Sau khi mang đồ ăn cho ông cụ, hai người ngồi xuống ăn cơm. Nữu vẫn chờ Cường Tử cầm bát cơm lên mới cầm đũa. Cô liếc nhìn bát thịt và cá, ăn một miếng cơm trong bát của mình, thỉnh thoảng lại nhìn Cường Tử cười.

Cường Tử ăn cơm không ngẩng đầu, tốc độ ăn rất nhanh, vì thế mỗi lần đều là Cường Tử ăn xong trước. Khi hắn đặt bát đũa xuống, Nữu chỉ mới gắp được hai miếng hành hoa nhỏ trong bát thịt, cô vẫn cười vui vẻ.

"Cô ăn đi." Cường Tử đứng dậy đi ra ngoài. Ánh mắt của Nữu dõi theo hắn, mỗi lần Cường Tử đi ra ngoài, cô đều phải nhìn hắn ra khỏi cổng sân, thoáng hiện trên tường rào thấp lè tè rồi không thấy tăm hơi.

Ngày hôm nay Cường Tử xách cái túi đi khuất bóng, Nữu gắp miếng hành hoa thứ ba, thật ngon. Ăn sạch cơm còn lại trong bát, có một hạt cơm rơi trên bàn, Nữu nhặt lên bỏ vào miệng, nhai từ từ, lại ngâm nga hai nốt nhạc: "Chim én nhỏ, mặc áo hoa." Mắt nhìn từ bát thịt sang bát cá, thật thơm, Nữu cúi xuống ngửi thật mạnh.

Cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, Nữu đứng dậy chuẩn bị dọn bàn, mới phát hiện Cường Tử đang đứng sau lưng cô.

"Cô ăn no chưa?"

Nữu vui vẻ, sao Cường Tử trở về rồi?

"No rồi."

Cường Tử cầm bát của cô, đến bếp lò múc hết cơm thừa trong nồi vào bát. Đặt cơm lên bàn, hắn ấn Nữu ngồi xuống, rồi lại cầm đũa của Nữu gấp liền ba miếng thịt và một miếng cá bỏ vào bát của Nữu, "Ăn hết đi."

Nữu ngơ ngác nhìn Cường Tử, "No rồi, ăn no rồi." Cường Tử lại không vui, hai tay Nữu bấu vào góc áo.

"Bảo cô ăn." Cường Tử quay đầu đi ra ngoài. Nữu ngốc nghếch đứng đó, tại sao Cường Tử lại tức giận? Cô có thể ăn à? Ăn rồi thì Cường Tử không tức giận nữa sao? Nhưng vì sao Cường Tử lại tức giận nhỉ?

Nữu đứng đó một lúc lâu mới dọn bát đũa, lau sạch bàn, sau đó cô ngồi trên ghế nhìn bát cơm, gạo thơm, thịt cá cũng thơm.

Cường Tử không biết vì sao mình tức giận, hắn đẩy cái bàn bào thật mạnh, mạt gỗ bay tán loạn khắp nơi như hoa tuyết, hắn dùng sức đánh vào dây mực, phát ra tiếng tách tách. Vợ của bác sĩ nói: "Cường Tử à, nhà chúng tôi không sợ gì cả, cậu là anh em tốt, chuyện của Anh Anh đã qua rồi, cậu đừng để trong lòng nữa."

Cường Tử dừng bào, nhìn vợ bác sĩ: "Chị dâu, không có gì đâu."

"Tôi nghe anh cậu nói, vợ ngốc của cậu rất nghe lời, mặt mũi xinh xắn, vợ mà, không phải là nấu cơm, giặt đồ, sinh con hay sao. Bây giờ tình hình này cũng không nói trước được, cứ sống thật tốt đi.”

“Ừm.” Cường Tử lại dùng lực, vừa rồi hắn thật sự không nghĩ đến Anh Anh mà chỉ nghĩ đến dáng vẻ vợ ngốc cúi đầu hít mạnh bát thịt.

