"Cốc cốc cốc..." Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: "Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi".
Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động.
Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài.
Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: "Đồng chí tiểu Khương... Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?"
"Đồng chí tiểu Khương ... đồng chí tiểu Khương ..." Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua.
Từng tiếng truyền vào trong tai Khương Tuệ Ninh, cô chỉ cảm thấy Khẩn Cô Chú đọc tới đầu cô vang lên ong ong.
Rốt cuộc nhịn không được hô to một tiếng: "Sư phụ đừng niệm nữa", sau đó đột nhiên quằn quại ngồi dậy.
Cô mở to mắt ra mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh xa lạ làm cô cho rằng đôi mắt mình xảy ra vấn đề, sợ tới mức cô xoa xoa đôi mắt.
Vẫn may, xoa nhẹ nửa ngày thì cảnh tượng trước mắt đã cực kỳ rõ ràng, không phải đôi mắt xảy ra vấn đề.
Cô vẫn còn chưa may mắn xong liền phát hiện một vấn đề càng quan trọng hơn, đôi mắt không thành vấn đề, chỉ là cô không hề ngủ ở trên giường nhà mình
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng xốc chăn lên nhìn thoáng qua, trên người cô vẫn mặc cái áo ngủ in đầy con mèo chiêu tài màu hồng, bất nhưng mà cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng khác.
Áo ngủ là của cô, nhưng đây lại không phải phòng ngủ của cô, đây là cái quỷ gì?
Lúc này cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ to rộng, trên người đang đắp một cái chăn hai lớp, mặt phía trong là vải miên thuần trắng, mặt ngoài là lụa thêu hình long phượng trình tường vui mừng.
Sàn nhà sạch sẽ, sáng tới mức có thể soi gương, ở đối diện giường có đặt một cái bàn trang điểm cổ điển.
Bên tay trái là một cái cửa phòng hình vòm, không có cửa, treo một cái mành hạt đủ mọi màu sắc.
Toàn bộ phòng ngủ thoạt nhìn có vài phần xa hoa nhưng lại tràn ngập cảm giác niên đại, cực kỳ giống phong cách của niên đại 70-80.
Khương Tuệ Ninh còn không kịp phản ứng lại thì trong đầu cô đã xuất hiện một đống đồ vật không thuộc về chính mình, thật vất vả sửa sang mấy thứ này xong, cô phát hiện ra một vấn đề cực kỳ khó lường.
Đúng vậy, cô đã xuyên sách, xuyên tới một quyển văn niên đại vừa mới tùy tiện lật xem cách đây không lâu.
Trong sách cô vừa không phải nữ chủ am hiểu lòng người, cũng không phải nữ phụ làm nhiều việc ác.
Mà là một người có thể có cũng có thể không... Mẹ kế trẻ tuổi của nam chủ.
Trong sách không viết quá nhiều về người mẹ kế này, ít ỏi mấy trăm chữ liền kết thúc cả đời, chỉ nói là thê thảm cả đời, còn cụ thể là thê thảm như thế nào thì lại không viết.
Khương Tuệ Ninh chỉ muốn nói, cô xuyên tới thứ đồ chơi gì đây?
Cốt truyện trong sách chủ yếu là viết về cuộc đời của nam chủ ưu tú, cha của nam chủ là quan chỉ huy tối cao của một quân khu. Cuộc sống của nam chủ trước năm 16 tuổi có thể nói là xuôi gió xuôi nước, quả thực số mệnh nam chủ trời sinh.
Nhưng cốt truyện không đơn giản như thế, vào năm nam chủ mười sáu tuổi thì cha nam chủ liền bởi vì bệnh cũ tái phát mà qua đời, còn nam chủ sẽ vì hoàn thành di nguyện của cha mà vào bộ đội, 30 tuổi liền tiếp nhận vị trí trước kia của cha.
Cả đời của nam chính rất trâu bò, nhưng lại khổ cho người mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp, vốn dĩ mới gả cho cha của nam chủ được nửa năm, gót chân cũng chưa đứng vững thì chồng đã qua đời, nguyên nhân hai người kết hôn chính là bởi vì nhà mẹ đẻ của nguyên chủ gặp chuyện, vì tìm kiếm sự trợ giúp mới gả chồng.
Chồng không còn, nam chủ vào quân doanh, vừa đi liền cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, mẹ kế trẻ tuổi căn bản không bảo vệ được cái nhà này, kết cục cuối cùng liền dùng chữ thê thảm cả đời để khái quát.
Khương Tuệ Ninh không rõ mình đã làm chuyện thiếu đạo đức gì mà lại phải xuyên thành một nhân vật quần chúng xui xẻo thế này.
Nhưng mà tới đâu hay tới đó, cô nổi tiếng là có năng lực thích ứng mạnh.
Hơn nữa cô còn nắm giữ được cốt truyện trong sách, cô biết cha của nam chủ tái phát bệnh cũ là bởi vì bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất. Trong sách viết nếu là phát hiện sớm hơn ba tháng thì cái bệnh cũ này chỉ tương đương với một lần cảm cúm, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng.
Trước mắt cô vừa mới gả cho cha của nam chủ, còn nửa năm nữa cha nam chủ mới qua đời, vậy thì cô liền kéo người tới bệnh viện kiểm tra trước nửa năm, trị liệu xong sớm cũng yên tâm hơn.
Khương Tuệ Ninh nằm trên giường chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủn đã thích ứng với việc xuyên sách.
Nhưng mà cô vẫn không muốn rời giường, cô ôm chăn quay cuồng một vòng ở trên giường lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa vang lên: "Đồng chí tiểu Khương ..."
Khương Tuệ Ninh:...
"Đã dậy". Làm người lễ phép của thế kỷ mới, không trả lời người khác hình như không lễ phép, cho nên vẫn cần phải đáp lại.
Người ở ngoài cửa không ngờ cô có thể trả lời một cách bình đạm như vậy, dừng một chút, mới lại nói: "Đồng chí tiểu Khương nhanh lên nhé, cháo thịt lạnh rồi liền không thể ăn".