Cường Tử có rất nhiều việc cần làm, bởi vì Cường Tử không chỉ làm tốt công việc bất kể tiền công mà khi bảo hắn làm việc cũng không cần khách sáo, hắn chưa từng từ chối bất kì ai, bận đến độ thức khuya dậy sớm cũng làm không kịp. Nhưng trong khoảng thời gian này Cường Tử lại không cảm thấy mệt mỏi, hắn không cần nấu cơm chăm sóc ba nữa, cũng không cần lo chuyện bô tiểu của ba hắn. Quan trọng hơn nữa, khi làm việc ở bên ngoài, hắn biết có người chăm lo nhà cửa, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thoải mái nhất chính là mỗi ngày được nằm trong chăn bông ấm áp, giúp hắn giải tỏa mệt mỏi cả một ngày.

Chị hắn nói vợ ngốc kia tên là Tú Lệ, tên rất đẹp, Cường Tử nheo mắt điều chỉnh sợi dây, dùng ống mực sừng trâu* để vạch đường thẳng. Làm xong, hắn dọn dẹp sạch sẽ sân nhà của người ta, gom những mảnh gỗ vụn vào túi đem về nhà. Trời lạnh, Cường Tử dặn Nữu thêm một ít gỗ vụn để đốt sưởi giường.

(*) Ống mực của thợ mộc

( truyện trên app T Y T )

Chẳng mấy chốc gió lạnh đã thổi vào sân. Mùa đông không thể xây nhà nhưng công việc thì không ít. Mỗi nhà đều có cuốn trích dẫn và tuyển tập các bài viết của chủ tịch Mao, nhà nào cũng phải làm một cái kệ sách để đặt ảnh chủ tịch Mao và quyển tuyển tập đó lên, đây là chỉ thị của chủ nhiệm Thạch.

Nữu đã ở đây từ lúc lúa mạch nở đến lúc lúa mạch vào nồi, được một tháng rưỡi rồi, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời của Nữu, mỗi ngày đều mỉm cười, công việc nấu cơm giặt giũ trong nhà không làm cô mệt mỏi. Sắc mặt Nữu ngày càng hồng hào khỏe mạnh, da tay cũng trắng mịn hơn nhiều, mấy bộ quần áo được giặt sạch sẽ. Chị còn mang cho Nữu một bộ quần áo bông, tuy là đồ cũ nhưng đó là bộ quần áo bông đẹp nhất ấm áp nhất mà Nữu từng có. Chỉ có điều, chị thỉnh thoảng sẽ hỏi cô có mang thai không, Nữu lắc đầu. Nữu biết, khi mẹ mang thai Tiểu Lục thì ngày nào cũng nôn ói, ba nói, lại mang thai nữa rồi. Nhưng cô không nôn, vậy nên cô không có mang thai. Sau này, chị hỏi mãi đến mức phiền, chị hỏi liệu cô có mang thai được không vậy? Đừng nói là mua phải con gà không biết đẻ trứng.

Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, Nữu đang ngồi trong nhà khâu tất cho Cường Tử, cô đã quan sát Cường Tử dùng kim và ghi nhớ chỗ cất kim chỉ, nhưng cô không biết dùng, kim đâm vào tay vài lần chảy một chút máu, Nữu lập tức cho vào miệng mút, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đất mờ mịt, những thứ giống như lông gà mỏng manh bay khắp bầu rời, không phải, là màu trắng, trắng giống như lông ngỗng vậy. Nữu hô lên vui sướng, đặt tất xuống, vội vàng khoác thêm áo chạy ra ngoài cửa, cô ngẩng đầu, đôi tay hứng lấy thứ lạnh buốt đang rơi từ trên trời xuống, nhưng nó vừa chạm vào tay đã tan biến. Đây là gì vậy? Sao đẹp thế? Nữu đứng trong sân, cũng không biết đã đứng đó bao lâu, cô nhìn thấy mọi thứ xung quanh dần bị nhuộm thành màu trắng, đẹp đẽ, sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Nữu cảm thấy nơi này thật tốt, cái gì cũng tốt, ăn tốt ở tốt, Cường Tử tốt, chị tốt, ba tốt, trời đất cũng chưa từng tốt đẹp như hôm nay.

