Đùa giỡn kết thúc, Tề Nghiên nhờ vào nhãn lực và trí nhớ ưu tú của mình, mang ta ra khỏi cánh rừng, vừa vặn gặp nhóm người đang tìm kiếm chúng ta.
Dưới ánh đèn, ta mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, thoạt nhìn thực sự suy yếu, chỉ sợ lúc trước vẻ bình tĩnh đều là giả vờ. Ta thoáng chốc đỏ mắt, lo lắng đến mức suýt chút nữa gọi thái y khiêng cán đến đây, nhưng Tề Nghiên lại trấn an, vỗ vỗ tay ta: "Không sao, ta đã hứa với nàng, sẽ sống sót cho thật tốt.”
Lời hứa ấy đã lâu, ta gần như đã quên. Đến lúc này ta xoa xoa mắt, chỉ nói: “Vậy chàng không được đổi ý, chàng còn phải bắt thỏ cho ta.”
Hắn mỉm cười, dù môi trắng bệch, đối người khác nói: “Đưa Hoàng Hậu ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Ta cũng thực sự mệt mỏi, nghe vậy không kháng cự, ngoan ngoãn đi ra ngoài, ăn cơm rửa mặt, rồi ngủ một giấc thật ngon.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, thị vệ nói thái y đã xem qua, trừ vết thương ở vai, không có gì nghiêm trọng, hiện giờ Tề Nghiên đang nghỉ ngơi.
Ta không muốn quấy rầy hắn, đứng ở trước rèm trướng cửa, hỏi thị vệ: “Đã tra ra là ai hạ thủ chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT