Ra khỏi sân, chị kéo cô đi, nhìn thấy ai cô cũng mỉm cười với người ta, nhưng người ta không hề cười đáp lại, hơn nữa còn bước nhanh cách xa bọn họ hơn, cho đến khi tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh, gặp được một người, chị kéo cô ra sau lưng mình, ngoan ngoãn như gà mái bị gà trống đạp: "Chủ nhiệm Thạch."
"Quế Hoa, đây là nàng dâu nhà cô mới mua à? Hết bao nhiêu tiền thế?" Người đó vây quanh chị, chị che chở cho cô, giọng chị mềm mại: "Đúng, đúng vậy, hết hai trăm."
"Hai trăm à, không đắt, không đắt, trông thật xinh đẹp."
"Chủ nhiệm Thạch, em ấy là người không hiểu chuyện, ngày kia sẽ kết hôn với Cường Tử, chủ nhiệm Thạch..." Giọng chị nức nở như muốn khóc, Nữu lại nghe thấy tiếng cười khiến tim mình lạnh buốt của người đàn ông. Nữu sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.
"Ngày kia? Không phải cán bộ sẽ đến nhà cô hỏi vấn đề của ông già cô sao? Ông ta vẫn không khai, nhà cô còn cưới dâu?"
Nữu dán sát vào người chị, chị cũng run rẩy theo cô.
"Chủ nhiệm Thạch, tôi, mấy năm nay còn chưa đủ sao? Tôi cầu xin ông."
"Được rồi, cô tránh ra, để tôi xem cô gái này trông thế nào." Giọng nói người đàn ông ngang ngược lạnh lùng.
Chị đưa hai tay ra sau, ôm lấy Nữu: "Xin ông, chủ nhiệm Thạch, ba tôi không sống được bao lâu nữa, tôi mua em ấy về giặt giũ nấu cơm cho ba tôi, em ấy là một cô gái ngốc, em ấy bị ngốc mà."
"Cô tránh ra."
Nữu nghe thấy chị thét lên một tiếng, “Xin ông, chủ nhiệm Thạch, tôi, tôi, tôi... đêm nay..." Giọng nói của chị ngày càng lí nhí, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của chị, Nữu càng dán sát vào người chị hơn, vòng tay chị cũng ôm chặt lấy Nữu. Trong tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng thở hổn hển, chị nói: "Xin ông, xin ông, đêm nay, đêm nay không được sao?"
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói kinh hồn táng đảm kia: "Trong căn nhà nhỏ bên cạnh ruộng ngô."
Chị dịch chân một chút, Nữu mới mở mắt ra lén nhìn, một người đàn ông đi ngang qua, đôi mắt xấu xa đến sáng rực, cô sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Ký ức sống động nhất của Nữu chính là ngày cưới.
Hôm đó, cô chưa hiểu thế nào là cưới hỏi, chị bảo rằng cô sẽ kết hôn.
Dậy thật sớm, chị mặc cho cô một bộ quần áo thật xinh đẹp, chải đầu tắm rửa sạch sẽ, chị còn vuốt ve bụng và vú cô, nói: "Dáng người cũng đầy đặn có trước có sau, còn hơn những gì chị tưởng, chắc chắn em sẽ sinh được một đứa trẻ khỏe mạnh."
Sau đó chị cho cô ăn hai quả trứng gà, còn giục cô ăn nhanh lên, là trứng gà đó, cô chỉ nhớ từng thấy trong cái giỏ mẹ treo trên xà nhà, mẹ nói, đây là trứng gà, mang nộp cho hợp tác xã có thể đổi lấy bột mì.
Trứng gà thật sự rất ngon, cho nên kết hôn thật sự rất tốt. Mặc dù chị đã dặn hôm nay cô chỉ ngồi vào bàn chứ không được ăn, cô nhìn chằm chằm vào bàn đầy những món ăn không biết tên, nhìn thím hai dì ba ăn đến độ miệng đầy dầu bóng nhẫy, cô cũng cảm thấy kết hôn thật tốt, có hai quả trứng gà, cô không hề thấy đói bụng chút nào, mọi người đều khen cô xinh đẹp, trước giờ không có ai khen cô như vậy, cũng không có nhiều người tươi cười với cô như thế. Có vài chàng trai trẻ cũng cười với cô, đẩy cô về phía người đàn ông tên Cường Tử kia, khi đến gần hắn, cô thật sự không sợ mà còn cảm thấy trong lòng rất thoải mái, nhưng Cường Tử dường như không vui cho lắm, hôm đó hắn uống rất nhiều rượu.