Cường Tử đi một đoạn đường cũng không thấy rét lạnh, hắn làm kệ sách nghe người ta nói về chuyện của Anh Anh, Anh Anh là cô gái xinh đẹp nhất thôn Thạch Môn, đương nhiên có rất nhiều người muốn cầu hôn cô, cũng là đối tượng bàn luận trà dư tửu hậu của mọi người. Kể từ khi nhà hắn trở thành mục tiêu bị quần chúng ghét bỏ, chẳng còn ai quan tâm đến chuyện của Anh Anh và Cường Tử nữa, mọi người chỉ quan tâm đóa hoa Anh Anh xuất thân căn chính miêu hồng* sẽ rơi vào nhà ai.

(*) Căn chính miêu hồng để chỉ những người có xuất thân gia đình tốt

Hôm nay nghe người ta nói Anh Anh đã được hứa gả cho con trai của phó bí thư công xã, sẽ kết hôn vào ngày Tết Dương lịch, nhà chồng đã đưa tiền lễ là năm trăm đồng, còn chưa kể quần áo giày dép, còn tặng cho một chiếc nhẫn vàng gia truyền. Những người tám chuyện đều thấy rất hâm mộ, dù nói sau lưng Cường Tử nhưng hắn vẫn nghe được. Còn mười chín ngày nữa Anh Anh sẽ gả cho con trai của phó bí thư công xã. Hắn lặng lẽ làm việc, hung hăng mà đẩy cái bàn bào, Anh Anh, cô thật sự sẽ gả cho người khác sao? Đến khi trời tối, người ta thúc giục anh đừng làm nữa, ở lại đây ăn cơm đi, nhưng Cường Tử từ chối, nói về nhà ăn.

Lẽ ra Anh Anh phải là người phụ nữ của hắn.

Bị tuyết phủ đầy người, Cường Tử đã không còn biết trời tối hay trời lạnh, hắn mở cổng rào đi thẳng vào trong nhà, suýt nữa thì đụng phải một người tuyết. Là Nữu, cô đang giơ tay lên cao, ngẩng đầu nhìn lên trời, như thể đã hòa thành một với trời đất vậy.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cường Tử đứng lại, còn tưởng Nữu đã bị đông đến chết rồi, nhìn kỹ mới phát hiện đôi mắt cô đang chớp chớp lúc nhắm lúc mở vì bị tuyết rơi vào.

"Muốn chết cóng à, vào nhà đi." Cường Tử kéo cô một chút, rồi hắn tự đi vào nhà.

Nữu nhìn Cường Tử, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đây, Cường Tử về nhà mà cô không ra đón.

Cô tập tễnh theo Cường Tử vào nhà, cũng không phủi bông tuyết trên người mà vội rót nước cho Cường Tử, cô không cẩn thận đụng ngã phích nước, nước nóng đổ hết lên người.

Cường Tử vội bước tới, Nữu lắp bắp, "Em, em, em, đổ," Cô vội dùng tay áo lau bàn.

"Cô làm gì vậy!" Cường Tử quát to, kéo Nữu qua, gấp gáp cởi áo ngoài của Nữu, thấy dưới quần cũng ướt, hắn lại cởi cả quần cho cô.

"Đừng cởi, đừng cởi." Đây là bộ quần áo đẹp nhất chị đã tặng cho cô, Cường Tử lại muốn xé rách, Nữu cố trốn đi.

Cường Tử lo lắng, sao cô lại không biết bỏng đau chứ? Ngẫm nghĩ một lúc thì hắn hiểu ra, cô đã bị đông cứng ở bên ngoài quá lâu, cả tay cũng không còn cảm giác nên đụng đổ phích nước nóng.

