Quý Thần Nham không nói gì, anh nhìn chằm chằm Khương Tuệ Ninh như thể anh đang nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề nào đó, sau khi đứng im mất mấy giây, anh quay người rời đi.
Đây là có ý gì?
Vài phút sau, Quý Thần Nham lại trở lại, lúc này trên tay anh có thêm một chiếc hộp, còn lớn hơn rất nhiều chiếc hộp nhỏ của Khương Tuệ Ninh.
Ý của anh là gì? Đây là trực tiếp mang hòm của anh đến đựng bảo bối của cô sao? Trong lòng Khương Tuệ Ninh quyết định thề chết để bảo vệ tài sản trong tay mình. hôm nay anh cũng không thể lấy đi bất cứ thứ gì trong tay của cô, ngay cả một sợi tóc cũng không được.
Quý Thần Nham đặt chiếc hộp sang một bên, đưa cuốn sổ tiết kiệm trong tay cho cô, nói: "Đây là tiền lương của anh, tất cả tiền từ lúc anh tham gia bộ đội đến bây giờ đều ở trong này."
Khương Tuệ Ninh nghe vậy thì cầm lấy, mở ra để xem, khá lắm, có hơn chục nghìn.
Cho dù đợi đến bốn mươi năm sau thì số tiền tiết kiệm trong tài khoản của cô cũng không có nhiều như vậy.
Quả nhiên, sự chênh lệch giữa người và người chính là tôi nghèo chẳng có gì trong tay cả, còn anh ta giàu không biết để đâu cho hết, hu, cho dù ở Syria cũng chưa bị thương nặng như vậy.
Cô nhìn vào mắt của Quý Thần Nham, hai mắt đỏ hoe (kích động) nói: "Cái này..."
"Cho em đấy."
Oh yeah, cô đang đợi chính câu nói này của anh đấy, anh còn chưa nói xong, Khương Tuệ Ninh đã vội vàng ôm cuốn sổ tiết kiệm vào trong lòng, như thể chậm một giây thôi cũng là sự xúc phạm đối với sổ tiết kiệm.
Cô còn chưa hết vui mừng thì đã nhìn thấy Quý Thần Nham đem chiếc hộp to kia đặt ở trước mặt mình, sau đó 'Bang' một tiếng mở hộp ra.
Những món đồ bên trong lập tức hiện ra trước mắt cô.
"Những thứ này đều là của cải từ đời của tổ phụ nhà họ Quý bọn anh để lại, vẫn luôn để trong xó, nếu như em thích thì lấy ra chơi đi."
Khương Tuệ Ninh cẩn thận, run run chạm vào những thứ mà Quý Thần Nham nói để cho mình làm đồ chơi.
Từ ngọc lục bảo cho đến kim cười, từ đá quý có màu sắc rực rỡ cho đến ngọc trai tự nhiên...
Ở Bích Tịch Tịch mua đồ nhái cũng không dám mua trọn bộ như thế này, anh lại bảo cô cầm đi chơi... chơi? Nghe xem, đây có còn là ngôn ngữ của con người không? Đây quả thực là âm thanh của tự nhiên.
Cô quyết định rồi, bắt đầu từ giờ phút này, Quý Thần Nham chính là thần của cô.
"Tất cả đều cho em hết sao?" Sao cô cảm thấy như đang trong một giấc mơ vậy.
"Đưa cho con dâu nhà họ Quý."
Con dâu nhà họ Quý không phải là đang chỉ cô hay sao? Không cần làm trong gì nữa, tất cả đống này là của cô.
Khương Tuệ Ninh quỳ gối trên giường quơ chân múa tay, không thèm che giấu sự vui sướng trong lòng mình.
Quý Thần Nham nhìn chằm chằm hai mắt phát ra ánh sáng xanh hám của của Khương Tuệ Ninh, sao trên đời này lại có người có thể bày ra bộ dạng tham lam, háo sắc một cách chính trực như vậy chứ, còn không khiến người ta cảm thấy chán ghét, thậm chí còn cảm thấy rất dễ thương.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, anh không khỏi nhếch miệng lên, giống như tất cả những chuyện không vui đều biến mất trong giây phút này.