Nữu không hiểu rốt cuộc cưới hỏi là chuyện của mấy người, Cường Tử uống nhiều rượu nên không vào phòng, người vào phòng lại là mấy chàng trai trẻ, bọn họ tranh nhau ôm cô, cười ha hả hôn lên má cô, còn sờ ngực cô. Nữu cố gắng né tránh nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của bọn họ, có một tên còn thọc tay vào trong quần cô nữa.
Khi Cường Tử đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Nữu đang bị đám anh em trêu ghẹo, người thì trốn kẻ thì cười. Bàn tay thọc vào trong quần Nữu còn chưa kịp rút ra, Nữu đang lôi kéo bàn tay đó, trong mắt của Cường Tử, cũng không biết là đang đẩy vào hay kéo ra, Nữu thấy Cường Tử đi vào thì sững sờ một hồi, cô vùng vẫy lao về phía Cường Tử, cô muốn thoát khỏi đám người kia, ở bên Cường Tử cho cô cảm giác an toàn.
Cường Tử đỡ lấy Nữu rồi bất ngờ giáng cho cô một cái tát thật mạnh, cũng đánh đuổi hết những người ở trong phòng.
Nữu ôm mặt không dám khóc, ánh mắt chậm rãi dõi theo Cường Tử ngồi xuống bên bàn, hắn rót nước uống, gương mặt âm u trông thật đáng sợ.
Nữu rất muốn đi tiểu, nhưng cô không dám nói cũng không dám động đậy, cơ thể co giật một hồi, một dòng nước ấm chảy ra, nước tiểu làm ướt tất và giày, chảy ra sàn nhà.
Đêm đã khuya, gió thu thổi vào mát mẻ, Cường Tử đột nhiên mở tung cửa sổ, một lúc sau thì không biết nói gì.
Nữu rất mệt, cô muốn ngủ nhưng cô vẫn đứng im trên sàn, ánh lửa từ ngọn đèn dầu nhấp nháy trong căn phòng, khiến căn phòng lúc sáng lúc tối, chút hơi ấm cuối cùng cũng bị gió đêm cuốn đi, hai chân của Nữu đã tê dại từ lâu.
Cuối cùng Cường Tử lên tiếng, đi ngủ đi.
Nữu thử di chuyển đôi chân, bủn rủn dỡ mép giường ngồi bệch xuống, nhớ lời chị dặn, cô cởi quần ra, dùng phần còn khô lau hai chân và chỗ ở giữa chân, sau đó thì cởi áo ra leo lên giường đất.
Trên giường chỉ có một tấm chăn mới, Nữu muốn mở chăn ra chui vào. Chị đã nói, trước tiên phải làm ấm chăn giường cho Cường Tử rồi mới được về chăn của mình mà ngủ. Cường Tử quay đầu nhìn cô, lại nhìn vết nước trên mặt đất, hắn lạnh lùng nói, đi rửa cho sạch rồi hãy lên giường.
Gió đêm thổi vào trong phòng, thổi vào trong lòng, cả người Nữu cảm thấy lạnh buốt, cô nhìn chằm chằm vào Cường Tử, ôm lấy khuôn mặt bị hắn đánh đau, cô xuống giường đi tìm một cái chậu. Cường Tử đóng cửa sổ lại, ngọn đèn dầu nổ lách tách, khi còn nhỏ mẹ hắn từng nói, đèn dầu mà nổ là có chuyện vui, chẳng lẽ hôm nay hắn cưới vợ cũng là chuyện vui sao? Cô gái ngu ngốc tiểu ra quần này chính là chuyện vui của hắn sao? Bên ngoài truyền đến tiếng lục đục, Cường Tử vén rèm cửa lên nhìn, trong bếp có một chút ánh sáng, Nữu trần truồng cầm chậu múc nước từ trong lu, sau đó cô vốc nước lên rửa hai chân và chỗ giữa chân bị dính nước tiểu.
Cường Tử bước tới kéo cô vào trong nhà, bê chậu vào rồi thả rèm xuống, hắn gầm lên, cô bị ngu à, đó là nước lạnh.
Nữu ngơ ngác nhìn Cường Tử, người co rúm lại thành một cục, Cường Tử cầm phích nước nóng trên bàn, rót cho cô một ít nước nóng vào trong chậu rồi hung dữ nói, rửa đi.