"Mau cởi ra." Nước nóng thấm qua quần áo dính vào da, không cởi ra sẽ kéo trượt cả da mất.

Nữu cũng cảm thấy đau, kêu lên.

Ông cụ ở bên kia lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Không sao ba, cô ấy làm đổ phích nước thôi."

"Mau bôi nước tương, bôi nước tương đi, khụ khụ khụ."

Cường Tử lột sạch quần áo trên người Nữu, nhìn kỹ phía trước, cũng may chỉ có có một mảng da trên ngực trái bị tróc, bắp chân có một mảng sưng tấy.

Nữu hắt hơi liên tục mấy cái. Cường Tử leo lên giường kéo chăn ra: "Lên đây." Sau đó hắn ra ngoài lấy nước tương.

Hai tay Nữu đông cứng, muốn kéo chăn bông đắp lên người mình nhưng động tác cô lóng ngóng. Cường Tử đặt bát trong tay xuống, kéo chăn bông đắp cho cô, chỉ để lộ phần ngực trái, vặn sáng đèn, tức giận nói: "Ngoài trời lạnh cô không biết sao?"

Nữu cảm thấy da mình nóng rát đau đớn, nhưng cô không dám nói đau, cô làm đổ hết nước nóng rồi, Cường Tử còn chưa rửa mặt rửa chân, tối nào hắn cũng uống nước rửa mặt rửa chân, còn nữa, phích nước vỡ rồi. Hồi nhỏ cô làm vỡ một cái bát, mẹ không cho cô ăn cơm suốt ba ngày.

Bầu ngực trái của Nữu có một mảng da to bằng đồng xu bị tróc, chảy dịch vàng nhạt, xung quanh có vài mụn nước to bằng hạt đậu nành.

Cường Tử cầm khăn nhúng vào nước tương bôi lên cho cô, Nữu kêu lên, Cường Tử nhíu mày, dừng tay: "Ráng chịu."

Nữu lập tức cắn răng không kêu nữa. Lông mày và mắt của Cường Tử rất đẹp, bên trong đen như bóng đêm, lại có những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, lông mày rậm rạp nhíu lại giống như gánh nhiều nỗi buồn, Nữu không thích hắn nhíu mày, thế là vươn tay ra định xoa phẳng lông mày của hắn.

"Cô đừng lộn xộn."

Cường Tử né tránh tay cô, tiếp tục bôi nước tương: "Chạy ra ngoài cho đông lạnh làm gì? Hả?"

"Bên ngoài trắng trắng, đẹp."

Cường Tử đặt chai nước tương lên bàn, hét vào mặt cô: "Tuyết rơi thì đẹp cái gì? Ở trong nhà nhìn không được sao?"

"Tuyết rơi? Tuyết?"

Cường Tử nén giận: "Chỗ các người không có tuyết rơi à?" 

Nữu không dám nói lời nào, cắn môi dưới nhìn Cường Tử, cô lắc đầu, tthỉnh thoảng nhíu nhíu đôi lông mày vừa mảnh vừa cong.

Cô không xấu, đôi lông mày này cũng xinh đẹp như hàng lông mày đậm của Anh Anh, qua vết thương kia Cường Tử đã nhìn thấy toàn bộ ngực của cô, hình dạng và làn da rất đẹp, Cường Tử rời giường, bưng bát và cầm khăn lông đi ra ngoài, hắn thấy hơi bực mình vì bản thân vừa xúc động muốn kéo chăn ra để nhìn ngực dưới của cô.

Phải tìm bác sĩ cho cô, uống thuốc hoặc tiêm thuốc, nếu không chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Bác sĩ trong thôn được gọi là “nông y”, có nghĩa là người việc nông kiêm luôn chức bác sĩ, người trong thôn đau đầu cảm cúm cũng không cần phải đến bệnh viện chữa trị.

Kể từ khi nhà Cường Tử bị phê phán, toàn thôn chỉ còn vợ chồng nhà bác sĩ là đối xử lịch sự với Cường Tử, nhà bọn họ cũng muốn Cường Tử làm kệ sách, cho nên đến rất nhanh, nhìn thấy Nữu thì nói: "Vợ cậu còn khá xinh đẹp."