Khương Tuệ Ninh hoàn toàn không để ý đến Quý Thần Nhan, bây giờ trong mắt cô chỉ có toàn bảo bối mà thôi.
Chúa ơi!!! Khương Tuệ Ninh, động vật ở tầng chót cuối cùng cũng giàu rồi, không bao giờ còn phải nhìn người để sống nữa.
Buổi tối trước khi ngủ, Khương Tuệ Ninh những thứ ông ngoại đã cho cô đặt vào cái hộp của Quý Thần Nham, để trống cái hộp nhỏ để đựng sổ tiết kiệm anh đưa và tiền mặt cùng phiếu mà bản thân đã tiết kiệm được.
Nghĩ đến chuyện số tiền bản thân phải tiết kiệm dành dụm mãi cũng chẳng bằng được con số lẻ trong sổ tiết kiệm của ai đó, Khương Tuệ Ninh cảm thấy buồn mất 3 giây.
Nhưng 3 giây sau cô không cảm thấy buồn nữa, bởi vì tất cả những thứ này giờ đã thuộc về cô rồi.
Hì hì!!!
Kết hôn thật tốt, cô thật sự quá thích kết hôn.
Nằm trên giường, Khương Tuệ Ninh bị mất ngủ, kể từ lúc biết bản thân có nhiều thứ quý giá như vậy, cô luôn cảm thấy có người đang thèm muốn tài sản của mình.
Khi cô trở mình lần thứ năm, Quý Thần Nham trực tiếp ngồi dậy bật đèn lên, hai mắt hơi híp lại hỏi: "Em không định ngủ à?"
Khương Tuệ Ninh thật thà nói: "Em không ngủ được."
"Sao thế?"
"Em luôn cảm thấy sẽ có người tới trộm bảo vật của mình." Mẹ kiếp, đây là suy nghĩ của người nghèo sao, khi có được món đồ quý giá nào luôn cảm thấy khắp nơi đều là kẻ cướp.
Quý Thần Nham:...
Anh thật sự không biết nên khen cô ấy thông minh hay ngu ngốc nữa.
"Ở cửa có lính gác, còn có lính tuần tra ban đêm, đừng nói là kẻ trộm, mà ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được."
Khương Tuệ Ninh vỗ đầu, giật mình tỉnh ra nói: "Đúng vậy, em quên mất."
Nhưng vừa dứt lời, cô đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác, lo lắng nhìn về phía Quý Thần Nham nói: "Anh sẽ không nửa đêm lén lút giấu bảo bối của em chứ?"
"Ngủ đi." Quý Thần Nham không để ý đến cô nữa, trực tiếp tắt đèn để ngăn lại những suy nghĩ lung tung của Khương Tuệ Ninh.
Khương Tuệ Ninh nghĩ rằng nhân vật lớn như anh chắc chắn sẽ không làm như vậy, cho nên cũng yên tâm nằm xuống.
Đợi một lúc, sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Quý Thần Nham, cô lại định nhào tới, chỉ là lần này người bên cạnh giống như đã cảm nhận được điều gì.
Cô còn chưa kịp hành động, anh đã hành động trước.
Vài giây sau, Khương Tuệ Ninh cảm thấy cả người cô như bị một hòn đá đè lên, cơ bắp rắn chắc của anh giống như bức tường sắt giam cầm cô trong ngực, cô đã đẩy anh ra rất nhiều lần nhưng cũng không đẩy được.
Không phải tư thế ngủ của lãnh đạo rất tốt sao? Sao giờ lại thành như thế này?
Má, tại sao anh lại nặng như vậy chứ, cả người vừa nặng vừa cứng, cả người cô giống như một cái gối ôm không xương bị vùi vào trong ngực anh vậy, cảm nhận sự cứng rắn của cả người anh.
Hai tay còn bị anh đè chặt lại, cơ bụng cũng không thể chạm vào, khóc-ing...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quý Thần Nham: Hôm nay cuối cùng cũng nhanh tay hành động khống chế được đôi tay nghịch ngợm của bà xã rồi.
Khương Tuệ Ninh: Hừ, sau này anh đừng có mà cầu xin em làm loạn đấy
Quý Thần Nham:...