Từ Ngọc Trần nhìn bộ dạng ấp úng của cô, nghi ngờ trong lòng lập tức được xác thực, giữa lông mày của bà ấy lại hiện lên một tia ưu sầu, hẳn chuyện giữa chồng già vợ trẻ thường gặp, khổ Ninh Ninh nhà bà ấy.
"Mợ, Quý Thần Nham đã từng bị thương, ý của cháu là thêm tất cả những hạng mục mà người có thể nhớ đến thì làm hết đi, kiểm tra toàn diện cho cơ thể một lần." Nghĩ tới nghĩ lui bệnh cũ này có thể là do anh từng bị thương, dù sao anh cũng là quân nhân, lại từng đi đến chiến trường, rất có thể là do nguyên nhân này.
Từng bị thương?
Từ Ngọc Trân sắc mặt có chút căng thẳng, hỏi lại "Không phải là bị thương chỗ nào nguy hiểm đấy chứ?"
Hẳn là không có đi, nếu đã thương chỗ nào quan trọng thì chắc hẳn là không giữ được tính mạng rồi?
"Không có."
Từ Ngọc Trân thấy cô lắc đầu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ là cô gả cho một người lớn tuổi đang lo lắng cơ thể anh không được tốt, nếu anh bị thương nặng, thì muốn chữa khỏi thì đúng là thần tiên cũng chưa có biện pháp, bà ấy cũng không muốn Ninh Ninh sống thủ tiết cả đời.
"Ninh Ninh, cháu yên tâm đi, đến lúc đó mợ sẽ đem những hạng mục có thể kiểm tra thêm hết vào, dù chỉ là một hạng mục nhỏ nhất cũng không bỏ qua." Chỉ cần không phải là vết thương nặng, mà chỉ là vấn đề tuổi tác thì bà ấy cũng sẽ có cách.
Ở chỗ của lão gia tử có một phương thức bí truyền lấy từ nội cung ra, đến lúc đó dựa vào việc kiểm tra sức khỏe xong bà ấy có thể đem thuốc này kết hợp với đơn thuốc kia rồi cho Ninh Ninh, hẳn là hai, ba tháng sau có thể điều trị được.
Khương Tuệ Ninh cũng không lo lắng, có cô ở đây, nếu Quý Thần Nham không thể sống đến một trăm tuổi thì chắc hẳn là bản lĩnh của cô có vấn đề.
Nhưng mà cô vẫn phải thương lượng trước với mợ, nói: "Mợ, chuyện cho Quý Thần Nham đến kiểm tra sức khỏe thì tự cháu sẽ giải quyết, nhưng cháu không muốn để cho anh ấy biết là cháu muốn anh ấy tới, đến lúc đó người kiếm một cái cớ nho nhỏ nào đó giải quyết giúp cháu được không?" Khương Tuệ Ninh biết hàng năm Quý Thần Nham đều kiểm tra sức khỏe, nếu tùy tiện nói anh đi kiểm tra chắc hẳn anh sẽ hoài nghi, mà cô thì không thể nói rõ với anh là sau này có thể anh sẽ vì bệnh cũ tái phát mà qua đời được.
Tuy rằng thời đại này không lưu hành việc đưa cô đến viện nghiên cứu cắt miếng ra để nghiên cứu nhưng cũng khó có thể chắc chắn là anh không cho rằng cô là gián điệp hoặc là có tâm kế gì.
Khương Tuệ Ninh làm nũng, trong mắt Từ Ngọc Trần toàn bộ đều là sự thỏa hiệp, trong lòng bà cảm thấy nghẹn ngào, rõ ràng anh không được, lại còn liên lụy đến Ninh Ninh nhà mình phải cẩn thận khỏi ảnh hưởng đến tự tôn của anh.
"Được, Ninh Ninh cháu nói với nó, đây là lễ vật mợ tặng tân hôn cho hai đứa, mợ không có gì để đưa, chỉ hy vọng hai đứa khỏe mạnh."
"Cảm ơn mợ." Khương Tuệ Ninh nghĩ, mợ mình đúng không hổ là bác sĩ, lý do này thật tốt, đưa cái gì cũng không bằng đưa sức khỏe, người có tuổi càng lớn thì càng thích nghe chính là sức khỏe và sự hoàn hảo.
Bây giờ có được sự giúp đỡ của mợ, việc này coi như cũng đã thành, nhưng mà cô vẫn tính toán là về hỏi bóng gió một chút xem Quý Thần Nham đã từng bị thương tích gì, chính xác một chút, kết quả sẽ càng đáng tin cậy hơn.
Từ Ngọc Trân nhìn vẻ mặt hài lòng của cháu gái, bà ấy cảm thấy cô đúng thật là một đứa nhỏ vừa ngốc vừa đơn thuần.
Khương Tuệ Ninh ở nhà mợ chơi đến chiều, cuối cùng bởi vì mợ còn phải đi trực đêm nên mới chia tay bà ấy rồi ôm chiếc rương chứa đầy vàng bạc châu báu về nhà.
Từ Ngọc Trần tiễn cháu gái về, nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, bà ấy cảm thấy cháu gái này của mình sau khi kết hôn thì tính tình cũng đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng khi Ninh Ninh còn nhỏ vô cùng hoạt bát đáng yêu, nhưng từ sau khi được mười tuổi trở đi liền vô cùng trầm tính, không nghĩ tới, sau khi kết hôn lại hoạt bát trở lại.
Xem ra cô thật sự không nói dối, nhà họ Quý đối cô hẳn là cũng không quá tệ, bằng không cô cũng không thể cười nói vô tư như vậy.
Bí thư Trần cho người đem xe dừng ở bên ngoài khu đất trống cạnh bệnh viện, lúc trước khi Khương Tuệ Ninh đi qua cũng không thấy tài xế lái xe, cô còn tưởng bí thư Trần tự mình lái xe được, kết quả lúc cô đem đồ để lên chỗ ngồi đằng sau thì phát hiện ra anh còn chưa lên xe.
"Bí thư Trần, không về sao?" Cô vừa giữ cửa xe vừa hỏi.
"Đồng chí Khương, chúng ta phải đợi một người."
"Chờ ai vậy?" Tài xế sao?
"Lãnh đạo."
Quý Thần Nham, anh cũng tới sao?
Khương Tuệ Ninh còn chưa kịp hỏi ra miệng, thì liền nhìn thấy một đám người từ trong bệnh viện đi ra.
Người đi đầu đúng là Quý Thần Nham, anh như cũ vẫn mặc một bộ quân trang, cổ áo phẳng phiu, từ lông mày đến máy đều đen nháy, đường nét hơn lạnh lùng, anh hơi hơi nghiêng mặt hình như là càng người ở phía sau nói chuyện, hàm dưới chuyển động lên xuống lưu loát, mũi thẳng tắp, nói xong lời môi còn nhẹ nhàng nhấp lại.
Vừa lạnh lùng vừa đẹp, cùng với một đôi chân dài mấy người có được đó, lại càng hiện lên sự ưu việt trong một nhóm người.