Như một quý ông trẻ trung cổ điển
Ăn xong ngón tay của ông chủ Trương, anh chàng nhân viên văn phòng còn mút mát như chưa đã thèm.
Mấy người kế hoạch Hà nhìn mà dịch vị dạ dày trào ngược muốn nôn hết ra, anh chàng nhân viên văn phòng còn hỏi họ: “Mọi người cũng nếm thử nhé?”
“Không…”
Họ lắc đầu nguầy nguậy, anh chàng nhân viên văn phòng cười phá lên, rút dao phay nhuốm máu cất sau lưng chạy tới chỗ họ: “Vậy thì để tôi nếm thử thịt của các người nào!”
Kế hoạch Hà và nữ nhân viên văn phòng cuống lên vì sợ, mặt tái mét dựa lưng vào tường, may mà Phương Tế từng học vật lộn, bèn xông lên ghìm lại bàn tay cầm dao của anh ta, kẻ giãy người ghìm, sức lực như muốn bẻ gãy xương đối phương.
Người bình thường bị túm như vậy đã chịu đau thả tay rồi, nhưng anh chàng nhân viên văn phòng đang bị ma quỷ thôi miên không còn biết đau nữa, vẫn liên tục huơ dao muốn chặt tay Phương Tế.
Tiêu rồi!
Phương Tế không kịp né cũng không buông tay được, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta nhác thấy Thư Niên đứng sau lưng anh chàng nhân viên văn phòng, không biết đã vòng qua đó từ khi nào, cậu vươn tay vỗ lên đầu anh ta, nói tiếng ma: “Tỉnh lại.”
“Lạch cạch”, con dao rơi xuống đất.
Ánh mắt của anh chàng nhân viên văn phòng thay đổi, vẻ tàn nhẫn trên người biến mất, anh ta lẩm bẩm trong hoang mang: “Tôi đang…?”
Thư Niên thả tay xuống, Phương Tế sửng sốt, lòng thầm nể phục đối phương lần thứ bao nhiêu không nhớ nữa. Tuy đánh thức người bị ma ám không khó, nhưng cũng chẳng dễ, cậu ta chưa thấy ai xử lý nhẹ nhàng như Thư Niên.
Anh chàng nhân viên văn phòng lấy lại được tâm trí, nhớ đến chuyện mình làm khi bị ám, anh ta, anh ta đã ăn thịt của ông chủ Trương…
Hết ăn tay của đại sư La rồi tới ông chủ Trương, anh chàng nhân viên văn phòng giành danh hiệu nhà phê bình ngón tay bấy giờ ám ảnh đến mức nôn ngay tại chỗ, mùi nôn mửa lẫn vào mùi thịt kinh tởm tột cùng.
“Ông chủ Trương đâu rồi?” Phương Tế đưa khăn cho anh ta, hỏi: “Anh có gặp ông ấy không, ông ấy ở sau cánh cửa đó à?”
“Ở bên trong.” Anh chàng nhân viên văn phòng vừa khóc vừa chỉ vào bếp, “Ông ấy chết rồi, bị treo lơ lửng trong đó, có một thứ ép tôi ăn thịt của ông ấy, nếu tôi không ăn sẽ phải chết…”
Trong đó có ma.
Lông tơ trên người dựng đứng cả lên, họ vừa định bỏ chạy thì cửa bỗng mở toang.
Mùi thịt thơm phức khiến người ta chỉ muốn đánh chén no say, anh chàng nhân viên văn phòng trợn tròn mắt, kế hoạch Hà và nữ nhân viên văn phòng nuốt nước bọt, tưởng tượng ra một bàn thức ăn thơm phức trong phòng khiến họ nghĩ rằng chỉ cần nếm thử một ngụm thôi thì chết cũng nhắm mắt.
Ý muốn chạy trốn biến mất, ai nấy đều bất giác đi lên trước. Thấy họ có dấu hiệu bị ám, Thư Niên vỗ mạnh lên đầu mỗi người gọi họ tỉnh lại.
Ba người lập tức hoàn hồn rồi bị dọa cho nhảy dựng, nhưng sự tỉnh táo chỉ hiệu quả trong quãng thời gian ngắn, không lâu sau đầu óc đã mụ mị trở lại. Chỉ cần hương thịt còn đây, thậm chí nó đã lan ra khắp các ngóc ngách, chừng nào họ còn trong biệt thự thì sẽ không thể thoát khỏi diện tích bao trùm của mùi hương.
“Tôi vào trong xem thử.” Thư Niên nói với Phương Tế, “Cậu trông chừng họ, đừng để họ chạy lung tung.”
Phương Tế nghiêm túc gật đầu: “Cẩn thận nhé.”
Thư Niên đi theo mùi thịt vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Cậu nâng đèn soi, nhận ra đây là phòng bếp.
