Khương Tuệ Ninh sợ anh không nhìn thấy mình liền ôm hộp gỗ chạy ra phía trước hai bước rồi vẫy tay với người đang đi ở đường đối diện.
Quý Thần Nham lập tức chú ý tới người đang đứng ở đường đối diện, nhìn bộ dạng của cô như là đang muốn xông qua, anh liền nhanh chóng cắt ngang mấy lời lải nhải của viện trưởng Tôn.
"Chuyện hôm nay đã phiền đến viện trưởng tôn rồi, bác sĩ Từ là mợ của vợ tôi, cũng là bác sĩ người ngoài tỉnh mà bệnh viện mới mời tới, tôi tin tưởng rằng y thuật và nhân phẩm của bà ấy khi đến bệnh viện này đều vô cùng được công nhận, chuyện bên trong của mọi người, Tam Bộ cũng sẽ không vì ai mà can thiệp vào, nhưng ông thấy đấy vợ tôi vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, nên tính khí hơi khó chiều một chút, khi mà có người coi thường người nhà của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ ra mặt bảo vệ."
"Bởi vì quan hệ của tôi, nên khó tránh khỏi có người nói cô ấy ỷ thế hiếp người, nên tôi không hy vọng nghe được những lời đồn đại vô căn cứ như vậy."
Thái độ của Quý Thần Nham không lạnh không nhạt, nhìn thì như vô cùng ôn hòa, nhưng mấy lời nói ra kia thật là khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Viện trưởng tôn nghe xong toát ra một loạt mồ hôi lạnh, hôm nay lúc mà thư ký Trần phái người đến tìm ông ấy, thì ông ấy cũng đã cảm giác được một chút rồi.
Nhưng trăm lần không ngờ tới Quý Thần Nham lại có thể cố ý đến đây một chuyến.
"Thủ trưởng Quý, người yên tâm, việc này bệnh viện chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không có bất luận lời đồn đại bất lợi nào cho đồng chí Khương bị truyền ra."
"Cảm ơn viện trưởng Tôn đã thông cảm." Quý Thần Nham nói xong cũng không có khách khí đi thật nhanh sang đường đối diện.
Viện trưởng Tôn cùng đoàn người nhìn Quý Thần Nham rời đi, ai nấy đều quay qua nhìn nhau.
Không nghĩ đến Quý Thần Nham chỉ vì một chút đồn đại nhỏ mà phải tự mình đến bệnh viện một chuyến, không phải đều nói là anh rất bận sao? Vừa rồi anh mới đem Tam Bộ ở phía bắc xác nhập lại về một khu không phải là nhiều chuyện khiến anh phải giải quyết sao, giờ sao lại vì chút việc nhỏ này mà phải ra ngoài một chuyến.
Chỉ là anh cưới một người vợ mới vô cùng xinh đẹp thôi mà, sao đến mức khiến anh phải bận tâm nhiều như vậy?
"Sao anh lại đến đây?" Khương Tuệ Ninh ôm một rương đồ, hai bước chân chạy đi liền đâm vào lồng ngực của Qúy Thần Nham.
Qúy Thần Nham nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy cô,"Sao mà chạy nhanh như vậy?"
"Anh đến đón em à?" Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu lên hỏi.
Quý Thần Nham suy nghĩ mất ba giây mới nói,"Tiện đường đi qua đây thôi."
"Ồ, thế anh đi ngang qua bên trong bệnh viện để làm gì vậy?"
Quý Thần Nham:...
Anh giơ tay xoa xoa giữa mày nói: "Anh tiện đường đến bệnh viện gặp người quen."
"Là viện trưởng Tôn sao?"
Lần đầu tiên Quý Thần Nham phát hiện ra rằng cô vợ Khương Tuệ Ninh này của mình không chỉ gan lớn háo sắc mà còn thích nói nhiều.
Nhưng anh cũng không cảm thấy ồn ào, chỉ là anh cũng không biết nên nói gì với cô, bởi vì trong lòng luôn có dự cảm chỉ cần anh trả lời thì cô sẽ có rất nhiều lời đang chờ anh, hôm nay anh đúng thấy hơi mệt, cũng không muốn nói chuyện lắm.
Trần Huy thấy vậy thì vội vàng chạy đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Không đúng, mà là cắt ngang những câu hỏi của Khương Tuệ Ninh.
"Lãnh đạo, đồng chí Khương, chúng ta lên xe đi."
Nói xong liền bước về phía trước hai bước, vươn tay mở cửa xe.
Quý Thần Nham vẫn là người lên xe trước, sau đó đưa tay về phía Khương Tuệ Ninh.
Cô đặt chiếc hộp nhỏ vào tay anh trước, nhờ anh giúp cô đặt cẩn thận xong mới vươn tay nắm lấy tay anh.
Trần Huy nhìn thấy hai người đã ngồi lên xe xong, mới khởi động xe.
Dọc theo đường đi, Quý Thần Nham cũng không nói lời nào, Khương Tuệ Ninh thỉnh thoảng lại lặng lẽ mở chiếc hộp gỗ nhỏ của mình ra để ngắm một cái, nhưng cũng không nói lời nào.
Ngược lại Quý Thần Nham lại liếc nhìn cô mấy lần, thấy sự chú ý của cô đều tập trung ở chiếc hộp trong tay, ánh mắt anh tối sầm, cuối cùng lại không nói gì.
Trần Huy nhìn qua kính chiếu hậu, lãnh đạo không nói gì, anh ấy tất nhiên cũng tập trung vào việc lái xe.
Đợi đến lúc đến đại viện, Quý Thần Nham bảo Khương Tuệ Ninh về nhà trước, còn anh thì ngồi trong xe nói chuyện với Trần Huy.
Khương Tuệ Ninh cũng không để ý đến bọn họ, cô ôm chiếc hộp trong tay đi vào nhà.
Thấy cửa xe đóng lại, Quý Trần Nham hơi nheo mắt nhìn về phía Trần Huy đang ngồi ở vị trí lái xe: "Ngày mai cậu thay tôi đi gặp Thái Văn Thân ở Cục ba phía Bắc."
Lúc này Trần Huy đang ngồi nghiêng, nghe được sự sắp xếp của lãnh đạo thì hơi kinh ngạc nói: "Nếu như có một mình tôi đi, ông ta có khả năng lại muốn kiếm chuyện để nói."
Quý Thần Nham hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyện gây ra tranh chấp giữa ba Cục ở phương bắc, lần này để cho cậu đi cảnh cáo ông ta, ông ta không xứng để gặp tôi."