Việc này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch nông nghiệp của ta.
Mùa xuân là thời điểm vạn vật sinh trưởng, một tháng trôi qua, những cây cải trắng trong vườn đã lớn mạnh.
Ta vui vẻ nói với Tiểu Thúy đang cầm giỏ bên cạnh: “Đất đai ở Tề Quốc thật tốt, còn tốt hơn ở nhà ta nhiều.”
Tiểu Thúy thấy vậy, không nhịn được mà nhắc nhở ta: “Nương nương, thức ăn ở Ngự Thiện Phòng hiện giờ đã được làm rất cẩn thận rồi, người còn muốn giữ lại ba thước đất này để làm gì?”
“Ta không giữ mảnh đất này thì ai giữ đây?”
“Đương nhiên là…” Nàng ấy hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn ta một cái rồi ủy khuất nói: “Nương nương, ngài không biết đấy thôi, tháng này bệ hạ cũng chưa từng bước chân vào Hoa Ninh Cung của chúng ta đâu, bên ngoài đã nói ra nói vào nhiều lắm rồi.”
“Cứ để họ nói, bệ hạ bận trăm công nghìn việc, tự nhiên ta không có việc gì làm đi quấy rầy người ta để làm gì... Đi, ta nghe tiếng gà kêu, đi bắt gà thôi.” Nói rồi ta kéo tay Tiểu Thúy, đi về phía chuồng gà và tiện tay bắt được hai con gà mái.
Có người giúp đỡ thì ta chẳng cần phải động tay động chân.
Gà mái già tức giận rượt đuổi theo ta.
Nhìn cảnh tượng đó, Tiểu Thúy đang oán giận lầm bầm cũng không nhịn được mà bật cười, vừa đuổi theo gà vừa nói: “Làm gì vậy ta ơi, chẳng phải chỉ lấy hai quả trứng của ngươi thôi sao, làm gì mà hung dữ thế.”
Gà mái già đáp lại: “Cục tác cục tác!”
Ta bưng trứng lên, sống chết mặt bây, ôm tang vật vừa cười vừa nói: “Không phải ta đâu.”
Rồi ta phát hiện Tiểu Thúy đã chạy đến bên cạnh, hét lên: “Nương nương!”
“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì.” Ta thản nhiên nói: "Hôm nay ta sẽ tự tay xuống bếp, đợi ta mang thức đến Ngự Thư Phòng là được rồi chứ gì.”
Chẳng phải chỉ để tranh sủng sao, chưa thấy heo chạy còn không biết ăn thịt heo sao? Huống chi ta còn thấy heo chạy rồi.
Phụ hoàng ta có mấy chục phi tần, từ nhỏ đến giờ, ta đã thấy không ít thủ đoạn tranh sủng, chỉ là ta lười, chưa bao giờ thích dùng đến.
Vốn dĩ Tề Nghiên coi ta như một bình hoa đặt trong cung, hắn bận rộn chính sự, ta lo việc trồng trọt, tường an vô sự. Nào ngờ bên ngoài đồn thổi đủ điều, nói ta là hồ ly tinh mê hoặc, sủng quan lục cung, thật là nhảm nhí! - Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
Nghe nói có không ít thần tử dâng sớ, thỉnh cầu Tề Nghiên phong phú hậu cung, trăm triệu không thể bị một yêu nữ từ nước phụ thuộc mê hoặc. Sau đó ta lại nghe rằng, gần đây Tề quốc có nhiều náo động, vì vậy Tề Nghiên bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, chân không chạm đất, thật đúng là cực kỳ vất vả.
Ta sống trong cung, ăn cơm của người ta, trồng cây trên đất của người ta, cũng nên tỏ vẻ một chút.
Vì vậy, ta sẽ tự mình nấu một bát canh trứng thơm ngon.
Chủ yếu là cải thìa trong đất còn chưa lớn, nếu không ta đã có thể làm món trứng xào cải trắng.
Tiểu Thúy khó xử: “Nương nương, thế này không tốt đâu. Ít nhất người nên làm chút điểm tâm gì đó.”
“Nhưng ta không biết làm.” Ta thản nhiên nói: "Bằng không ngươi biểu diễn cho ta xem làm thế nào mà chỉ cần dùng hai quả trứng gà để làm điểm tâm đi?”
Tiểu Thúy không chịu nổi, đành lấy hai đĩa bánh hoa đào nhét vào hộp thức ăn: “Nương nương, đến lúc đó người cứ nói là bánh hoa đào cũng do người làm.”
Ta qua loa gật đầu: “Ừ, được.”
Khi Tề Nghiên thấy ta mang thức ăn tới, ta thật thà giới thiệu: “Canh trứng là do thần thiếp làm, còn bánh hoa đào là do nhà bếp làm.”
Một thái giám bên cạnh cười thầm, nghĩ rằng ta không nhìn thấy.
Tề Nghiên không cười, chỉ chống tay lên đầu, hơi nhíu mày: “Tại sao nàng lại tự làm canh trứng?”
“À... Bởi vì gà mái già vừa đẻ hai quả trứng.”
Gà mái vốn là do hắn phân phó người ôm tới nên đẻ trứng cho hắn ăn cũng tính là hợp lý mà?
Nhưng Tề Nghiên không có ý định động đũa. ( truyện trên app T Y T )
Ta nhìn bánh hoa đào, chợt nghĩ ra, nói: “Nếu bệ hạ không thích canh trứng thì có thể ăn chút bánh hoa đào, gần đây bệ hạ bận rộn quốc sự nên bổ sung dinh dưỡng.”
Tề Nghiên buông tay, nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Luận về bồi bổ thân thể, sao điểm tâm có thể so được với canh trứng?”
Hả? Còn có cách nói này ư?
Ta còn đang tự hỏi cách nói này có hợp lý không, Tề Nghiên đã ăn hết canh trứng, cuối cùng còn bình luận: “Làm rất tốt, phong nàng làm Hoàng Hậu đi.”
“Đa tạ bệ hạ khen... Hả?”
Hắn hoàn toàn không để ý đến sự ngạc nhiên của ta mà chỉ vào đĩa bánh hoa đào: “Trẫm no rồi, nàng ăn hết chỗ điểm tâm này đi.”
Vì vậy ta ngồi bên cạnh hắn ăn hết đĩa bánh hoa đào.
Phải nói, tay nghề của nhà bếp nhỏ không tồi.
Tề Nghiên luôn lặng lẽ nhìn ta ăn, vẻ mặt rất hứng thú, đến mức lúc ta cầm miếng bánh cuối cùng mà cũng trở nên do dự: “Bệ hạ có muốn ăn một miếng không?”
“Không, trẫm không thích đồ ngọt.”
“À.”
Nghe vậy, ta yên tâm ăn miếng cuối cùng, rồi nghe hắn hỏi: “Ngọt không?”
“Ngọt…” Ta còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên cúi người, bóp cằm ta rồi ngậm lấy môi ta.
Sau một hồi cọ xát, hắn nhìn ta với ánh mắt sáng quắc: “Rất ngọt.”
Ta bừng tỉnh, tâm trạng phức tạp: “Bệ hạ, ngài không chê dơ ư?”
Canh trứng hòa với hương vị bánh hoa đào, cả đời này, ta cũng không muốn nếm lại...
Tề Nghiên: “...”
Nhìn Tề Nghiên vừa ăn xong bánh hoa đào, đôi môi hồng kiều diễm, khuôn mặt tựa như hoa phù dung, trông thật xinh đẹp.