Cường Tử giật giật khóe miệng: "Chạy ra ngoài đứng ngốc ở đó, bị đông lạnh."

Uống thuốc sợ tác dụng chậm, nên tiêm đi. Cường Tử nói được.

Bác sĩ dựng một hộp sắt nhỏ trên giá đỡ, Nữu thấy rất kỳ lạ, không dùng củi mà vẫn có một ngọn lửa nhỏ đang nấu thứ gì đó, nhưng không phải là nấu cơm.

Khi bác sĩ lấy kiêm tiêm đã đun sôi ra, dùng kẹp lắp kim tiêm vào, đột nhiên Nữu thấy sợ hãi, cô nghĩ kim tiêm đó chắc chắn không phải là dành cho Cường Tử, nhất định là tiêm mình.

Nữu từng bị bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiêm thuốc, mọi thứ trong mắt cô đều rất kỳ lạ, cho đến khi bác sĩ đến gần, nói: "Nằm sấp xuống."

Nữu nhìn chằm chằm vào kim tiêm trong tay bác sĩ, cựa quậy từng chút trong ổ chăn.

Cường Tử đi tới nắm tay cô, vẫn còn lạnh ngắt, hắn ôm lấy thân thể cô giúp cô lật người, dáng người của Nữu nhìn từ phía sau càng quyến rũ hơn, hai bên eo trái phải mỗi bên có một nốt ruồi màu nâu.

Nữu rất sợ kim tiêm và bác sĩ, nhưng cô chỉ rơi nước mắt mà không kêu thành tiếng. Bác sĩ là người mà Cường Tử kính trọng, anh từng cứu sống mẹ hắn, nhưng sau đó mẹ vẫn qua đời, rồi anh lại chữa bệnh cho ba hắn.

Cường Tử nói, đại ca, mai sẽ em làm kệ sách cho anh ngay. Bác sĩ nói, gấp gì đâu, cậu làm cho người khác trước đi.

Sau khi tiễn bác sĩ về, Cường Tử thấy cô rơi nước mắt, nói: "Tiêm thuốc chữa bệnh thôi mà, trẻ con còn không khóc."

Nữu cố nén không khóc nữa, hồi lâu sau mới nhút nhát nói: "Ấm rồi."

Cường Tử thở dài: "Cô ngủ ở trong chăn đó đi." Thổi tắt đèn.

Ban đêm, Cường Tử nghe thấy Nữu trở mình, cô kêu rên, dậy thắp đèn thì thấy cả người Nữu đầy mồ hôi, mắt nhắm chặt. Không còn ánh mắt ngây dại, dáng vẻ của Nữu giống như đứa trẻ sơ sinh đang ngủ, mặt đỏ bừng, vài sợi tóc tán loạn dính trên trán, trông rất thuần khiết yên tĩnh, khiến Cường Tử cảm thấy trong lòng có thứ gì đó rục rịch muốn xông ra. Khi hắn nhận ra mình bị lạnh, hắn không biết mình đã ngắm nhìn cô bao lâu. Chăn bông của Nữu kéo đến bả vai, lộ ra phần ngực ẩn hiện, lóe lên lấp lánh dưới ánh đèn mờ, băng gạc đã hơi lỏng lẻo, Cường Tử buộc băng gạc lại cho cô, không ngờ hắn lại có cảm giác muốn chạm vào cô, ôm lấy cô.

Dăm ba bữa sau thì Nữu khỏi bệnh, vết bỏng khó lành, hiếm có làn da nào đẹp như của cô.

