Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy Thôi

Chương 2


2 tháng


Có lẽ Tề Nghiên cũng không muốn động tay động chân, hắn im lặng một lúc rồi lật người nằm xuống bên cạnh ta, ôm lấy eo ta, không hề có cảm xúc mà nói một câu: "Ngủ đi."

Vẻ mặt hắn thờ ơ, dường như người vừa mới cố gắng khiêu khích ta không phảu là hắn.

Ta nghĩ, rồi lại nghĩ, lặng lẽ kéo chăn che kín người mình, nghĩ xong rồi lại nghĩ, thuận tiện đắp kín chăn cho Tề Nghiên, sau đó nhắm mắt rồi ngủ tiếp.

Tuy tay Tề Nghiên lạnh như băng nhưng cơ thể của hắn lại rất ấm áp. Vào một đêm lạnh như thế này, ta cảm thấy mình như đang ôm một lò lửa lớn ở trong mộng vậy, đúng là không thoải mái chút nào.

Khi tỉnh lại, bên cạnh không có ai, cung nữ nói rằng Tề Nghiên đã phong ta làm Quý phi.

Nàng ấy còn hớn hở hơn cả ta mà nói: "Nương nương, người là vị quý phi đầu tiên của triều đại chúng ta!"

"Vậy những người trước thì sao?"

Cung nữ ấy cúi đầu: "Đều không có danh phận... Nương nương, người ngàn vạn lần đừng lo lắng."

Ta gật đầu: "Ừ, ta hiểu rồi."

Có lẽ là do ta chưa kịp làm gì đã được phong quý phi, cũng coi như đã làm rạng rỡ mặt mũi của Ân Quốc.

Chỉ là không biết khi nào Tề Nghiên sẽ tính toán giết ta.

Hắn vẫn luôn bận rộn, từ hôm đó ôm ta ngủ một giấc rồi nửa tháng sau đó cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.

Nếu là phụ hoàng ta, nửa tháng không lâm triều là chuyện bình thường.

Ban đầu những người trong cung cho rằng ta sẽ được sủng ái mà hết lòng tâng bốc ta, sau đó thấy ta không được sủng ái nữa lại lạnh nhạt với ta.

Ta ăn những món thức ăn đơn điệu suốt ba ngày, ta tìm cơ hội, dặn dò hai người cung nữ thân cận của ta lật tung khu đất trống ở trước điện.

Ta phải nói rõ với bọn họ, vì hậu cung của Tề Nghiên trống rỗng, những cung điện đó hầu như đều không có người ở, cỏ dại mọc um tùm, quả thật là lãng phí đất đai màu mỡ quá đi.

Ta lấy một số hạt giống mà ta mang đến từ Ân Quốc, nhờ cung nữ giúp ta gieo trồng, sau đó lại dặn họ tưới nước, bón phân, nhổ cỏ chăm sóc.

Tiểu Thúy là cung nữ thân cận nhất của ta, đứng bên cạnh nhìn thấy ta vui vẻ làm việc, hỏi: "Nương nương, đã lâu như vậy mà bệ hạ không đến thăm người, sao người còn cao hứng như thế?" ( truyện trên app tyt )

Ta cầm cái cuốc nhỏ, thở dài nói: "Có người giúp ta trồng trọt, chẳng phải như vậy rất vui ư?"

Trước đây ở Ân Quốc, ta không được sủng ái, ăn uống cũng không ra gì, còn bị người ta xem thường, nếu phụ hoàng không cố gắng để ta đến Đại Tề, ta còn phải tự mình trồng trọt, thật sự... Rất khổ.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể trở thành chủ nhân của một mảnh vườn, đúng là may mắn quá đi. - Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -

Cuối cùng Tề Nghiên cũng nhớ tới ta, khi ta đang trồng rau, vui vẻ bới đất trồng những mầm non mới nhú.

Tiểu Thúy hốt hoảng chạy tới: "Nương nương, bệ hạ đến rồi!"

Lời vừa dứt, một đôi giày đen vàng đã xuất hiện bên cạnh mầm non xanh mướt của ta.

Ta ngẩng đầu, hắn nhìn ta, ánh mắt không rõ ý tứ, khẽ mở miệng: "Nghe nói, nàng muốn... nuôi gà?"

Ừm, thật sự là vậy, vì những món ăn mà Ngự Thiện Phòng đưa đến không được ngon lắm, ta muốn nuôi gà, vừa hay trong điện của ta có chỗ trống rất thích hợp để nuôi gà.

Làm sao mà ta muốn biết nuôi gà hả? Chỉ có thể nói, đều là do cuộc sống bức bách mà ra.

Ta kể sơ qua kế hoạch nông nghiệp của mình với Tề Nghiên, quan sát sắc mặt hắn càng ngày càng tối đi, cung nhân ở bên cạnh hắn cũng đều quỳ rạp xuống đất.

"Tại sao không báo với trẫm?" Giọng hắn vẫn rất bình thản, thậm chí còn có chút lạnh lẽo.

"Không phải gần đây bệ hạ bận rộn với triều chính ư?" Ta ngơ ngác nói: "Hơn nữa đây đều là chuyện nhỏ mà."

Trước đây ở Ân Quốc, dù phụ hoàng có biết những chuyện này cũng không thèm quản, dù sao ông ta cũng có tám nữ nhi lận.

"Chuyện nhỏ?" Tề Nghiên cười lạnh: "Nào có quý phi nào ở Đại Tề mà phải tự trồng trọt nuôi gà chứ? Ngự Thiện Phòng làm việc không ra gì, để họ tự đến nhận phạt đi."

Tề Nghiên quay đầu nhìn ta, hỏi nhỏ: "Nhìn nàng xem, có muốn cầu tình giúp họ không?"

Ta nhìn hắn, đột nhiên cười khẽ: "Không có, thần thiếp chỉ tò mò, bệ hạ định trừng phạt họ như thế nào?"

Hắn nhìn ta, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú: "Nàng muốn biết trẫm sẽ trừng phạt họ như thế nào ư?"

Ngay tức khắc, ta liền cảm giác được mọi người đều đang nhìn ta với vẻ khẩn trương

Ta suy nghĩ một lát, cẩn thận mở miệng: "Vậy thì... để họ giúp ta trồng trọt và nuôi gà đi? Nói thật ra thì người làm không đủ."

Tề Nghiên: "..."

Dường như Tiểu Thúy, người đã may mắn sống sót, nói với ta rằng, tình huống như vậy đã từng xảy ra trước đây.

Tề Nghiên hỏi những mỹ nhân đó định trừng phạt những hạ nhân kia như thế nào.

Vì cầu tình cho kẻ dưới, họ đều đã bị giết. Ai muốn trừng phạt kẻ dưới thì sẽ bị hành hình trước mặt họ, sau đó mỹ nhân ấy cũng bị dọa sợ đến chết.

Tiểu Thúy kể lại những cảnh tượng máu me đó với khuôn mặt tái nhợt, rõ ràng là nàng ta còn rất sợ hãi.

Nhìn Tiểu Thúy vừa kể vừa hoảng sợ, ta nhìn những người đang giúp ta nuôi gà con trong Ngự Thiện Phòng, rơi vào trầm tư.

Hoàng đế Đại Tề này, thật sự là rất là kỳ lạ à nha.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play