Trần Huy: ... Cũng chỉ có lãnh đạo mới dám nói ra những lời như vậy.

Anh ấy nhìn sắc mặt của lãnh đạo, giống như sau khi nói xong những lời muốn nói, sát khí đã giảm bớt một chút, mới nhỏ giọng nói: "Lãnh đạo, hôm nay lúc ở bệnh viện là do tôi quá bốc đồng, không nên cùng đồng chí Khương gây chuyện."

"Ở bệnh viện đã xảy ra những chuyện gì vậy?" Quý Thần Nham khó hiểu nhìn chằm chằm anh ấy.

"Hôm nay đồng chí Khương nghe nói rằng có người đang coi thường bác sĩ Từ, vì vậy tôi đã cùng cô ấy diễn một vở kịch, còn đặc biệt gọi viện trưởng Tôn đến và giới thiệu đồng chí Khương với viện trưởng Tôn, để cho mọi người trong bệnh viện đều biết ngài là cháu rể của bác sĩ Từ."

Anh ấy đã đi theo lãnh đạo hơn mười năm, cũng biết rằng lãnh đạo không thích có người lấy thân phận của ngài ấy để ra oai, cho dù là Tử Thư cũng không được, hôm nay anh ấy lại gây ra chuyện như vậy, còn khiến lãnh đạo đặc biệt đến đây để giải quyết, người thư ký như anh ấy quả thật quá thất trách rồi.

Hôm nay Quý Thần Nham rất dễ nói chuyện: "Không sao, sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện cô ấy là vợ của tôi, nếu đã giới thiệu thì cứ giới thiệu thôi."

Anh cũng không né tránh việc cho mọi người biết bản thân đã lấy vợ, hơn nữa trong bệnh viện Khương Tuệ Ninh cũng chẳng làm gì, chỉ là hơi phô trương một chút thôi.

Anh cũng không sợ những thứ này, nhưng mà bởi vì ba Cục phía bắc mới vừa được sáp nhập, có rất nhiều người muốn nhân cơ hội này để gây rối, vì vậy để cho viện trưởng Tôn giải quyết tất cả các vấn đề nội bộ của bệnh viện bọn họ là đủ rồi.

Trần Huy không ngờ được hôm nay lãnh đạo lại dễ tính như vậy, cả người anh ấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói: "Vậy sáng mai tôi sẽ bảo Trương Hạ đến đón ngài, tôi sẽ trực tiếp đi gặp Thái Văn Thân."

"Ừm."

Đêm nay Khương Tuệ Ninh thậm chí không thèm để ý đến quyển sách dài tập kia nữa, sau khi ăn tối xong, quay về phòng ngủ, cô đã đổ đống của hồi môn mà ông nội và mợ đã đưa lên trên giường.

Ngoài những thỏi vàng, vòng tay phỉ thúy, nhẫn đá quý, ngọc bội mà ông ngoại đã đưa cho cô ra thì mợ còn cho cô một cây nhân sâm trăm tuổi.

A!!!

Cô nóng lòng muốn thời gian trôi nhanh đến thời đại kinh tế bùng nổ, những thứ này lấy ra bất luận cái gì đem đi bán đấu giá cũng sẽ rất có giá trị đúng không?

Cô quỳ trên giường cầm chiếc nhẫn hồng ngọc to gần bằng ngón tay cái của mình giơ lên cao, qua ánh đèn quan sát viên ngọc trong suốt đỏ tươi.

Người ta nói rằng độ rõ ràng của đá quý càng cao thì giá trị bán đấu giá càng cao.

Chiếc nhẫn này có được coi là độ trong suốt cao không? Dù sao khi nhìn qua ánh đèn cô chẳng nhìn thấy một chút tạp chất nào.

Sau này có thể đổi thành một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh không?

Khi Quý Thần Nham bước vào trong phòng liền nhìn thấy những thứ chất đống trên giường và hình ảnh Khương Tuệ Ninh đang nửa quỳ ở trên giường.

Cô đã thay váy ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh được hất ra sau lưng, nghe tiếng mở cửa, cô lập tức quay đầu về phía anh, đúng lúc có thể nhìn thấy con người sâu thăm thẳm của cô.

Dưới ánh đèn thấp thoáng, trông cô có vẻ càng ngoan ngoãn hơn.

"Anh về rồi à, nhanh đến giúp em xem cái này có đáng giá tiền không."

Khương Tuệ Ninh nói xong liền không hề lo lắng đứa chiếc nhẫn hồng ngọc ra cho anh nhìn.

Quý Thần Nham đi đến, đứng ở mép giường, cầm lấy chiếc nhẫn mà cô đang giơ.

Cô quỳ tiến sát lại gần phía anh, cách anh rất gần, hơi cúi đầu, bám lấy cánh tay của anh hỏi: "Anh biết giám định bảo vật không?"

Khi Khương Tuệ Ninh quỳ gối trên giường thì cả người cô trông cao gần đến vai của Qúy Thần Nham, cho nên lúc cô nói chuyện thì hơi thở nóng ấm đều phả lên ngực anh, một hơi ấm vô cùng dễ chịu.

"Không biết." Quý Thần Nham liếc nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trong tay, loại vật phẩm này có gì đáng để giám định chứ.

"Vậy anh cảm thấy chiếc nhẫn này có đáng giá không?"

Nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, anh suy nghĩ một chút rồi hùa theo cô nói: "Đáng giá."

Khương Tuệ Ninh lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng bình tĩnh trước mặt mình nói: "Không phải anh nói anh không biết giám định bảo vật sao? Làm sao anh biết nó có đáng giá tiền hay không?"

Quý Thần Nham cũng không trả lời câu hỏi của cô, còn hỏi ngược lại: "Em rất thích những thứ như thế này à?" Sau khi hỏi xong, anh nhìn lướt qua đống trang sức mà cô đang bày trên giường, lúc trên xe cô đã thích đến nỗi không để dời tay, sau khi về nhà lại lấy ra ngắm nghía, thích đến mức như vậy à?

Khương Tuệ Ninh thấy ánh mắt của anh dừng lại trên đống bảo bối của mình, lập tức người nằm sấp xuống bảo vệ đống đồ trong ngực mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Quý Thần Nham nói: "Đây là của hồi môn của em, là tiền của em, nếu sau này chúng ta ly hôn thì em sẽ mang theo những thứ này."

Cho nên anh không thể có ý định gì với đống bảo bối này của em được.

Quý Thần Nham nghe cô nói đến chuyện ly hôn, hai hàng lông mày của anh nhíu lại, sau đó lại nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ cô đều nói chuyện không đứng đắn, cho nên cũng không so đo, chỉ lạnh lùng nói: "Em rất thích tiền?"

Khương Tuệ Ninh bối rối trước câu hỏi của anh, cho nên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

Ai mà lại không thích tiền chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play