Nữu rất vui khi Cường Tử đắp chăn cho cô, mặc dù thân thể cô nóng rực khó chịu, nhưng cô biết Cường Tử đã đắp chăn cho cô vào ban đêm. Khi còn nhỏ, mẹ cũng đã từng đắp chăn cho Nữu, cả chục năm qua cô chỉ có một ký ức tốt đẹp như thế, và vì mong đợi mẹ đắp chăn cho mình thêm lần nữa, mấy năm liền cô mở to mắt chờ suốt đêm đến mức mơ màng, rồi lại véo chân mình để không ngủ. Cho đến khi mẹ nhìn thấy, mắng cô, “Còn không nhắm mắt ngủ đi.”

Ngày kia là Tết Dương lịch rồi, Cường Tử đi chợ mua thịt và cá, tất cả đều để đông trong cái chum lớn ngoài cửa sổ, nói rằng Tết sẽ ăn. Nữu không có việc gì làm nên cứ đi vòng quanh cái chum, cô rất muốn mở cái nồi vỡ đậy trên chum để xem lại con cá dài hơn một thước. Khi ở bờ suối nhỏ trong núi chặt củi, cô từng thấy cá, nhưng cá kia rất nhỏ, còn Cường Tử lại mang về nhà con cá to như vậy, lại còn hai con nữa. Tết Dương lịch à, tại sao gọi là Tết dương lịch nhỉ, thứ đốt lửa gọi là que diêm, thứ thắp sáng gọi là đèn dầu, Nữu không biết tại sao lại gọi như vậy, cô chỉ biết ở đây, dùng nhiều diêm hơn để đốt lửa, thêm nhiều dầu hơn để thắp đèn. Cường Tử không trách cô, Nữu thường vui mừng đến mức muốn bay lên, thật sự, hôm đó khi lau dọn tủ lớn cô đã làm vỡ một cái gương, cả ngày không dám ăn cơm, buổi tối về đứng trước cái gương vỡ nhìn Cường Tử, Cường Tử không nói gì, chỉ bảo cô quét dọn sạch sẽ, ngày hôm sau hắn mua về một cái gương lớn hơn, trên đó có chân dung của chủ tịch Mao, còn có chữ viết, có hoa, trông rất đẹp.

Nữu chờ Cường Tử đi rồi, lén soi gương, ôi, người trong gương thật sự rất xinh đẹp, Nữu sờ sờ khuôn mặt của mình, cười vui vẻ, người trong gương đẹp như đóa hoa.

Anh Anh chặn Cường Tử trên đường, đưa cho hắn một mẩu giấy, trên đó viết rằng, “Giữa trưa, rừng cây sau thôn.” Rừng cây là nơi mà vài năm trước Cường Tử và Anh Anh thường lui tới, trong rừng có vài con chim, chim nào làm tổ ở đâu, Cường Tử đều rất quen thuộc.

Cả một buổi sáng Cường Tử vẫn chưa quyết định có đi hay không đi, nhìn mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, hắn vẫn thu dọn dụng cụ đi về phía rừng nhỏ sau thôn. Cánh rừng giữa trưa, gió Bắc bị cành cây xé toạc, vang lên tiếng xào xạc của cành khô, ánh nắng không chói chang nhưng chiếu lên người vẫn cảm thấy ấm áp. Cường Tử nhìn xung quanh, giữa mấy cây to bằng thân người, có một đống chạc cây bị chặt xuống, rõ ràng vẫn chưa kịp dọn đi, hắn ngồi xuống chỗ hướng Nam có ánh nắng, yên lặng lắng nghe tiếng gió réo. Từ xa vang lên tiếng chó sủa lẻ tẻ, một bóng đỏ vội chạy tới.

Cường Tử đặt túi dụng cụ xuống, đứng lên, là Anh Anh, mái tóc rối và chiếc khăn quàng cổ màu đỏ bay trong gió, giữa khu rừng xám trụi, thật động lòng người. Anh Anh từ xa chạy đến, mở rộng vòng tay, Cường Tử tiến tới đón, cơ thể ấy đâm mạnh vào lòng Cường Tử. Người trong vòng tay run rẩy ôm chặt lấy hắn, thở hổn hển: "Anh Cường, dẫn em đi đi, đi đâu cũng được."

