Ta tên là Ân Nhiêu, ở Ân Quốc. Phụ hoàng ta nói, ta nổi danh là một công chúa nổi danh ở “Đại Ân”.
Thực tế, Ân Quốc là một nước nhỏ xíu, giáp với Đại Tề, hoàn toàn là một nước phụ thuộc.
Nhưng phụ hoàng nói quốc gia đã nhỏ thế này rồi, danh xưng phải kêu vang hơn, phải gọi là "Đại Ân", giống như vậy mới ngang hàng với các nước lớn kia.
Thật nực cười, Đại Tề căn bản cũng không thèm để tâm đến.
Ngược lại, phụ hoàng ta lại lo lắng ngày đêm, sợ rằng một ngày nào đó khi Đại Tề phẫn nộ sẽ nuốt chửng nước của chúng ta.
Dù sao, đã có ba nước nhỏ ngang cỡ nước ta trở thành thuộc địa của Đại Tề rồi.
Ân Quốc không có quân đội mạnh, không chỉ tấn công không nổi, mà phòng thủ cũng không xong.
Thế là, phụ hoàng anh minh của ta nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời, chọn một trong ba mươi sáu kế - mỹ nhân kế rồi gửi ta đến Đại Tề như một nhiệm vụ. Nói rõ là nếu ta có thể làm Tề Nghiên vui lòng, giữ được hòa bình cho Ân Quốc thì không còn gì tốt hơn.
Trước khi đến, ta đã nghe đồn, vị hoàng đế này rất chăm chỉ xử lý chính sự, cai trị đất nước rất giỏi, nhưng lại có một sở thích kỳ lạ, đó là thích giết các mỹ nhân. Cuối cùng thì ai tiến vào cung của hắn cũng đều chết, không một ai sống sót cả.
Nhiều người đồn đoán, hoàng đế có thể sẽ tuyệt tự, rồi Đại Tề sẽ đi về đâu?
Ta nghe hết những lời này, thêm vào sự mệt mỏi của hành trình dài, vừa đói vừa buồn ngủ, lại còn bị ma ma của mình nhắc nhở: "Công chúa, sắp phải diện kiến bệ hạ rồi, xin ngài hãy tỉnh táo một chút..."
Ta ngồi trên giường, mơ màng tỉnh dậy.
Người gọi ta dậy là Tề Nghiên, tay hắn lạnh như băng, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của ta.
Đối diện với đôi mắt đen u ám của hắn, ta quên cả hành lễ, lười biếng mở mắt: "Bệ hạ."
"Rất khó chịu à?" Giọng hắn lạnh lùng, giống như con người hắn vậy, mặc long bào, toát lên vẻ lãnh đạm, khó trách hắn lại nổi danh với việc không gần nữ sắc, nhìn không giống người trần.
"Hiện tại thì không khó chịu lắm."
Bàn tay của hắn chậm rãi di chuyển, rồi dừng lại sau gáy ta. Ta cảm giác hắn có thể bóp chết ta bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn lại không có ý định đó.
Thế là ta cứ nhìn hắn, để mặc hắn nắm lấy gáy ta.
Về lâu về dài, ta còn cảm thấy khá là thoải mái.
Một lát sau, hắn thản nhiên hỏi: "Không sợ trẫm ư?"
Ta bị hắn xoa đến cực kỳ thoải mái, nửa nhắm nửa mở mắt lười biếng đáp: "Không sợ."
Hắn nhếch môi cười: "Vậy nếu trẫm nói trẫm sẽ giết nàng thì sao?"
"Vậy bệ hạ cứ ra tay đi."
Ta thật sự chẳng có ưu điểm nào khác, chỉ được cái tâm rộng, dù có chuyện đau lòng, tự mình suy nghĩ một lúc là qua. Khi biết mình sắp không sống được bao lâu, nghe những lời hắn nói, ta cũng chẳng quan tâm lắm. - Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
Tề Nghiên cười: "Nàng cũng không đáng để trẫm phải tự mình ra tay."
Ta cố gắng suy nghĩ, giơ hai tay lên, chớp mắt: "Vậy bệ hạ định để người khác mang ta đi à?"
Tề Nghiên: "..."
“Thôi.” Hắn buông gáy ta ra, chuyển sang nắm lấy thắt lưng ta: "Ý tốt này của Ân Quốc, trẫm cũng không nỡ cô phụ."
Tay hắn quá lạnh, khiến ta nổi hết da gà da vịt, hắn lại nhìn thấy điều đó rồi cười: "Sợ rồi?" ( truyện trên app T Y T )
Ta không hiểu vì sao hắn lại chấp nhất với việc khiến cho người khác sợ hãi mình đến vậy, nhưng đối với chuyện sắp xảy ra, dù ta vẫn còn là một cô nương chưa trải sự đời, nhưng ta cũng biết được một số thứ.
Với ta, chỉ có một việc là quan trọng: "Bệ hạ."
Hắn chôn ở trên hõm vai ta, hôn lên nơi đấy từng chút một, khẽ hừ một tiếng: "Hửm?"
“Từ từ đã, thần thiếp có thể không cần phải cử động không?”
Theo sự hiểu biết của ta, cái chuyện này sẽ rất là mệt mỏi…
Tề Nghiên véo eo ta, đôi tay đang ôm lấy ta cũng siết chặt lại một chút
Ta cho rằng hắn không hiểu ý của mình, ta lại giải thích: “À thì… Thần thiếp vô năng, hy vọng bệ hạ có thể… Tự mình lao động.”
Tề Nghiên: "..."