“Ngoan lắm.”

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Thư Niên bắt chuyện với kẻ bên kia, nhưng nữ nhân viên văn phòng và kế hoạch Hà lại không hiểu cậu đang nói gì.

“Tiếng địa phương?”

Nữ nhân viên văn phòng chà xát tay mình, không biết sao cô cảm thấy rất khó chịu với ngôn ngữ này, cứ như có con sâu đang bò loắc ngoắc trên da mình vậy, lạnh lẽo nhớp nháp khiến toàn thân tê dại.

“Không phải tiếng địa phương.” Phương Tế lắng nghe một lúc, đáp, “Là tiếng ma.”

“Tiếng ma?” Kế hoạch Hà khó hiểu, “Nghĩa của cụm lời bịa đặt[1] sao?”

[1] Lời bịa đặt: ở đây tác giả dùng từ 鬼话连篇, quỷ thoại (鬼话) có thể hiểu theo nghĩa những lời bịa đặt đồn đoán sai sự thật, cũng có thể hiểu theo nghĩa ‘ngôn ngữ của ma’ như Phương Tế sắp giải thích bên dưới.

“Cũng là chữ viết đó, nhưng nghĩa khác nhau.”

Phương Tế giải thích: “Tiếng ma là ngôn ngữ ma dùng, người sống rất khó nghe hiểu. Cách biệt âm dương không phải chỉ nói suông, người sống và người chết vốn nên tách biệt.”

“Trong tình huống bình thường, người sống sẽ không thấy ma, ma cũng vậy, chúng không cảm nhận được người sống, chỉ khi đạt tới điều kiện đặc biệt hai bên mới thấy nhau.”

Kế hoạch Hà hỏi thêm: “Điều kiện đặc biệt là gì?”

“Âm khí.” Phương Tế trả lời, “Người chết sinh ra âm khí, khi âm khí đạt mốc nhất định, người sống sẽ thấy ma. Lúc này người sống rơi vào thế yếu, ta rất khó thấy được bộ mặt thật của ma, cũng không hiểu ma đang nói gì. Nhưng ma vẫn có thể thấy rõ ta, nghe hiểu lời ta nói, bởi khi còn sống chúng là người, ta lại chưa làm ma bao giờ.”

“Vậy, vậy Thư Niên nói tiếng ma, thế chẳng phải chính là…” Nữ nhân viên văn phòng run giọng, “là ma.”

Phương Tế lắc đầu: “Có thể học tiếng ma.” Không thì sao cậu ta biết Thư Niên đang nói tiếng ma chứ, chẳng lẽ cậu ta cũng là ma sao, “Chị nên tin tưởng Thư Niên hơn, tiếng ma rất khó, tôi học gần hai năm mà chỉ nghe hiểu những từ cơ bản, không nói được chữ nào, vậy mà cậu ấy lại có thể trao đổi với ma thật, chị thấy giỏi chưa?”

Hai người trợn tròn mắt.

Thư Niên đang nói chuyện với kẻ ở đầu bên kia.

“Là anh.” Cậu nói.

Nghe nói cậu đổi sang tiếng ma, người đàn ông cũng đổi theo, hắn cười khẽ đáp: “Là anh.”

Thư Niên siết chặt điện thoại: “Cuộc điện thoại trước đó là do anh gọi?” Cậu đang nói đến cuộc gọi của đại sư La.

Người đàn ông chỉ cười, theo hiểu biết của Thư Niên về hắn, đây có nghĩa là im lặng thừa nhận.

“Anh muốn làm gì?” Thư Niên hỏi.

Người đàn ông đáp: “Anh tưởng em biết. Hắn ta làm em không vui, anh cũng… rất tức giận.” Giọng hắn thật nhỏ nhẹ.

“Hắn” muốn giết đại sư La.

Tim Thư Niên trĩu xuống. Điều quan trọng hơn là dường như người đàn ông này đã nhìn thấy cảnh đó.

“Hắn” cũng ở trong khu nghỉ dưỡng sao, hắn theo họ tới đây? Tầm mắt mà cậu cảm nhận được hai lần trước đó là của “hắn”?

Thư Niên hỏi ngay: “Anh ở khu nghỉ dưỡng à?”

Người đàn ông không trả lời, đổi chủ đề khác: “Sắp tới sinh nhật em rồi.”

Thư Niên im lặng. Quả thật ngày mai là sinh nhật hai mốt tuổi của cậu.

“Anh có món quà bất ngờ muốn tặng cho em, mong em sẽ thích.” Người đàn ông cười rằng, “Vậy lát gặp nhé, Niên Niên.”

Cuộc gọi bị ngắt.

Thư Niên mím môi.