Phòng rất lớn, hơn ba mươi mét vuông, bồn rửa tay, rửa rau, lò nướng được xếp hai hàng dài song song, bề mặt kim loại và tủ treo tường phản chiếu ánh sáng lạnh nhưng lại không được sạch sẽ, đâu đâu cũng có vệt máu đỏ đen.
“Ục ục…”
Một cái nồi lớn nấu thịt đang sôi ùng ục trên bếp, miếng thịt trắng bệch được nấu chín rục nổi lên bề mặt. Hai cái chân người bị móc sắt đâm xuyên treo lơ lửng như heo, máu chảy xuống tạo thành một vũng nhỏ bên dưới.
Một bóng người mập mạp mặc đồng phục đầu bếp đang quay lưng lại với Thư Niên, một tay chặt thịt trên thớt phát ra tiếng “phập phập”.
Chặt được một nửa, một cái nồi mới trên bếp bỗng nhiên mở nắp, nó bèn ném đầu người vào trong nồi nước đang sôi trào, sau đó lại vớt ra nắm một nhúm tóc kéo nhẹ, chẳng mấy chốc đã lột được lớp da đầu, để lộ mảng thịt đỏ tươi bên dưới.
Không cần hoài nghi, cái đầu đó là của ông chủ Trương.
Ông ta là khách mời đầu tiên tử vong, thậm chí còn chết thảm, bấy giờ phòng phát sóng đã vỡ òa, số lượng người xem ít đi mấy trăm ngàn, họ đều là những người không chịu được cảnh tượng máu me này nên đã tắt đi.
Song, chỉ vài giây sau, con số mới giảm đã được bù lại, không những thế còn tăng thêm cả triệu, tuy rất tàn nhẫn, nhưng cái chết của ông chủ Trương đã khơi dậy hứng thú xem phát sóng trực tiếp của rất nhiều người.
Người xem vừa phấn khích vừa sợ hãi, nhưng hai loại cảm xúc này đều không xuất hiện trên mặt Thư Niên hiện tại, cậu vẫn bình tĩnh đánh giá bóng dáng nọ.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, bóng ma ngừng xử lý đầu người, quay qua.
Nó vừa làm thế đã lộ ngay phần thân trước của mình, mặt mày mờ ảo, cơ thể ục ịch với cái bụng bị toét, ngũ tạng thối rữa đập thẳng vào mắt, bên ngoài còn lơ lửng đoạn ruột nát.
Nhìn dáng vẻ khi chết của nó, Thư Niên cũng đoán được đôi điều. Nó là một trong tám người đã chết ở khu nghỉ dưỡng này, khi còn sống là đầu bếp nổi tiếng, được người chủ đầu tiên của khu nghỉ dưỡng mời về.
Nghe nói tinh thần đầu bếp đã có vấn đề từ trước khi chết, gã yêu cầu trợ thủ phải bật bếp liên tục, những khi gã còn thức phải trông thấy có người đứng bếp, bản thân gã cũng tự làm, làm xong sẽ tự nếm thử đồ ăn như bị thần kinh, sau đó luôn miệng bảo không ngon rồi vứt hết vào thùng rác làm lại từ đầu.
Hành vi của đầu bếp khiến mọi người bức xúc, người chủ trao đổi với đầu bếp vẫn vô ích.
Khó khăn lắm mới mời được đầu bếp giỏi, tuy bất đắc dĩ nhưng người chủ buộc lòng phải cho đầu bếp thôi việc, nhưng lúc này đầu bếp đột nhiên tử vong.
Sau khi khám nghiệm tử thi, gã được phát hiện chết do chướng bụng, thậm chí thức ăn còn làm rách thành dạ dày tràn vào các bộ phận khác trong cơ thể, không ai biết tại sao đầu bếp lại ăn nhiều như vậy.
Bóng ma đầu bếp nhìn Thư Niên một lúc, chợt đặt dao xuống chậm rãi lùi ra sau.
Nó đang kiêng kỵ cậu, Thư Niên cảm nhận được.
Nhưng nguyên nhân dường như không phải vì cậu uy hiếp được nó, nó đang sợ thứ khác, có lẽ cũng giống con ma trong phòng chứa ảnh, nó sợ chủ nhân của tầm mắt kia.
Thư Niên bước lên trước, nó lại lùi về sau, không một động tác tấn công. Cho đến khi Thư Niên đến trước bếp tắt lửa, muốn chạm vào hai cái nồi nọ, nó mới hầm hè cảnh cáo cậu đừng táy máy.
Thư Niên nhìn nó vài giây.
Sau đó mỉm cười, hất tung nồi thịt người.
“Gào!!”
Con ma phát điên lên, con dao treo trên tường lập tức bay thẳng tới chỗ Thư Niên.