Cường Tử áp mặt vào gương mặt lạnh lẽo của Anh Anh: "Em làm sao chạy ra được đây?"

"Em... giả bệnh, chỉ có lúc này, anh đưa em đi đi, mãi mãi đừng quay lại."

Trái tim Cường Tử bị gió thổi lạnh, hắn im lặng, ôm Anh Anh chặt hơn.

"Anh Cường, nhanh, đưa em đi, đi ngay bây giờ." Anh Anh vùng ra khỏi lòng Cường Tử, kéo Cường Tử lôi đi.

Cường Tử lại ôm chặt Anh Anh vào lòng: "Đi? Đi đâu?"

"Đâu cũng được, không lên thiên đường, chúng ta xuống địa ngục, không ăn được cơm khô, chúng ta húp cháo loãng, em chỉ cần được ở bên anh." Anh Anh vẫn thở phì phò.

Cường Tử cọ mặt vào mặt Anh Anh: "Không cần nhà nữa à? Không cần ba mẹ em nữa à?" 

Anh Anh khóc nói: "Không cần, không cần nữa, không cần nữa, bọn họ có ai nghĩ cho em đâu, em không cần." Anh Anh như phát điên lôi kéo Cường Tử, gào lên: "Đi nhanh lên."

Cường Tử không nhúc nhích, trầm giọng nói: "Không, người ba nằm liệt giường của anh phải làm sao đây?"

Anh Anh kéo không được Cường Tử, gấp đến độ dậm chân: "Đúng, anh còn có người ba liệt giường, anh còn cưới vợ ngốc, anh đều không bỏ được, nhưng còn em thì sao, hả, em phải làm sao đây?"

Cường Tử nói, “Không phải em sắp lấy chồng rồi sao?”

"Anh... anh... anh là đồ vô lương tâm, nếu anh không cưới vợ ngốc, em có đồng ý không? Hả, không phải em bị anh chọc giận sao?"

"Anh không cưới vợ thì em có gả cho anh được không?" Cường Tử nhìn sâu vào Anh Anh, Anh Anh bị ánh mắt đó làm cho chấn động, thống khổ và bất lực trong đó khiến lòng cô ta đau đớn như bị dao cắt.

"Anh Cường!" Anh Anh lại lao vào lòng Cường Tử, khóc đến nghiêng trời lệch đất: "Chúng ta là cái số phận gì đây!"

Cường Tử bị gió thổi vào mắt, ngẩng đầu nhìn trời, đúng vậy, ông trời, đây là cái thế đạo gì?

Anh Anh khóc nức nở, không thể đi, không thể trốn, anh Cường, chúng ta cứ chấp nhận số phận này sao?"

Cường Tử lặng lẽ đứng đó.

Thật lâu sau, Anh Anh nín khóc nói, em phải về rồi, không tìm thấy em, không biết bọn họ lại làm ra chuyện gì. Cường Tử nói, không sao cả, anh không sợ. Anh Anh nói, em sợ, không nên gây thêm chuyện cho anh. Cường Tử nói, sau này em đừng tìm anh nữa, anh có vợ, em cũng sẽ thành vợ của người ta, em hãy sống cho thật tốt.

Đôi mắt Anh Anh mở to, nhìn chằm chằm Cường Tử không chớp mắt nói, anh Cường, anh nhớ cho kỹ, em là người của anh, sống là người của anh, chết là ma của anh. Cường Tử che miệng Anh Anh, nói bậy, hãy sống thật tốt, chăm sóc bản thân, ngày tháng sau này còn rất dài. Anh Anh nói, không có anh, em sống cũng như chết.

Cường Tử nói, em nhớ, Anh Anh, thời thế này sớm muộn cũng thay đổi, tin anh, cũng vì anh, em phải sống tốt, để anh biết em sống tốt, như vậy anh cũng có động lực để sống tiếp, em hiểu không? Anh Anh lại ôm cổ Cường Tử khóc lên, khóc nữa, khóc đến độ gió cũng theo đó nức nở.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play