Cuối cùng cũng sang năm mới rồi, nhưng sáng sớm Cường Tử đã đi ra ngoài. Mấy ngày nay lông mày của Cường Tử nhăn nhó lại. Nữu rất muốn dùng tay vuốt phẳng cho hắn, nhưng lại sợ bị mắng nên chỉ đành ngây người nhìn. Nữu khhông dám nói gì, mắt dõi theo bóng lưng Cường Tử đi khỏi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, rồi thu dọn bát đũa Cường Tử chưa động tới.
Cường Tử bị bệnh rồi sao? Lần trước Cường Tử đã tìm bác sĩ cho mình. Chắc chắn Cường Tử bị bệnh rồi, người bệnh mới không ăn cơm.
Nữu lo lắng, lông mày của cô cũng nhăn lại, tìm người lần trước đã tiêm thuốc cho mình để chữa bệnh cho Cường Tử, tiêm thuốc chữa bệnh.
Lần đầu tiên sau hai tháng đến đây, Nữu bước ra khỏi nhà, xuống đường phố. Mọi thứ đều lạ lẫm, cô cứ bước đi từng bước một cách mơ hồ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhà, khi gặp người, cô chằm chằm đánh giá, nhưng đều không phải là người đã tiêm thuốc cho mình.
Đi được nửa con phố, khi cô quay đầu lại, phía sau xuất hiện khá nhiều người nam nữ già trẻ, chỉ trỏ. Nữu quay lưng lại đi trở về, người đông quá, biết đâu người tiêm thuốc cũng ở trong đó.
"Nhìn kìa, đây là cô vợ ngốc mà Cường Tử cưới đấy."
"Trông cũng được."
"Đồ ngốc thì biết tống cho ai đây, Quế Hoa còn trông chờ cô ta sinh con đấy, sinh con ra cũng là đồ ngốc, còn chẳng bằng không sinh."
"Sinh được, đừng cho bú sữa mẹ là được, nhà dì Hai tôi ở thôn nọ cũng cưới về cô vợ ngốc, sinh được đứa con trai, nuôi bằng sữa dê, không ngốc."
"Ấy, nhìn xem, cô ta có mang bầu không?"
"Không giống lắm, đi hơi chậm vậy thôi chứ người ngợm trông còn nhẹ nhàng."
Mọi người nhìn Nữu, Nữu cũng chăm chú nhìn lại từng người, chậm rãi đi ngang qua trước mặt đám đông.
"Con nhỏ ngốc này không phải là đang đi tìm ai đó chứ?"
"Giống thật."
"Hỏi xem."
"Hỏi gì chứ, đừng quan tâm đến cô ta."
Cuối cùng vẫn có một thím mập nhiều chuyện duỗi cổ ra gọi: "Vợ Cường Tử? Cô tìm ai à?"
Vợ Cường Tử? Nữu ngẩn ngơ, cười với thím mập, dừng lại.
"Trông dáng vẻ ngốc này, tìm ai đây?"
"Người tiêm thuốc, chữa bệnh."
Lại thêm vài phen xì xào, "Nói cũng rõ ràng đấy chứ", "Ừ, mặc quần áo cũng sạch sẽ nhỉ", "Tóc tự chải đấy à, còn rất đen". Có người tiến lại, sờ vào eo cô một cái, "Người cũng săn chắc đấy."
Nữu bị ngày càng nhiều phụ nữ và trẻ con vây quanh, có người hỏi cô bao nhiêu tuổi, có người hỏi nhà ở đâu, có người hỏi cô biết nấu ăn không, biết giặt giũ không, biết dọn dẹp nhà cửa không, biết ra đồng làm việc không? Nữu đều ngoan ngoãn trả lời.
Có người hỏi, "Cường Tử đối xử với cô có tốt không?"
Nữu cười rạng rỡ hơn: "Tốt."
"Cậu ta đối xử tốt với cô thế nào?"
Chưa kịp để Nữu trả lời, có người hét lên, "Ban đêm ôm ngủ chứ sao." Mọi người cười rộ lên, dường như bao nhiêu năm qua chưa từng vui thế này.
Nữu thấy mọi người cười với mình như vậy, cô cũng cười theo.
Chủ nhiệm Thạch bị tiếng cười của đám phụ nữ kéo đến, tiếng cười của phụ nữ lúc nào cũng thu hút đàn ông giống như thuốc lá và rượu vậy. Chủ nhiệm Thạch chắc hẳn đã rẽ vào từ một góc không xa nhóm người này. Hôm nay con trai phó bí thư công xã cưới con bé xinh đẹp nhất thôn này là Anh Anh, với tư cách là chủ nhiệm Ủy ban cách mạng thôn như ông ta, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện.
Lúc đi tới trước mặt đám người, mấy phụ nữ đã có chồng huých cùi chỏ nhau, tự động lùi ra. Nữu thì trực diện đối mặt với chủ nhiệm Thạch, Nữu vừa nhìn thấy khuôn mặt và cặp mắt ông ta thì nhớ đến con rắn gặp khi đi đốn củi trong núi, chậm rãi lùi lại phía sau.
"Hà hà hà, hôm nay mọi người tụ tập ở đây à? Có gì vui thế, cho tôi cười chung với."
Nhóm phụ nữ ngoài cười nhưng trong không cười, có người chỉ tay vào Nữu, "Vợ Cường Tử."
Chủ nhiệm Thạch đã sớm quan sát Nữu cẩn thận, lần trước bị Quế Hoa chặn không nhìn rõ, lần này nhìn kỹ còn thấy xinh đẹp hơn lần trước.