Thư Niên tránh đi, mũi dao cắm phập vào tủ đâm phân nửa vào lớp kim loại.
Nó đã mất lý trí, huơ lấy móc sắt trên trên trần nhà, lắc lư thân xác mập mạp chạy về phía Thư Niên, như đang xem cậu là khối thịt heo mỡ màng.
“Két!”
Móc sắt đập vào quầy bếp cạo ra rãnh sâu, Thư Niên vừa né vừa đảo mắt quan sát luồng âm khí đang dao động trong phòng, nhanh chóng xác định nơi có nhiều âm khí nhất.
Đó là một cái tủ khử trùng bằng kim loại, bên trong đựng đầy chén bát, bấy giờ nó đang tỏa ra mùi máu rất nhạt xen lẫn trong đống âm khí.
Âm khí có mùi máu thông thường sẽ ở trên xác chết hoặc di vật mà ma ký sinh, sau khi chết, hồn ma của đầu bếp luôn ở trong này, Thư Niên đoán cái tủ đó có chứa di vật của đầu bếp.
Di vật không nhất định phải là vật mà người đó quý trọng nhất lúc sinh thời, nó cũng có thể là vật phẩm họ thường xuyên tiếp xúc, muốn tiêu diệt con ma, cách trực tiếp nhất là phá hỏng di vật hoặc xác chết, cắt đứt quan hệ của chúng với cõi dương.
Thư Niên nhìn chằm chằm tủ khử trùng, lần nữa tránh khỏi móc sắt đang bay tới. Tầm mắt nọ mãi không xuất hiện, như hiểu ra điều gì, con ma cười dữ tợn không cố kỵ nữa, hành động của nó ngày càng hung ác hơn.
Oành, móc sắt đâm sâu vào cửa kéo ra một khe nứt to tướng, Phương Tế bên ngoài giậy nảy mình, cảnh tượng bên trong khiến đồng tử cậu ta co rụt lại, sốc nặng.
“Vào giúp chút nào!” Thư Niên gọi.
Phương Tế hô: “Cần tôi làm gì?”
“Tôi giữ chân nó, cậu đập nát tất cả đồ đạc trong tủ đi.”
Thư Niên né móc sắt, nâng tay chỉ về phía cái tủ. Nghe có vẻ không nguy hiểm gì, cách thực hiện lại đơn giản, đây là nhờ Thư Niên phân biệt được âm khí bằng mắt thường, không thì họ sẽ rất khó khăn trong việc tìm kiếm di vật.
Con ma càng xảo quyệt càng giỏi giấu di vật hoặc xác của mình, may mà tuy ma đầu bếp hung tợn nhưng không biết giấu di vật ở chỗ kín đáo hơn, cũng dễ đối phó.
“Được!” Phương Tế đoán có lẽ Thư Niên biết di vật của nó bên trong, bèn đáp lại rồi mở tủ khử trùng ra.
Trong tủ có rất nhiều chén đĩa, cậu ta dốc hết sức phá hủy chúng bằng tốc độ nhanh nhất, mỗi lần đều ôm đầy chén đĩa vào người rồi đập mạnh xuống đất.
Mảnh vỡ dưới chân ngày càng nhiều, nhưng con ma vẫn không biến mất.
Đến khi vật cuối cùng trong tủ vỡ nát, bóng ma vẫn còn đó, Phương Tế hoảng hốt không biết mình đã làm sai ở đâu.
Thư Niên vừa né tránh vừa nhìn sang: “Tôi biết rồi.”
Phương Tế lập tức ngước mắt nhìn cậu.
Thư Niên nói: “Thật ra tủ khử trùng mới là di vật.”
Phương Tế: “…”
Rồi, rồi sao mà phá hỏng đây? Phương Tế ngơ ngác nhìn tủ khử trùng, nó được làm bằng kim loại trông rất chắc chắn, cầm dao đâm biết tới bao giờ? Tuy cậu ta cũng có mang ít dụng cụ, nhưng vẫn không thể phá hỏng được cái tủ này.
Đập đồ nửa ngày mới biết mình nhầm, với độ xui của Thư Niên, đây đã không phải chuyện hiếm lạ gì trong cuộc đời thê thảm của cậu nữa, nên cậu chẳng hề bất ngờ, chỉ thở dài lẩm bẩm: “Mình thật sự không muốn dùng tới nó.”
Nói đoạn, cậu lấy một vật nhỏ trong túi ra, Phương Tế nhìn kỹ, là một chiếc bật lửa có vỏ ngoài bằng kim loại màu bạc khắc hoa văn kỳ lạ, được chế tác rất tinh xảo.
