Sáng hôm sau lại là một ngày ngủ tới tự nhiên tỉnh.

Sau khi Khương Tuệ Ninh tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người vô cùng bủn rủn, mà vị trí bên cạnh đã trống từ lâu.

Cô nghĩ chắc chắn là mình bị đè cả đêm rồi, thầm mắng trong lòng một câu, cô chịu đựng cơn đau toàn thân xuống giường ôm hai hộp kho báu của mình từ trong tủ quần áo ra, cẩn thận kiểm tra một lần, may mà không tổn hao gì, không thiếu tí nào.

Cô hài lòng, đến cơn đau trên người cũng giảm đi rất nhiều, tiền tài trị bách bệnh, lời này không sai chút nào.

Khương Tuệ Ninh không ngờ lúc còn sống mình có thể nhìn thấy Quý Thần Nham ở nhà ngồi cạnh bàn ăn thong thả ăn cháo lúc đã qua tám giờ.

"Đồng chí Tiểu Khương dậy rồi à." Dì Lưu nhìn thấy người đang từ trên lầu đi xuống, cười nói: "Hôm nay tôi làm bánh bao nhân đậu đũa muối chua mà cô nói này, cô nếm thử xem có phải hương vị này không."

Dì ấy nói xong thì đi xuống bếp bưng bữa sáng của Khương Tuệ Ninh lên.

Khương Tuệ Ninh ngáp một cái, lười nhác ngồi xuống bên cạnh Quý Thần Nham, nói một câu "chào buổi sáng" theo thói quen.

"Chào buổi sáng."

Nhìn dáng vẻ tinh thần sảng khoái của anh, lại nhìn dáng vẻ chật vật như vừa chạy mười kilomet suốt đêm của mình.

Khương Tuệ Ninh tức giận cố ý vươn cánh tay và không ngừng vung nắm đấm trước mặt anh, ánh mắt còn đảo qua đảo lại trên người anh, cứ như muốn nói anh mau xem chuyện tốt anh làm đi.

"Sao thế?" Quý Thần Nham buông chén xuống, nhìn người có cả đống biểu cảm trước mắt.

Hình như tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, trong đôi mắt đen lộ ra sự dịu dàng, cứ như mang theo móc câu khiến người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm một lần.

Bởi vì vừa nuốt cháo trong miệng xuống nên yếu hầu lộ ra bên ngoài cổ áo ngay ngắn di chuyển lên xuống, Khương Tuệ Ninh nuốt nước bọt giống anh theo bản năng, đơn giản chỉ là nhìn thôi thì người đàn ông này đúng là quyến rũ.

"Cả người đau nhức."

"Sao lại đau?"

Khương Tuệ Ninh muốn trừng anh, tại sao đau anh còn không biết à? Đè tôi cả đêm thì tất nhiên anh thấy thoải mái rồi, nhưng cô thì đúng là biến thành cái gối ôm hình người miễn phí, còn là loại không có cách nào nhúc nhích được.

"Hửm?" Quý Thần Nham không để ý tới ánh mắt chứa đầy dao nhỏ của cô, hơi nghiêng đầu ánh mắt dừng lại trên mặt cô, lộ ra vẻ thắc mắc.

Chẳng lẽ anh không biết tư thế ngủ của mình xấu lắm sao? Hay là lúc tỉnh anh đã không còn đè mình nữa rồi?

Vậy bây giờ mình có nên nói cả người đau là do bị anh đè không, có khi nào anh nghĩ là mình đang vu oan cho anh không?

Thôi thôi, tôi hôm qua mới lấy được hộp kho báu và một cuốn sổ tiết kiệm của người ta, không lẽ cô không thể nể mặt tiền để rộng lượng một chút sao?

Quả nhiên của cho là của nợ, Khương Tuệ Ninh rút tay lại ảo não nói: "Không có gì, có lẽ là tư thế ngủ buổi tối không tốt nên bị ảnh hưởng tới."

Quý Thần Nham tán đồng gật đầu, đúng là tư thế ngủ không tốt thật, không ôm thì chắc chắn không chịu nằm yên.

Khương Tuệ Ninh:...

