Thuyền Con vào bếp, đặt nồi chân giò lên bếp lò hâm nóng, tiếp theo nấu miến tuyến. Miến tuyến chẳng mấy chốc đã chín, vớt lên cho vào nước đá. Múc thịt chân giò và canh vào bát, rồi bỏ thêm miến tuyến ướp lạnh, bưng đến trước mặt Trần Thiên Hoành.
Thục Mỹ, Thiên Hoành, Thuyền Con mỗi người một bát miến tuyến thịt chân giò, thịt chân giò màu nâu sáng, nước canh đặc sánh. Tuy đang giờ cơm tối nhưng Thiên Hoành không muốn ăn, trời nóng quá, nhiệt độ trong phòng đào giếng múc nước trên lưng gã. Gã ép mình ăn vài miếng, miến tuyến trơn, thịt chân giò béo, rất ngon, nhưng mấy miếng miến tuyến nóng vào họng liền biến thành than củi cháy đỏ. Sự im lặng nhanh chóng phình lên giữa ba người, mỗi người đều cảm thấy muốn nói gì đó, hoặc phải nói gì đó, song lại chẳng có lời nào để nói. Sự im lặng và nhiệt độ cao hè nhau bóp họng, cả ba đều ngạt thở. Thục Mỹ và Thuyền Con hút miến tuyến rột rột, Thiên Hoành cầm đũa gõ bát sứ, cố gắng phát ra một chút âm thanh, ngăn sự im lặng tiếp thế này. Ăn nhiều vào. Lát nữa chị cả đi mổ gà, hầm canh gà cho em. Em mới ăn có một hai miếng. Hay là uống chút canh đi. Người vừa ra tù phải ăn miến tuyến chân giò mà. Nhưng chị cũng không biết vì sao phải ăn miến tuyến. Chị hai lát nữa sẽ về tới. Chị ba chắc cũng sắp tới rồi. Em còn nhớ không? Hồi nhỏ các chị cho em uống sữa. Ôi chao, ngốc quá, em làm sao nhớ được chứ. Nhưng chị nhớ. Mẹ bảo mẹ phải chuyên tâm chăm sóc con trai trưởng, nên giao em cho bọn chị trông. Sau đó mẹ mắng bọn chị, nói em bị đám vịt trời bọn chị dạy hư, mới không ra dáng đàn ông.
Thiên Hoành cúi đầu nhìn khe nứt to trên sàn nhà đá mài, những khe nứt này dường như có sức sống, mở rộng trong tầm mắt, sau đó thu hẹp lại. Sơn trắng trên tường bị tróc, trông như tranh trừu tượng lập thể. Trên bàn chất đống đồ cúng rằm tháng Bảy, trong đó có những mấy gói bánh quy Vương Gia, gã cau mày, sao chị cả lại mua bánh quy này để cúng cô hồn chứ
Bên máy may của chị cả Thục Mỹ chất đống găng tay đủ màu. Thiên Hoành cầm găng tay lên, chiếc tay trái màu đỏ, chiếc tay phải màu đen, kích cỡ so le, cọc cạch, đường may trên vải chưa hoàn thành. Chị cả cuối cùng cũng nghĩ ra lời để nói: “Lô này sẽ xuất khẩu sang châu Âu đấy, nói không chừng cũng bán cả sang Đức.”
Găng tay cọc cạch, cậu còn nhớ không T?
Gã và T bắt tàu điện ngầm kiếm găng tay lẻ đôi.
Mùa xuân Berlin thoắt ấm thoắt lạnh, T một tay dắt chó mực, một tay dắt gã, nói phải đi tìm Handschuh. Gã tra tự điển, Hand, tay, Schuh, giày, giày tay, giày mang trên tay, tức là găng tay. Họ bắt tàu điện ngầm, đi vu vơ, tùy ý lên xuống tàu, chuyển tàu. Đôi mắt T tìm kiếm trong toa tàu, sàn nhà ga, thấy găng tay liền vui mừng hớn hở, vội vã lượm lên. Nhiều găng tay lẻ đôi bị người ta giẫm đạp, trông nhếch nhác tả tơi, T cẩn thận nhặt lấy, quý như vàng. Gã tìm giúp, mới phát hiện muốn tìm găng tay lẻ đổi thật ra không khó. Cả một ngày, họ chạy khắp Berlin, ba lô đựng đầy găng tay đủ loại, chất liệu, kiểu dáng, màu sắc muôn hình muôn vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT