Buổi chiều, toàn bộ quần chúng cách mạng trong thôn đều nghỉ làm, được triệu tập đến tham gia họp phê đấu. Trong cuộc họp, chủ nhiệm Thạch trước tiên chào mừng phó bí thư từ công xã đến, mọi người ngóng cổ nhìn, có người xì xào bàn tán, đây chính là ba chồng của Anh Anh. Ông ta chậm rãi đứng dậy, vẫy tay với mọi người, chỉnh lại cái áo xanh lục, gương mặt đầy nếp nhăn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chủ nhiệm Thạch tiếp tục báo cáo tình hình quốc gia hiện tại, "Quốc gia xã hội chủ nghĩa vĩ đại của chúng ta đã thử nghiệm thành công bom nguyên tử, phóng tên lửa lên trời, tên lửa lao đi còn nhanh hơn xe lửa, tình hình trong nước rất tốt."
Quần chúng cách mạng vỗ tay nhiệt liệt, phó bí thư công xã cũng vỗ tay.
"Nhưng!" Chủ nhiệm Thạch cất cao giọng vịt đực, sau đó nghẹn lại: "Nội bộ nhân dân vẫn còn tồn tại kẻ thù và một ít hiện tượng giai cấp tư sản. Chúng ta không thể để mặc bọn họ phát triển, phá hoại sự nghiệp cộng sản vĩ đại. Vậy nên hôm nay chúng ta phải mở hội nghị phê đấu để tố giác, mọi người hãy mạnh dạn vạch trần, dũng cảm phê đấu, bắt đầu nào."
Có một người lập tức đứng dậy nói rằng nhà bà béo nuôi có một con lợn mọi, có người nói nhà ông Lý trồng ba dây dưa, có người nói con dâu nhà họ Vương bôi kem dưỡng da lên mặt, v.v.
Chủ nhiệm Thạch vừa ra lệnh cho kế toán ghi lại, vừa hét lên: "Dũng cảm tố giác, dũng cảm đấu tố là trách nhiệm với lãnh tụ chủ tịch Mao vĩ đại, là trách nhiệm đối với sự nghiệp xã hội chủ nghĩa của chúng ta.”
Cưởng Tử lẳng lặng ngồi ở cuối đám đông, siết chặt nắm tay, cuộc họp vừa bắt đầu hắn đã biết rõ mục đích của chủ nhiệm Thạch là gì.
Quả nhiên, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng lên, "Cao Cường ra chợ bán xe, vợ anh ta không biết một câu khẩu hiệu nào của chủ tịch Mao."
Chủ nhiệm Thạch lập tức đứng dậy, "Bán xe là hành vi tư bản chủ nghĩa nghiêm trọng, không biết trích dẫn của chủ tịch Mao chính là phần tử cơ hội trong nội bộ quần chúng cách mạng. Cao Cường! Lên đây, đứng lên bục đi!"
Cường Tử chậm rãi đứng dậy từ trong đám đông, mọi người tránh ra như tránh ruồi bọ, tách thành một con đường.
Vợ bác sĩ đứng dậy, “Vợ của Cường Tử là người ngốc, làm sao biết trích dẫn của chủ tịch Mao chứ?”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Chủ nhiệm Thạch sửng sốt, đập bàn một cái, "Ngốc? Ngốc có biết nói không? Ngốc có phải câm điếc không? Thân với nước không bằng thân với Đảng Cộng Sản, thân với cha mẹ thân không bằng thân với chủ tịch Mao, biết nói chuyện mà lại không biết trích dẫn của chủ tịch Mao à?"
Phó bí thư vỗ tay, "Hay! Lão Thạch nói hay lắm! Đáng để toàn công xã chúng ta học tập, Thân với nước không bằng thân với Đảng Cộng Sản, thân với cha mẹ thân không bằng thân với chủ tịch Mao, biết nói chuyện thì phải thuộc trích dẫn của chủ tịch Mao! Hay lắm, tiếp tục đi."