Cường Tử thở dài trong lòng, người phụ nữ này y như một khúc gỗ, cả đời của hắn, trên giường cũng chỉ có người phụ nữ này mà thôi.
Cô không phải là Anh Anh, tối hôm qua Anh Anh ôm cổ hắn khóc suốt đêm, cô nói mình không thể gả cho hắn, không thể liên lụy cả gia đình. Nhưng cô lại nói, cô là người của hắn rồi, cô kéo tay hắn sờ soạng từng nơi trên thân thể, nhưng cô vẫn chưa thật sự trở thành người đàn bà của hắn, không phải cô không cho mà là do hắn không làm, không phải vì hắn không muốn mà là vì hắn không thể.
Nữu rửa sạch sẽ xong thì lau khô người rồi chui vào trong cái chăn mới, chăn bông lạnh ngắt nhưng cô vẫn cố gắng trải rộng cơ thể ra để chỗ dưới chân cũng được ấm nóng lên, đúng như lời chị dặn.
Ngọn đèn dầu dần dần nhỏ lại, chỉ còn to bằng hạt đậu nành, Cường Tử cởi áo ngoài ra leo lên giường. Nữu trần truồng ngồi dậy, chèn ổ chăn kín mít rồi chui vào cái chăn bông cũ bên cạnh, run rẩy nói với Cường Tử: "Ấm rồi."
Cường Tử vẫn đang nghĩ về đôi môi ấm áp và cơ thể của Anh Anh, hắn không thể làm hại cô, cô đã không thể gả cho hắn thì hắn không được phép chiếm lấy thân thể cô, bằng không thì cô tìm đâu ra một người đàn ông sẽ tha thứ cho mình đây? Cả ngày hôm nay hắn đã suy nghĩ liệu hắn làm có đúng hay không, nhưng bởi vì buổi tối hắn đã lần đầu ra tay đánh cô gái ngốc này, hiện giờ hắn càng khẳng định bản thân đã làm rất đúng. Trong phòng không còn chút ánh sáng nào nữa, Cường Tử chui vào chăn, bên cạnh đã nghe thấy tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng của người vợ ngốc, hắn, Cao Cường, hôm nay đã kết hôn.
Nữu thức dậy rất sớm, nếu không vì hôm qua quá mệt, cô còn có thể dậy sớm hơn. Khi cô thức dậy, Cường Tử đã không còn trong phòng nữa. Trên giường có một chiếc quần bông cũ, cái quần rộng thùng thình mà cô làm ướt đêm qua đã biến mất không thấy đâu, Nữu mặc quần vào rồi túm quần lên chạy ra sân, cô muốn nhìn thấy Cường Tử, dù Cường Tử đã đánh cô những cô cũng muốn nhìn thấy hắn. Cường Tử đang làm nghề mộc trong sân, Nữu lặng lẽ mỉm cười. Cường Tử nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn cô, hắn nói, đi giặt cái quần của cô đi. Nữu gật đầu, quay lại gấp chăn, giặt quần rồi nhóm lửa nấu cơm.
Cường Tử bước vào, thấy cô đang đổ nước vào nồi rồi lấy chậu ra để vo gạo, tuy chỉ có một ít ngô và một ít rau khô nhưng Nữu rất vui vẻ, một năm cô chỉ được ăn ngô có vài ngày thôi, thế là cô kéo ống bễ thổi lò mạnh đến mức phát ra tiếng “hù hù”.
Bát cơm đầu tiên là dành cho ông cụ, chị đã dặn thế rồi.
Khi mở nắp nồi ra, Nữu bất ngờ vui mừng cười lên, trong nồi cơm có những hạt gạo nổi lên rồi kìa. Ở nhà, nếu cô nấu cháo thì phải dùng muỗng khuấy nhiều lần mới thấy được hạt gạo. Cô lấy bát múc ra một bát đầy từ chỗ có nhiều hạt gạo nhất trong nồi, sau đó thật cẩn thận mang vào căn phòng ở đối diện, cô vén rèm cửa lên đứng ở bên cạnh cửa, ông cụ quay đầu lại thấy cô thì ngỡ ngàng một lúc, Nữu mỉm cười với ông cụ.
"Ba, ăn cơm đi."
Cường Tử vừa nhìn vừa nghe, sau đó hắn dọn bàn, lấy ra hai cái bát và hai đôi đũa. Đây là lần đầu tiên trong hơn nửa năm qua, trên bàn cơm xuất hiện hai bộ bát đũa.