"Hà hà, hôm nay Anh Anh lấy chồng, mọi người không đi xem náo nhiệt à? Nào, vợ Cường Tử, biết đường về nhà không, để tôi đưa cô về."
Nhóm phụ nữ đứng đó không ai nói gì, cũng không ai động đậy, Nữu bị chủ nhiệm Thạch kéo đi, cô giãy giụa mà không thoát được.
Nhà, không xa lắm, cô đã quay đầu nhìn kỹ để không lạc đường. Nữu biết phải đi thẳng, lúc đi đường cô không hề rẽ, nhưng người này lại kéo cô rẽ vào con ngõ nhỏ.
"Không đi, không đi." Nữu nhìn thấy cổng nhà, ẹo người lại không chịu đi. ( truyện trên app T Y T )
Cường Tử từ đằng xa nhìn thấy một chiếc xe Jeep tiến vào nhà Anh Anh, người đến chúc mừng dần dần đông đúc. Cường Tử né tránh đám đông.
Thời tiết mùa đông, hôm nay coi như tốt, ánh nắng không nóng ấm nhưng cũng chiếu rọi ruộng đồng và nhà cửa, chỗ khuất nắng vẫn còn vài mảnh tuyết chưa tan. Cường Tử men theo rìa tường giẫm lên tuyết đọng mà đi. Hôm nay Anh Anh là cô dâu rồi, hắn cũng xem như đã cưới vợ, nhưng rõ ràng là một cô vợ ngốc.
Oan gia ngõ hẹp, Cường Tử không muốn trở thành oan gia với chủ nhiệm Thạch. Cả thôn 1200 người, không ai dám. Nhưng Cường Tử biết, sẽ có ngày bọn họ tính sổ món nợ với nhau.
Không tính cả cảnh tượng vừa thấy hôm nay, vợ ngốc của hắn bị chủ nhiệm Thạch ôm vào lòng, sờ soạng khắp người.
Cường Tử gầm lên một tiếng, hắn chạy tới, mạnh mẽ tách hai người ra, trừng mắt nhìn chủ nhiệm Thạch, mắt như muốn tóe máu.
Chủ nhiệm Thạch kéo lại áo bông khoác ngoài, "Cường Tử, đây là vợ cậu à. Vừa rồi bị mấy bà cô đùa giỡn, tôi bảo sẽ đưa cô ấy về nhà, hà hà, tôi đi đây."
Cường Tử nhìn chằm chằm cho đến khi không thấy bóng lưng chủ nhiệm Thạch, quay đầu lại nhìn Nữu.
Nữu bị sắc mặt của Cường Tử dọa cho hoảng sợ, còn sợ hơn đêm tân hôn. Nữu cô gắng nói gì đó: "Tiêm thuốc, chữa bệnh."
Cường Tử kéo tay cô lôi về nhà, đẩy lên giường đất.
"Cô ra ngoài làm gì? Hả? Ai cho cô ra ngoài? Hả?"
Cường Tử gào lên, Nữu cuộn tròn người trên giường, mắt không chớp nhìn theo cánh tay Cường Tử vung lên.
"Từ nay cô mà còn ra ngoài, tôi đánh gãy chân cô!"
Cường Tử lại rống lên, từ cửa phòng đối diện vọng ra tiếng ho của ông cụ.
"Sao thế, đừng làm khó dễ đứa nhỏ này."
Cường Tử thở hổn hển, chậm rãi ngồi xuống giường, bụm mặt, bả vai hắn run rẩy.
Cơ thể Nữu dần ngừng run, Cường Tử, khóc sao? Lòng cô rất buồn, cô không muốn Cường Tử khóc, nên cẩn thận thả lỏng cơ thể, từ từ kéo tay Cường Tử, "Anh đừng khóc, em không ra ngoài nữa."
Tiếng khóc nghẹn ngào của Cường Tử kéo dài rất lâu, đó là Tết năm 1972.
Sau trận tuyết thứ hai của năm mới, Nữu áp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, những bông tuyết bay đầy trời làm cô mê mẩn. Cường Tử ở trong nhà làm nghề mộc, đã hai tiếng trôi qua, Nữu không hề nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Cường Tử nói, "Ra ngoài xem đi, lạnh thì về."
Nữu quay đầu nhìn Cường Tử cười, vội vàng xuống giường xỏ giày. Cường Tử bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của Nữu không còn ngốc nghếch như trước.
Nữu rất nghe lời, một lát sau đã vào nhà, nói với Cường Tử, "Anh cũng ra đi." Đầu cô đầy tuyết, mặt cười rạng rỡ.
Cường Tử không để ý đến cô, nói, "Lấy thịt và cá trong chum ra ngâm nước đi."
Nữu nhẹ nhàng ra ngoài, ngày Tết hôm đó Cường Tử khóc nên cá thịt đều chưa ăn. Nữu không biết thịt cá có mùi vị thế nào, nhưng cô biết hôm nay Cường Tử không tức giận, cô vẫn muốn nhìn lại hai con cá lớn.
Nữu chỉ biết thổi lửa nấu cơm. Cường Tử cắt thịt cá xong, Nữu đang nhóm lửa. Nữu biết hát một bài, là nhờ nghe cô bé hàng xóm hát, cô nhớ rõ, nhưng chưa từng hát: "Chim én nhỏ, mặc áo hoa."
Nữu chỉ hát được có hai nốt nhạc, Cường Tử hơi ngẩn ra, hắn cười vui vẻ, bỏ gia vị vào trong nồi bắt đầu hầm cá.