Cường Tử bước lên bục, chủ nhiệm Thạch đi tới kéo hắn ra giữa bục, sau đó trở lại bàn, hét lớn hơn, "Chúng ta phải tóm được vài kẻ tiêu biểu, làm vài việc lớn, người nào nói nhiều nói hay, người đó chính là quần chúng cách mạng thân thiết nhất với chủ tịch Mao."
Lập tức có một phụ nữ đứng dậy tố cáo vợ của Cường Tử chưa từng ra đồng, coi thường người dân lao động, có tư tưởng hưởng thụ của giai cấp tư sản, vợ của Cường Tử chưa từng tham gia họp hành, coi thường đấu tranh của quần chúng, vợ của Cường Tử chưa từng trò chuyện với quần chúng, coi thường chị em giai cấp.
Ngực Cường Tử như muốn nổ tung, hắn cảm giác đầu mình to ra giống cái bánh xe hắn đã làm.
Lại một giọng nói lớn át hết mọi âm thanh khác, "Cao Cường dùng tiền kiếm được từ hành vi tư bản chủ nghĩa để mua radio bán dẫn, nghe điện đài của địch*."
(*) điện đài địch: một thuật ngữ xuất hiện ở thời CMVH ở TQ, đề cập đến các chương trình phát sóng bằng tiếng Trung hoặc tiếng nước ngoài từ các quốc gia hoặc các vùng thù địch.
Đám đông chợt im phăng phắc, nghe điện đài địch? Đây chính là gián điệp trà trộn vào nội bộ nhân dân mà.
Phó bí thư công xã nhảy dựng khỏi ghế, “rầm” một tiếng! Ông ta vung tay hô lớn, "Đội dân binh đâu, mau bắt hắn lại, cử người đi lục soát công cụ liên lạc với địch! Nhanh lên! Nhanh lên!"
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột và khó lường, Cường Tử nhớ đến bức tượng chủ tịch Mao hắn đặt trên tủ ở nhà, Cường Tử kính yêu chủ tịch Mao, kính yêu đất nước xã hội chủ nghĩa vĩ đại, kính yêu sự nghiệp xã hội chủ nghĩa sáng ngời, cái gì mà chủ nghĩa tư bản, cái gì mà công cụ điện đài thông đồng với địch? Đầu óc thông minh của Cường Tử lúc này hoàn toàn biến thành mớ bột nhão, nghĩ đến việc có người đến nhà hắn, vợ ngốc của hắn phải làm sao đây. Hắn bị người khác đè xuống, liều mình hô to, "Chị dâu nhà bác sĩ, chị dâu nhà bác sĩ."
Vợ bác sĩ chỉ là một một người phụ nữ nông thôn chưa từng đọc sách, không hiểu Cường Tử đã phạm lỗi gì, càng không biết điện đài địch là thứ gì, nhưng chị ta biết Cường Tử là người tốt, vợ ngốc của Cường Tử là người lương thiện nhất, đáng thương nhất. Chị ta nhìn Cường Tử bị đè xuống trên bục, bị trói lại. Chị ta không hiểu sao Cường Tử lại gọi mình, chị ta làm sao cứu được Cường Tử? Bác sĩ khẽ huých tay chị ta, nói nhỏ: "Em đi xem vợ của Cường Tử, đừng để cô ấy bị hoảng sợ." ( truyện trên app tyt )
"A, a."
Khi mọi người xông vào nhà Nữu, Nữu đang lẳng lặng ngồi trên bàn nghe radio, một giọng nói êm tai vang lên: "Mặt trăng băng qua biển, thấy thỏ ngọc, thỏ ngọc đã sớm bay về phương Đông. Mặt trăng rời khỏi đảo, trời đất sáng ngời. Mặt trăng sáng ngời giống như Hằng Nga rời khỏi cung trăng, như Hằng Nga rời khỏi cung trăng. Thật giống như Hằng Nga hạ xuống cõi trần…"
Giống như tiếng hát, nhưng lại hay hơn hát. Nữu nghe đến mê mẩn, cô vui vẻ như đang bay lên trời.