"Chị dâu, mai em lại sang làm, mấy ngày nay ba ho nặng, em nhờ đại ca kê ít thuốc rồi về nhà xem sao."

"Được, được. Tôi có cái áo cũ, tôi mặc chật rồi, lấy về cho vợ cậu mặc."

Khi Cường Tử vào nhà, Nữu vẫn còn ngồi trên ghế nhìn bát cơm đờ đẫn. Thấy Cường Tử vào, cô đứng dậy, lại ngơ ngác nhìn chằm chằm Cường Tử.

“Sao không ăn?”

“Em, ăn một bát cơm.”

“Ăn cơm phải ăn no, cái gì mà một bát hai bát.” Cường Tử nghĩ lại, từ khi Nữu về nhà hắn, chưa bao giờ cô ăn thêm bát cơm thứ hai, dù cơm có loãng đến đâu, ăn bánh cũng chỉ ăn một cái, dù bánh nhỏ đến đâu.

"Ngồi xuống ăn đi."

Cường Tử cũng ngồi xuống, nhưng Nữu lại đi rót nước cho hắn. Hắn kéo cô lại: "Ngồi xuống ăn cơm, ăn hết thịt và cá trong bát."

Nữu từ từ ngồi xuống, từ từ cầm đũa, từ từ cầm bát lên, nhìn vào mắt Cường Tử, đôi đũa từng chút, từng chút di chuyển về miếng thịt nhỏ nhất trong bát.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Nhìn tôi làm gì, gắp thịt đi."

Nữu cúi đầu, gắp thịt bỏ vào miệng, đặt bát và đũa xuống, chậm rãi nhai nuốt, nhẹ nhàng lắc lư người, nhìn Cường Tử khẽ mỉm cười.

“Ngon không?”

“Ngon, ngon.”

“Vậy ăn nhiều vào.” Cường Tử cầm đũa của cô gắp hết mấy miếng thịt trong bát thịt bỏ vào cái bát của Nữu.

Nữu nhai thịt thật nhuyễn rồi từ từ nuốt xuống. Cô đứng dậy cầm đũa đi. ( truyện trên app T Y T )

"Cô đi đâu thế, ăn đi."

"Không ăn, để dành cho ba, để dành cho anh."

Còn mấy ngày nữa là Tết Âm Lịch, bước vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, mùng 7 mùng 8 tháng Chạp lạnh chết mợ ba. Nữu chỉ ngủ trong chăn mới một đêm, sau đó mỗi ngày cô vẫn sưởi ấm chăn cho Cường Tử rồi mới chui vào chăn của mình.

Chị dần ít đến hơn, gần đây Nữu có chút không yên. Cô nghĩ đến mẹ và mấy chị em gái, còn có núi lớn sau thôn, mùa đông đi kiếm củi, trong một số hốc cây sẽ nhặt được hạt sồi và hạt thông.

Sáng sớm Cường Tử phát hiện trong chăn mình có một vết máu, khi đi vệ sinh cũng thấy mấy miếng giấy vụn có máu. Hắn về gọi Nữu vào nhà, chỉ cho cô xem. Nữu nói, "Em chảy máu."

Cường Tử hiểu Nữu đến ký kinh nguyệt rồi. Về nhà hắn gần ba tháng, Nữu mới lần đầu có kinh nguyệt. Cường Tử đi đến điểm bán hàng trong thôn mua giấy súc, ttiện thể đến nhà chị, phải để chị nói cho vợ ngốc biết một chút chuyện phụ nữ, hình như đã lâu rồi chị hắn không đến.

Đến nhà chị mới biết chị bị bệnh, còn bị thương ở tay, anh rể than thở, chị nói khi cắt rau không cẩn thận, mặt chị vàng vọt dọa người. Hắn hỏi chị bị bệnh gì, chị nói không sao, vài ngày nữa sẽ khỏe.