Mục đích cậu tham gia Đêm trong nhà ma là để tìm cách hóa giải âm hôn, tuy từng đoán rằng khu nghỉ dưỡng có liên quan tới “hắn”, nhưng không ngờ “hắn” lại ở ngay trong đây.

Nếu lần này không tìm được cách, chắc cậu sẽ không thể bước ra khỏi đây nữa, “hắn” còn nói muốn dành món quà bất ngờ cho cậu… Thư Niên không cho rằng sẽ bất ngờ như lời “hắn” nói, không chừng nó có nghĩa là hoàn tất thủ tục âm hôn.

Nữ nhân viên văn phòng thấp thỏm hơn khi thấy sắc mặt cậu tệ đi, bèn hỏi khẽ Phương Tế: “Họ nói gì vậy?”

“Tôi không hiểu.”

Phương Tế lắc đầu nhìn đại sư La, nào ngờ đại sư La tái cả mặt, bỗng dưng nhấc chân bỏ chạy.

“Anh La!” Phương Tế khó hiểu gọi với theo, đại sư La còn chẳng dám quay đầu lại.

Quả thật đại sư La nghe hiểu đại khái cuộc đối thoại ban nãy, gã đang hối hận xanh cả ruột đây này. Con ma gọi điện thoại có quan hệ khá thân với Thư Niên, gã mích lòng Thư Niên, nó muốn giết gã, sao gã dám ở lại đây nữa!

Đại sư La bỏ chạy khiến nữ nhân viên văn phòng sợ hãi tột độ, rốt cuộc cú điện thoại đó nói gì mà dọa cho đại sư La với kinh nghiệm diệt ma phong phú phải bỏ chạy? Giờ gã chạy mất rồi, họ biết làm thế nào?

Tương lai mờ mịt là thứ khủng khiếp nhất, bỗng chốc, vô số liên tưởng kinh dị nhảy ra, cô ré lên một tiếng ôm chặt đầu mình, gần như phát điên bởi tưởng tượng của chính bản thân.

“Bình tĩnh nào!” Phương Tế nhấn vai cô, “Cẩn thận gọi mấy con ma khác tới.”

Cách này hữu hiệu nhất, nữ nhân viên văn phòng lập tức bụm chặt miệng, khuôn mặt tái nhợt run lên từng hồi.

Phương Tế hít thật sâu ổn định lại cảm xúc. Thật ra cậu ta cũng sợ chứ, nhưng biết rằng sợ cũng vô ích.

Cậu ta hỏi Thư Niên: “Các cậu nói gì trong điện thoại vậy? Đại sư La bị điện thoại dọa chạy à?”

Thư Niên trầm ngâm nãy giờ, nghe thế mới hoàn hồn: “Hả, anh ta chạy rồi à?” Cậu không chú ý tới hành động của đại sư La.

“Đúng vậy…”

Ngập ngừng một lúc, Thư Niên gật đầu: “Nếu anh ta nghe hiểu thì chắc là vậy, anh ta đang rất nguy hiểm.”

Giờ tự thân cậu còn khó giữ, không lo được cho đại sư La. Cậu dư sức xử mấy con ma khác trong khu nghỉ dưỡng này, nhưng vì có “hắn”…

Thấy họ sợ, cậu bổ sung thêm: “Nhưng mọi người vẫn an toàn, ‘hắn’ không nói gì.”

Kế hoạch Hà và nữ nhân viên văn phòng thở phào nhẹ nhõm, tuy chỉ tạm an toàn nhưng vẫn hay hơn bị ma nhắm vào, còn đại sư La, họ chỉ có thể chúc gã may mắn thôi.

Phương Tế há mồm hỏi: “Cậu quen con ma đó à?”

Thư Niên gật đầu.

Phương Tế chần chừ: “Vậy các cậu…” có quan hệ gì?

Thư Niên nghĩ ngợi một lúc, đáp: “Tôi từng nói với cậu rồi nhỉ? Tôi tham gia chương trình là để giữ mạng.”

“Đúng vậy.” Phương Tế trả lời.

“Cũng bởi vì ‘hắn’.” Thư Niên giải thích, “‘Hắn’ là lệ quỷ, theo tôi ba năm rồi, nếu bị ‘hắn’ bắt được, tôi sẽ chết.”

Ba năm trước, Thư Niên mười tám tuổi theo sư phụ lên núi làm việc, xui xẻo gặp phải một con lệ quỷ.

Họ lên núi tìm một bộ xương để thiêu, ngọn núi đó dày đặc âm khí, là nơi chôn cất hằng hà sa số ngôi mộ vô danh, chúng ẩn trong những bụi cây sum suê rất khó thấy, lại không thể dựa vào âm khí để nhận biết, nên Thư Niên bất cẩn giẫm trúng.