Trong lòng oán thầm, anh còn dám gật đầu hả, thật sự tưởng lời nói khách sáo này là thật sao, da mặt anh cũng dày thật đấy.

Quý Thần Nham thấy vẻ mặt thay đổi thất thường của cô, cười khẽ, nhanh chóng ăn xong rồi buông chén đũa của mình xuống, đứng dậy nói một tiếng: "Tôi tới Bộ đây."

Khương Tuệ Ninh vừa mới cắn một ngụm bánh bao, còn chưa kịp nuốt xuống, nói không rõ chữ: "Đi đường cẩn thận."

Phần da hai bên má của cô căng ra, bánh bao nhai trong miệng khiến hai bên má căng lên, trong đôi mắt long lanh sáng ngời như có những tia sáng lóe qua.

Quý Thần Nham cảm thấy trông cô thế này giống như một chú sóc tham ăn, trong lòng anh lại ghi sổ thêm cho cô, ham tiền háo sắc còn tham ăn...

Hình như cũng rất đáng yêu, trong nhà có thêm người như cô đúng là có thêm sức sống.

Trương Hạ thấy lãnh đạo ra cửa, nhanh chân mở cửa xe.

Sau khi lên xe Quý Thần Nham không còn vẻ dịu dàng như khi ở nhà nữa, lạnh lùng hờ hững.

Trương Hạ đã quá quen với vẻ lạnh lùng của anh, bắt đầu báo cáo lịch trình và công việc trong hôm nay.

Lúc nói đến ba Bộ miền Bắc, bỗng dưng ánh mắt của Quý Thần Nham hung ác hơn hai phần, hỏi: "Người hôm qua còn chưa xử lý à?"

"Hôm qua xử lý rồi ạ." Trương Hạ dừng một chút rồi châm chước nói tiếp: "Nhưng có một người là em trai nhà mẹ đẻ của vợ Thái Văn Thân, thế nên anh ta không hài lòng với kết quả xử phạt, chắc là hôm nay sẽ đi tìm Thái Văn Thân."

Nói xong anh ấy nhìn sắc mặt của lãnh đạo, hình như không có thay đổi gì, nhưng mà không nhận được chỉ thị thì anh ấy chỉ có thể lẳng lặng chờ.

Đích ngón tay của Quý Thần Nham đặt trên khung cửa sổ xe gõ theo nhịp, một lúc lâu sau mới nói: "Chiều nay không về Bộ, nhốt giam ba ngày rồi trực tiếp thông báo khai trừ."

"Vâng ạ." Trương Hạ gật đầu. ...

Qua hai ngày chuyện ở trường của Quý Tử Thư đã điều tra xong, bọn họ cũng nên quay lại trường tiếp tục việc học, ăn trưa xong thì bạn cậu đã đứng ngoài cửa kêu cậu đi chơi bóng, còn nửa ngày nghỉ nên mọi người đều muốn chơi một lần cho đã, thế là cậu bảo chưa tới giờ cơm tối cậu sẽ không về nhà.

Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư ôm bóng rổ, không khỏi nghĩ đến lúc mình còn đi học, ngày đầu tiên khai giảng cũng ráng chơi cho đáng, chỉ hận thời gian không thể ngừng lại ở thời điểm đó.

Hóa ra con nít ở thời đại này cũng có suy nghĩ như thế sao.

Quý Tử Thư ôm bóng rổ đi xuống lầu thì thấy ánh mắt tha thiết của Khương Tuệ Ninh, nghe nói trước khi cô tới đây vẫn còn đang học lớp mười hai, có phải cũng muốn đi theo chơi không?

Có lẽ xuất phát từ sự quan tâm với bạn cùng lứa, cậu hỏi: "Dì có muốn đi chơi với tôi không?"

Khương Tuệ Ninh nghe thấy câu hỏi thì lập tức tỉnh lại: "Tôi không đi, toàn một đám con nít." Lại nói bọn họ chơi bóng rổ, cô đứng bên cạnh xem thôi à? Vậy còn không bằng ở nhà nằm.

Được lắm, cậu không nên rủ cô mới đúng, suốt ngày nói con nít con nôi cứ như cô lớn lắm ấy.

Quý Tử Thư trừng mắt nhìn cô một cái, ôm bóng rổ đi ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play