Cô sợ cửa sổ. Cô từ chối ánh sáng.
Hồi nhỏ sống ở tam hợp viện, cả nhà chui rúc trong căn phòng chật hẹp, năm chị em gái chen kín chiếc giường lớn, người này làm gối cho người kia, cô gối lên bắp chân chị hai, chị ba gối lên bụng cô, chị cả gối lên mông em năm. Cạnh giường có một cánh cửa sổ gỗ, nhìn ra ngoài là ruộng lúa. Cô thích nằm bên cửa sổ, giả vờ ngủ, thật ra ham ngắm trăng sao. Lúc đó cô sợ tối, ban đêm mót tiểu, không dám ra nhà xí ngoài tam hợp viện, thường nhịn tiểu đến khi trời sáng. Bọn trẻ con lân cận đều nói trong nhà xí có ma, cô sợ chết đi được. Bây giờ, cô không sợ tối, mò mẫm đi vệ sinh, mò mẫm gọi điện thoại, không sợ ma chút nào. Bây giờ cô đã biết, thứ đáng sợ trong chỗ tối không phải ma, mà là bản thân.
Hồi nhỏ, có một dạo Vĩnh Tĩnh xảy ra trộm cướp, có mấy nhà buổi tối bị đột nhập, chị cả kể nghe đâu kẻ trộm là mấy gã vạm vỡ ở nơi khác, luôn chọn đêm không trăng để ra tay, nửa đêm mò vào nhà cướp bóc, thấy phụ nữ liền cưỡng hiếp. Mẹ ra chợ Lớn mua thức ăn cũng nghe lời đồn đáng sợ về bọn trộm, nên buổi tối đi ngủ cửa đóng then cài, còn kê thêm hai cái ghế chặn cửa. Lời đồn càng loan truyền càng đáng sợ, người người lo lắng, dân làng thành lập đội tự vệ, ban đêm tuần tra ngõ tối đường nhỏ trong làng. Một đêm nọ, không trăng không sao, bên ngoài vọng vào tiếng quát tháo truy đuổi, cô giật mình thức dậy. Cha mẹ chị em trên giường đều ngủ say cả, chỉ có cô thức. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy ruộng lúa vốn có, trước mặt là một bóng người đen đen chậm rãi áp sát cửa sổ. Một tia chớp làm cô chói mắt, cô dụi mắt, tia chớp biến mất, một người đàn ông mặt mũi mờ nhạt đứng trước cửa sổ, đang nhìn cô. Cô muốn há miệng la lên, gã đàn ông nọ đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo cô im lặng. Cô cảm thấy có sức mạnh nào đó trong chớp mắt cắt đứt thanh đới của mình, cả người giống như ngọn nến bị thổi tắt, chỉ có thể câm nín nhìn gã đàn ông ngoài cửa sổ, không tài nào động đậy. Gã đàn ông ngoài cửa sổ lui lại mấy bước, quần tụt xuống đến đầu gối, vừa nhìn cô vừa bắt đầu tự thỏa mãn.
Tiếng la hét càng lúc càng gần, tốc độ nhấp của gã đàn ông xa lạ càng lúc càng nhanh. Một thứ vật chất trăng trắng sang sáng phun lên cửa sổ, gã ta lại đặt ngón trỏ lên miệng, vẫy vẫy tay với cô, kéo quần lên chạy đi. Một đám đàn ông hò hét khác xông tới ngay sau đó, bóng người màu đen không ngừng chạy qua chạy lại trước cửa sổ nhà cô, vung gậy chửi rủa, có người hô hào báo cảnh sát, cuối cùng đánh thức cả nhà. Cha mẹ tỉnh dậy rồi, cả tam hợp viện đều tỉnh dậy rồi, nhà nông lân cận đều tỉnh dậy rồi, hóa ra là đội tự vệ suýt nữa bắt được kẻ trộm, nhà họ Vương vừa bị trộm, vàng của bà Vương mất sạch sành sanh.
Ngày hôm sau, mẹ quyết định đem tiền chợ mấy ngày đi mua súng hơi dùng để phòng ngự. Mẹ nói mọi người nhịn đói mấy ngày không chết đâu, nhưng ai mà biết kẻ trộm mấy ngày nữa có chọn trúng mình không. Súng hơi đặt ngay mép giường, tỏa ra mùi kim loại rờn rợn, dường như đang chờ bọn trộm đến thăm bất cứ lúc nào.
Cô không biết súng hơi có thể bảo vệ cả nhà họ chăng, nhưng cô hỏi mẹ, cửa sổ mắc thêm tấm rèm được không? Mẹ đang bận nấu bữa trưa cho bà nội, nghe cô đòi rèm cửa sổ, bèn đáp lại bằng cái tát. Lúc đó cô trách mình ngốc, lẽ ra nên nhờ chị ba nói, cha mẹ thương chị ba nhất, nói thì cửa sổ sẽ có rèm. Mỗi đêm, hễ nằm xuống cô liền nhìn thấy thứ vật chất phát sáng màu trắng phun tới. Nếu có rèm cửa sổ thì không nhìn thấy nữa rồi.
Cô bắt đầu sợ cửa sổ, đi ngủ chọn vị trí cách cửa sổ xa nhất, ở trường sợ ngồi nhằm chỗ gần cửa sổ, bắt xe buýt nhất định phải ngồi gần lối đi. Nhà tổng vệ sinh ăn Tết, cô vừa khéo bị phân công rửa cửa sổ, cô nhắm mắt lại lau, nhưng cứ nhìn thấy thứ chất lỏng xa lạ màu trắng phát sáng trong đêm tối đó.
Sau khi dọn đến dãy nhà kia, cô cuối cùng đã có phòng riêng. Nhà dùng ván gỗ ngăn ra thành nhiều phòng nhỏ, để bảy đứa con nhà họ Trần đều có phòng của mình. Đứa con gái thứ tư là cô cố ý chọn căn phòng không gần ban công, em năm nói muốn căn phòng gần ban công tầng ba, như vậy cả ban công là của em ấy, cô không tranh giành với em. Phòng cô chỉ có một cánh cửa sổ tí tẹo lắp kính mờ, mở ra chỉ là lối đi, không thông với bên ngoài, điều này khiến cô cảm thấy rất yên tâm. Cuối cùng, trong căn phòng mới này, cửa sổ mở ra ngoài đã biến mất, cô ngủ một giấc ngon.
Về sau cô đến tiệm vải trên phố tìm vải vụn màu tối rẻ tiền, chủ tiệm tặng cô vải may quần áo còn thừa miễn phí. Cô nhờ chị cả giúp đạp máy khâu ráp những mảnh vải vụn này lại, nhờ em trai lớn đóng một thanh gỗ phía trên cửa sổ, treo tấm vải lên, thể là thành rèm cửa sổ, che khuất ô cửa sổ này. Mỗi đêm trước khi ngủ, cô kiểm tra chắc chắn rèm che kín từng góc, không thấy cửa sổ nữa, và đảm bảo em năm ở căn phòng sát vách, chỉ cách cô một bức ván gỗ mỏng thì mới yên tâm ngủ được. Em năm ở sát vách, cô mới ngủ được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).