Nữu chỉ ăn một bát, mặc dù chưa no nhưng cô lại cười, đây là thứ cô chỉ có thể ăn vào dịp Tết, hơn nữa ở đây không có ai tranh giành với cô.
Khi Cường Tử đặt đũa xuống, trong nồi vẫn còn một chút nước cơm, to hơn lòng bàn tay cô, đây là lần đầu tiên từ khi cô có ký ức, cô được nhìn thấy cơm thừa ở trong nồi.
Chị tới, Nữu nói với chị: "Chị ăn cơm đi."
"Chị ăn rồi." Sau đó chị vào phòng đối diện nói với ông cụ vài câu, rồi chị ra kéo Cường Tử đi tới giữa sân, ảnh mắt của Nữu dõi theo Cường Tử. Chị hỏi Cường Tử gì đó, nhưng trên mặt Cường Tử tối sầm lại, không thèm để ý đến chị, chị nóng nảy nói thêm gì đó, lần này Cường Tử bước nhanh tránh ra, chị mới hét lên đến mức Nữu cũng nghe thấy: "Em cưới vợ về để trưng à?"
Cường Tử xếp gọn đồ nghề, sau đó vác túi lên đi mất, chị quay lại nhìn Nữu đang ngơ ngác, chị kéo cô vào nhà ngồi xuống giường.
"Cường Tử đã ngủ với em chưa?"
"Em ngủ rồi, không biết anh ấy có ngủ chưa."
Chị dùng ngón tay chọc mạnh vào trán cô, rồi lại sờ khuôn mặt sưng tấy của cô: "Nó đánh em à?"
"Dạ."
"Tại sao lại đánh em?"
"Không biết nữa."
"Em đó." Chị kéo lấy tay cô: "Nó muốn gì thì em làm nấy, nghe lời nó, đừng có cãi lại, từ nhỏ Cường Tử đã không bắt nạt ai bao giờ."
Cô gái ngốc này không hiểu ngủ với đàn ông là như thế nào, nhưng Cường Tử đã hơn hai mươi tuổi rồi, không nóng ruột mới là lạ. Ngẫm lại, chị đành giải thích cho Nữu nghe.
"Buổi tối nó muốn làm gì thì em làm nấy, đừng khóc đừng la, nó sẽ không đánh em nữa, em hiểu không?"
Nữu suy nghĩ, rồi gật đầu thật mạnh.
Cường Tử trở về nhà rất khuya, Nữu đứng ở cửa đến nhức mỏi cả chân, cô đưa tay muốn nhận túi của Cường Tử, nhưng Cường Tử không để ý đến cô, Nữu đành đi theo phía sau hắn vào nhà.
Cường Tử rửa mặt xong thì đi vào phòng đối diện nói chuyện với ông cụ, Nữu cũng theo vào, Cường Tử nói: "Cô đừng có lẽo đẽo theo tôi suốt." Nghe vậy Nữu liền vào bếp mở nắp nồi, bưng cơm lên bàn.
Ông cụ nói, “Đừng làm khó con bé này, nó là người thật thà mà.”
Cường Tử nó: "Ba, ngày mai cán bộ sẽ không đến nữa đâu, ba yên tâm đi. Nhà lão Chu xây nhà cần con làm khung gỗ, con phải bận vài ngày, để chị chạy qua đây vài lần."
"Không cần đâu, có con bé này là đủ rồi, nó tên là gì?"
Cường Tử nói: "Để lát nữa con hỏi chị."
Cường Tử ăn cơm xong lại đi ra ngoài, Nữu cũng đi theo vài bước, rồi nghĩ gì đó lại quay trở về, cởi đồ leo lên giường đất, lại chui người vào tấm chăn bông mới.
Khi Cường Tử trở về, hắn thấy Nữu trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, gương mặt rất hồng hào, chỉ là ngơ ngác nhìn cửa phòng chằm chằm, thấy hắn đi vào, cô lập tức bò dậy chui vào chăn cũ của mình, nói với hắn: "Ấm rồi."
Bây giờ Cường Tử mới nhìn kỹ cơ thể của Nữu, không ngờ da thịt cô trắng nõn mịn màng, cả người nhỏ nhắn, cặp ngực trắng không hề nhỏ như lúc cô mặc quần áo.
Cường Tử đóng cửa phòng lại, thổi tắt đèn, hắn cởi áo ngoài và giày tất ra, nương theo ánh trăng chui vào trong chăn mới của mình.
Chăn bông rất ấm áp.