Ingrid 5 giờ sáng đã xuống giường. Bà mất ngủ cả đêm, ông chồng nằm bên cạnh hoàn toàn không ngáy, bà mấy lần trở dậy, dùng ngón tay cảm nhận hơi thở của ông, xác nhận còn thở mới yên tâm. Mọi thứ đều đã thay đổi, ông đột nhiên không ngáy nữa, bà dứt cơn nghiện thuốc, con mèo ra ngoài rồi không về, chậu cảnh trong nhà chết khô hết, suốt mùa đông trời không đổ tuyết, đồng hồ treo tường hết pin, kim giờ kim phút đứng yên, lâu lắm rồi trời không mưa.
Bà không nói với chồng hôm nay mình phải bắt tàu hỏa. Bà nói rằng trường âm nhạc đến vùng khác xem buổi biểu diễn, ngủ một đêm ở khách sạn. Ông không đáp, lẳng lặng ăn bánh mì trong đĩa. Bánh mì chưa ăn xong, bia chưa uống xong, ông đã thấy kém ngon miệng, trước kia bữa tối nhất định phải hai lon bia, bây giờ nửa lon là đủ, có lúc thậm chí quên khuấy chuyện bia bọt.
Hải âu còn dậy sớm hơn bà, chao liệng trên bãi biển, kêu vang. Bà rời nhà bắt xe buýt, tháng Ba mùa xuân vẫn còn lạnh, gió biển lồng lộng, bà gần như đứng không vững. Trời hửng sáng, bà nhìn vịnh Kiel, rất lâu rất lâu về trước, ngày đông giá rét, cả vịnh đóng băng, nước biển đồng cứng. Bà dắt T, xuất phát từ Laboe, giẫm lên mặt biển đóng băng. Bà nói với T, nếu chúng ta cứ đi thế này thì có thể vượt qua vịnh, đến Kiel ở bờ bên kia. T cười suốt, nói liến thoắng: “Mẹ ơi! Chúng ta đi trên biển!” T buông tay bà, cất bước chạy thật nhanh, bà không thể nào đuổi kịp, trượt ngã trên mặt biển. T thấy vậy phá lên cười ha hả, tiếp tục chạy, rồi biến mất trong tuyết.
Trên xe buýt bà gặp người hàng xóm, khách sáo hỏi thăm sức khỏe, tán gẫu về thời tiết. Hàng xóm giọng điệu dè dặt, từ ngữ chọn lọc, sợ nhắc đến T. Sau khi T mất, mọi người ở thị trấn nhỏ ven biển đều rất khách sáo với bà. Lời nói cố gắng tránh né cái chết, nhưng ánh mắt đong đầy sự cảm thông, bà ghét kiểu cảm thông xa cách này. Bản tin về cái chết của T viết đến đồng tính, chủ nghĩa Quốc xã mới, Đài Loan. Bà mường tượng những lời sôi nổi bàn tán sau lưng mình của láng giềng và họ hàng, có lần quả thực không chịu nổi nữa, bà gặng hỏi người bạn thân nhà bên: “Có phải mọi người luôn nhân lúc tôi vắng mặt nói chuyện con trai tôi không?” Người bạn đáp: “Ingrid à, không đầu, thật sự không phải. Những điều viết trên báo đó quá kinh khủng. Chúng tôi không biết nói thế nào. Chúng tôi còn không biết Đài Loan ở đâu kia.”
Hôm nay bà phải đi Berlin.
Trên tàu hỏa, bà cứ nghĩ mãi, đến Berlin phải xuống tàu thật ư? Vừa nhận được tin, ý nghĩ đầu tiên của bà là muốn đi, đi một mình. Bà không biết vì sao. Nhưng bà thật tình rất muốn xem.
Hôm đó. Cái hôm mà mọi thứ đều thay đổi. Cảnh sát đến nhà, nói một số điều, hỏi một số điều, trước khi ra về còn bảo, có tin sẽ báo ngay. Chẳng bao lâu sau, di động của bà rung, trên màn hình hiển thị số của T. Chưa chết, không chết, cảnh sát nhầm người rồi, bà nghĩ bụng, con trai tôi không chết, nó gọi điện thoại về rồi. Bắt máy, là gã. Không phải T. Là gã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play