“Tạch”, Thư Niên bật lửa lên, ngọn lửa nhỏ nhảy múa khiến Phương Tế vô cùng ngạc nhiên với màu sắc đỏ tươi của nó, trông vô cùng rực rỡ và lộng lẫy.
Ngọn lửa vừa xuất hiện, bóng ma như cảm nhận được nguy hiểm, nó trở nên bồn chồn rít lên tấn công Thư Niên, Thư Niên ném bật lửa tạo thành đường cong giữa không trung rồi rơi một cách chuẩn xác lên chiếc tủ khử trùng.
Sau đó hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra: Không hề có vật dẫn nào nhưng chiếc tủ vẫn tự cháy, thế lửa hừng hực, bóng ma gào lên thảm thiết, trên người nó cũng xuất hiện ngọn lửa giống hệt như vậy, đốt cho tới khi không còn lại gì.
Chỉ trong mười mấy giây bóng ma đã biến mất, hương thơm đậm đà trong phòng cũng tiêu tan, chỉ còn lại đụn tro của chiếc tủ bị đốt.
Hai mắt Thư Niên mất đi tiêu cự nhìn chằm chằm phía trước, mỗi lần dùng đến bật lửa, sẽ có khoảng một phút cậu rơi vào trạng thái mất ý thức và bước vào ký ức của con ma đó, nhìn thấy những chuyện mà nó đã gặp khi còn sống hoặc đã chết.
Lần này cũng thế.
Nhưng cảnh tượng xuất hiện trong ký ức khiến tim Thư Niên run lên.
Bởi lúc còn sống, đầu bếp đã gặp “hắn”.
Cảnh tượng trước mắt là chiếc bàn dài với đầy ắp các món ăn phong phú như một buổi tiệc. Gã đầu bếp quỳ dưới đất ở đầu bên kia cái bàn, sợ sệt khi đối mặt với “hắn”.
Còn “hắn” thì bắt chéo chân ngồi trên ghế dựa, tư thế thả lỏng nhưng vẫn không kém phần tao nhã. “Hắn” mặc bộ suit ba mảnh được cắt may tinh tế, bên cạnh tay vịn ghế là chiếc gậy ba toong đầu chim ưng, đôi tay xương trắng xoay nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ ngọc bên trên, như một quý ông trẻ trung cổ điển.
Mặt “hắn” đã có da thịt, làn da trắng không rõ đường nét, như bị che phủ bởi một làn sương mờ.
“Hắn” chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng lộ ra đôi mắt. Mắt “hắn” rất đẹp, là đôi mắt có hai đồng tử rất đặc biệt, bên dưới đồng tử bình thường là một đồng tử khác nhỏ hơn, vô cùng nổi bật trên nền mống mắt màu nhạt.
“Chỉ vậy thôi à?”
“Hắn” cất giọng dịu dàng, nhưng lại khiến đầu bếp lạnh run: “Tiếc quá, Niên Niên sẽ không thích đâu.”
“Xin ngài, xin ngài hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc chắn sẽ làm ra bữa tiệc khiến ngài hài lòng…” Đầu bếp như dự cảm được điều gì, nỗi nợ cuộn trào trong lòng khiến gã liên tục xin tha.
“Hắn” cười lắc đầu, cầm gậy ba toong, đứng lên một cách dứt khoát: “Không cần nữa.”
“Xin ngài!!”
Đầu bếp cất giọng thảm thiết nhưng vẫn không thể ngăn cản đôi tay đang vươn về phía bàn của mình, gã nắm một vốc thức ăn nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm, nuốt xuống một cách tham lam, cho đến khi ăn hết cả bàn tiệc đó, bụng gã phình to rồi vỡ ra, ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
Thư Niên thoát khỏi ký ức, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
+++
Group chat của chồng chưa cưới – 5
Số 4: Chủ group ngu si chết rồi à? Sao không cản tên đó?
Số 6: Anh ta bận ra ngoài gửi thiệp mời rồi.
Số 3: Anh lo lắng quá rồi đó, Niên Niên giỏi lắm! Con ma nhỏ bé này có là gì với anh ấy đâu.
Số 4: …
Số 4: Tôi không lo.
Số 3: Lúc Niên Niên mở nắp nồi giống bé mèo đẩy ly nước xuống bàn trước mắt chủ nhân vậy, vẻ đắc chí đó vừa hư hỏng vừa đáng yêu, thích quá đi! (meme bé mèo thẹn thùng)
Số 5: Bật lửa của Tiểu Niên rất mạnh.
Số 3: Đúng vậy, bị nó đốt không chết thì…
Số 7: Thì sướng.
Số 6: ?
Số 3: ???
Số 7: Muốn thử ghê.
Số 4: Thứ đen tối gì đây, xứng với group chat này không?
[Thành viên số 7 đã bị quản lý cấm chat.]