Mọi người đi vào, Nữu không hay biết, thấy vài đôi tay định lấy radio của cô, Nữu nhào qua ôm chặt: "Không được động vào."
Có người kéo cô, vặn tay cô, Nữu ôm chặt, dù tay đau cũng không buông ra, “Không được động vào.”
Có người kéo tóc cô, túm quần áo cô, Nữu càng ôm chặt radio hơn, "Không được động vào."
Nữu không phải là đối thủ của đám người, cuối cùng cô bị kéo ngã ra đất, cô đứng dậy bổ nhào qua muốn giành lại radio, người kia một cước đá Nữu ngã, Nữu lại đứng dậy.
Vợ của bác sĩ chạy vào sân, kêu to, "Đừng đánh cô ấy." Chị ta đến kéo Nữu lại, Nữu dùng hết sức lực lao về phía người đang ôm radio, bị những người khác ngăn cản.
Vợ bác sĩ ôm Nữu hét lên: "Để bọn họ mang đi."
"Không được mang, là Cường Tử mua." Cô vũng vẫy né tránh, rơi cả giày.
Vợ bác sĩ nói, "Là Cường Tử bảo bọn họ mang đi."
Nữu dừng lại, Cường Tử chưa từng can thiệp chuyện Nữu nghe hộp nói, Nữu nghe gì Cường Tử cũng nghe theo, nghe đến khi nào tắt thì thôi, cô cẩn thận giảm âm thanh một chút, sau đó nghe một tiếng tách khe khẽ, đây chính là tắt. Nữu cười cười, nhìn kỹ rồi mới rời khỏi bàn.
Nữu không biết đổi kênh, chỉ nghe đài phát thanh nhân dân của chính quyền trung ương.
Vợ bác sĩ đặt chiếc giày bị rơi xuống dưới chân cho Nữu mang vào, dìu cô vào nhà. Nữu mệt mỏi thở hổn hển, tay vuốt vuốt mái tóc rối bù. “Sao Cường Tử lại bảo người ta mang hộp đi?”
Vợ bác sĩ nói, "Dọn đồ một chút, từ hôm nay em đến nhà của chị ở."
Nữu lắc đầu.
"Em không ở một mình được."
Nữu vẫn lắc đầu.
"Đồ ngốc này, em không sợ ngủ một mình à?"
Nữu nhìn vào mắt vợ bác sĩ: "Chờ Cường Tử."
"Ôi, Cường Tử không về nữa."
Ánh mắt Nữu hoảng loạn, không về nữa? Là ý gì? Cường Tử không về nhà?
Nữu lắc đầu, "Cường Tử về nhà."
"Ôi." Vợ bác sĩ thở dài, đi ra cài then cổng sau rồi vào nhà kéo Nữu đi, "Cửa nhà có khóa không?"
Nữu gật đầu, lúc đi chợ với Cường Tử, Nữu nhìn thấy Cường Tử khóa cửa.
"Khóa đâu?"
Nữu lấy khóa từ bậu cửa sổ ra đưa cho chị ta. Chị ta kéo Nữu ra ngoài, đóng cửa rồi khóa lại.
Nữu không đồng ý, "Không khóa, Cường Tử trở về."
"Hôm nay Cường Tử không về đâu."
"Cường Tử trở về."
"Ôi chao, chị phải nói với em thế nào đây, Cường Tử có việc bận, đi ra ngoài làm việc rồi, hôm nay cậu ấy không về đâu, em đi ngủ với chị, có hiểu không?"
Nữu lắc đầu, "Cường Tử trở về."
Vợ bác sĩ không để ý đến cô, khóa cửa lại, lôi kéo Nữu ra ngoài, Nữu không chịu đi.
"Đi, không đi thì Cường Tử sẽ không cần em, không trở về nữa."
Nữu đi, rồi quay lại nhìn hai con gà con, "Mang gà con đi."
Vợ bác sĩ và Nữu đuổi bắt khắp sân, nhưng không bắt được gà, "Thôi, không mang theo nữa."
Nữu tiếc nuối nhìn lại, rồi theo vợ bác sĩ rời khỏi nhà.