm phản, dám chống lại lệnh của Ủy ban cách mạng, đánh cán bộ của Ủy ban cách mạng.”

Khi Cường Tử đến cửa hàng, Nữu đã bị dẫn đi, nhân viên cửa hàng kể lại nhưng Cường Tử không có thời gian nghe, hắn chạy về nhà giắt con dao vừa mổ cá vào thắt lưng.

Khi đến Ủy ban cách mạng thôn, bên trong đã có mấy chục người xì xào, thấy Cường Tử như mãnh hổ xuống núi, bọn họ lập tức nhường đường cho hắn.

Chưa vào phòng Cường Tử đã nghe chất giọng vịt đực đặc trưng của chủ nhiệm Thạch trách mắng, “Muốn lật trời à? Còn đánh người? Tay nào của cô ngứa? Hả? Dám đánh người của Ủy ban cách mạng sao?

Cường Tử bước vào phòng.

Nữu bị ba bốn người đàn ông ghì xuống bàn, mặt dán xuống bàn, tóc rối bù che nửa mặt, vai áo lộ ra bông vải, toàn thân run rẩy không ngừng.

Chủ nhiệm Thạch áp sát vào người Nữu, hét một câu, túm người cô một cái, thân thể Nữu run lên. Chủ nhiệm Thạch ngẩng lên nhìn thấy Cường Tử bước vào, ông ta lùi lại một bước, “Cậu đến đúng lúc lắm, cùng ở lại đây, Mặt Rỗ, thông báo cho dân chúng, tối nay sẽ họp phê đấu*.” ( truyện trên app tyt )

(*) Họp phê đấu là một cuộc họp đặc biệt trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, những người bị coi là "kẻ thù của giai cấp" hoặc "phản động" sẽ bị đưa ra trước quần chúng để bị phê phán, sỉ nhục và đấu tố.

Cường Tử rút con dao giắt ở thắt lưng, “Thả cô ấy ra.”

Chủ nhiệm Thạch giật mình, giọng vịt đực hét to, “Được lắm, thật sự muốn lật trời, cậu muốn giết người à, mau đến đây, bắt Cường Tử lại.”

Cường Tử bước tới vài bước túm cổ áo chủ nhiệm Thạch, “Thả cô ấy về nhà, nếu không chúng ta sẽ một mất một còn.”

Chủ nhiệm Thạch nhìn con dao trong tay Cường Tử, “Bỏ tôi ra, cậu dám giết người sao?”

Cường Tử trừng mắt, miệng nghiến răng phun ra từng chữ, “Tôi đã muốn giết ông từ lâu rồi, giống như giết một con chó vậy, ông có tin không?”

Chủ nhiệm Thạch nhìn Cường Tử từ đầu đến chân, chân Cường Tử vẫn còn mang giày quấn vải trắng, đó là dấu hiệu hắn đang để tang chị gái.

Chủ nhiệm Thạch lùi lại, "Thả cô ta ra, cô ta đã xúc phạm chủ tịch Mao, đánh cán bộ của Ủy ban cách mạng, cậu nói phải làm sao đây?”

Cường Tử nói, “Cô ấy về nhà, tôi ở lại.”

Cường Tử buông chủ nhiệm Thạch ra, nhìn thấy Nữu được thả ra, đứng dậy nhìn hắn, trên má trái in rõ vết năm ngón tay, tay có vài vết trầy xước, hai chỗ đang chảy máu.

“Về nhà đi.”

“Anh…”

“Cô về đi, đừng lo lắng cho tôi, nhớ phải nấu cơm cho ba.” Ba, Cường Tử thấy nghẹn ngào, là ba của cả hắn và vợ ngốc.

Nữu nhìn Cường Tử ngơ ngác, “Em sẽ không ra ngoài nữa.”

Cường Tử đưa dao cho cô, “Cầm về, ai dám vào nhà bắt nạt cô thì chém nó.”

Tay Nữu run rẩy, không dám nhận, Cường Tử kéo tay cô, nhét con dao vào tay cô, “Đi mau.”

Nữu đi một bước lại ngoái đầu nhìn Cường Tử lưu luyến, cầm dao bước ra cửa, mọi người ở bên ngoài im lặng, nhìn cô từ từ đi xa.

Chủ nhiệm Thạch hắng giọng, “Tối nay chúng ta sẽ tổ chức đại hội phê đấu, ngày mai tôi sẽ phản ánh việc này lên công xã, thôn chúng ta xảy ra chuyện làm ô uế danh dự của lãnh tụ vĩ đại, ô uế toàn công xã, phải nhốt tên này lại thôi.”

Nữu về nhà nấu cơm, cánh tay phải bị kéo đến mức không giơ lên được, cô đành dùng tay trái, vất vả nấu cơm xong, đưa cho ba, ba hỏi mặt cô bị làm sao, ai đánh cô, Nữu không thể nói rõ, Nữu nói, “Đi mua muối, họ kéo con lại đánh con, Cường Tử đi, con trở về.”

Ông cụ lại ho một trận dồn dập, khạc ra một bãi đờm, nửa miệng toàn là máu, Nữu sợ hãi, học theo Cường Tử chạy qua vỗ lưng cho ông cụ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play