Lòng Cường Tử siết lại, rồi sẽ có một ngày, Cường Tử biết.

Tối đó Cường Tử không để Nữu ngủ trong chăn của mình nữa, còn tìm một cái áo cũ, xé một miếng vuông vắn ném cho Nữu, "Khi ngủ lót dưới thân." Hắn đưa giấy súc cho Nữu, "Dùng cái này."

Nữu ngơ ngác, rồi cởi quần áo. Cường Tử lần đầu nhìn Nữu cởi từng món áo bông quần bông, bên trong mặc độc cái quần, trên quần đùi có một mảng máu.

Nữu cầm giấy súc, nhìn Cường Tử, kéo quần đùi xuống nửa chừng, xé một nắm giấy súc nhét vào.

Cường Tử nhìn cô lên giường, thổi tắt đèn, cởi đồ.

“Sau này đừng cởi đồ trước mặt đàn ông, biết không?”

"Ừm."

"Đừng để đàn ông chạm vào thân thể cô, biết không?" Cường Tử nhớ đến chủ nhiệm Thạch, khẽ cắn môi.

"Ừm."

"Kinh nguyệt hết rồi, phải rửa sạch chỗ đó, biết không?"

Nữu không lên tiếng, cô không biết kinh nguyệt là gì.

"Nghe rõ không?"

"Ừm."

"Sau này mỗi tối đun nhiều nước, mỗi ngày đều phải rửa."

"Ừm." Đun nhiều nước.

Cường Tử trở mình nằm xuống, "Ngủ đi." Ngày mai đến nhà của bác sĩ, nhờ bác sĩ đến khám cho chị.

Bác sĩ nói anh không có cách cứu chữa nữa, bị xuất huyết nặng, Cường Tử hung hăng nhìn chằm chằm anh rể, anh rể ôm đầu ngồi thu mình ở góc tường.

Chị nói: "Cường Tử, em đối xử tốt với vợ ngốc một chút, đừng để cô ấy bị bắt nạt, nghe nói thợ rèn nhỏ của thôn đã chạy ra bên ngoài, sống rất tốt, các em không được thì cũng ra ngoài đi."

Cường Tử nói không được, còn có ba.

Trên khuôn mặt vàng vọt của chị đầy nước mắt.

Cường Tử ôm chị, nghiến răng, nói chị, em có lỗi với chị, nhà chúng ta có lỗi với chị.

Chị nói, không trách ai cả, Cường Tử em phải cố gắng, sống thật tốt, giúp nhà ta truyền lại đời sau.

Trong mắt Cường Tử hằn lên tia máu, chị, chị nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Không có chuyện gì, chị gượng cười. Cường Tử, em có vợ rồi, phải sống cho tốt, ba cũng không sống được bao lâu nữa, ba mất rồi, hai em hãy đi, đi càng xa càng tốt.

Người chị hùng hổ ấy sao lại không còn trên đời này nữa, Nữu không hiểu được. Khi đi cùng Cường Tử, chị giống như đang ngủ, nhưng không giống chị cho lắm, sao chị còn gầy hơn cả mẹ cô nữa, Nữu quanh quẩn bên thi thể chị, gọi lên từng tiếng như gõ chuông: "Chị! Chị! Chị! Chị! Chị!"

Cường Tử kéo cô ra: "Đừng gọi nữa."

Mùa xuân năm ấy có vài tiếng pháo lẻ tẻ, Nữu không thấy ngạc nhiên, tiếng pháo khai sơn trong núi nhà cô còn nổ to hơn nhiều. Cô chỉ quan tâm Cường Tử, từ khi chị mất, hơn hai mươi ngày Cường Tử không nói câu nào, hắn vốn đã ít nói, ngoại trừ lúc nói chuyện với ông cụ. Cường Tử bảo cô, không được nhắc đến chuyện của chị, Nữu gật đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play