Ngôi mộ đó cũng có tuổi đời, gần như sắp thành đất bằng, nhưng trùng hợp làm sao lại bị Thư Niên giẫm phải, cậu tức thì cảm thấy khác lạ, tiếc là đã muộn, một luồng âm khí sặc mùi máu nhanh chóng vọt lên bao trùm cậu ngay tại chỗ.

Ý thức của Thư Niên trôi nổi bồng bềnh, chợt trông thấy một tòa nhà cổ xưa âm u xuất hiện trước mặt.

Nếu ở trạng thái bình thường, chắc chắn cậu sẽ không liều lĩnh vào trong, nhưng bấy giờ đầu óc mụ đi, gần như chẳng còn khả năng tư duy nữa, thế là cậu đẩy cửa ra không chút đắn đo, bước qua bậc thềm.

Bên trong vắng lặng, chỉ có tiếng sàn sạt đơn điệu của chổi. Băng qua hành lang dài, Thư Niên trông thấy một người hầu mặc đồ xám đang quét sân.

Người hầu đứng đối diện cậu quét lá, động tác giữ một nhịp cố định. Đến khi thấy rõ khuôn mặt, Thư Niên mới nhận ra toàn thân nó là thịt nát, máu đen tanh hôi chảy ròng ròng từ những vết thương thối rữa, nhuộm đẫm cả bộ đồ.

Bấy giờ một tròng mắt của người hầu rơi xuống đụn lá, ấy vậy mà nó vẫn chẳng hề hay biết, huơ chổi quét luôn tròng mắt và lá vào một góc.

Dưới mái hiên treo một dãy lồng chim, mỗi cái lồng chỉ có một con chim, chúng im thin thít, dùng cái mỏ nhọn của mình rỉa lông trên người khiến lông vũ rơi đầy xuống đất, máu thịt bê bết, sau đó chúng lại gắn từng sợi về người mình, động tác cứ tuần hoàn qua lại như thế.

Thư Niên vào phòng khách, bên trong được bày trí cổ điển trang nhã, mùi huân hương thoang thoảng, nội thất sang trọng được làm bằng gỗ sưa, trên tường treo tranh mỹ nữ, bấy giờ mỹ nữ yểu điệu thướt tha và một bộ xương trắng hếu ngồi ở ghế chủ nhà đều đang nhìn cậu.

Bộ xương mặc chiếc áo dài nam màu xanh lơ, ngón tay xương xẩu đeo nhẫn ban chỉ cầm tách trà với dáng vẻ nhã nhặn. Sau làn khói mờ, hốc mắt tối om của ‘hắn’ hướng trực diện về phía Thư Niên, một lúc sau chợt nở nụ cười.

Thư Niên không ngờ bộ xương cũng có thể cười.

“Qua đây.”

“Hắn” vẫy tay với Thư Niên, cậu đi sang đó, nhìn chỗ trống bên cạnh rồi lại nhìn bộ xương, bỗng ngồi lên chân bộ xương.

Bộ xương khựng lại, mặc cậu ngồi.

“Hắn” ôm eo Thư Niên, ngón tay lạnh lẽo sượt qua mặt cậu như đang vuốt ve.

Thư Niên bị bộ xương sờ nhột bèn tránh đi ngón tay của “hắn”, bộ xương không vui, cậu nhận thấy điều này, thế là ôm cổ bộ xương, hôn nhẹ lên phần trán “hắn”.

“Ngoan lắm.”

Quả nhiên bộ xương bị cậu chọc cười. Giọng của “hắn” rất êm tai, tiếng cười cũng quyến rũ, “hắn” rất thích chơi đùa với lọn tóc mềm mại của Thư Niên: “Em tên gì?”

“Em tên…”

Bản năng mách bảo Thư Niên không thể nói tên cho bộ xương nghe, nhưng bộ xương chỉ sờ đầu cậu thêm vài cái, mắt Thư Niên đã dại ra, dịu ngoan rằng: “… Thư Niên.”

“Ừm.” Bộ xương mỉm cười, chạm nhẹ lên chóp mũi cậu, “Chờ anh tìm em.”

Thư Niên choàng tỉnh, lúc này cậu vẫn đang đứng trên mộ.

Cậu biết mình mắc một lỗi lầm nghiêm trọng nhưng đã không kịp cứu vãn. Bởi từng nói tên mình cho lệ quỷ, ba năm qua cậu dùng đủ mọi cách nhưng vẫn chẳng tài nào thoát được “hắn”, thậm chí ngày càng tồi tệ hơn, còn đính âm hôn với “hắn”.

Lệ quỷ quá mạnh, cả sư phụ của Thư Niên cũng hết cách. Họ không biết tên “hắn”, không tìm được di vật mà hắn náu thân, không giết được “hắn”, cũng trốn không thoát.

Thư Niên chưa gặp chính thức “hắn” bao giờ, nhưng “hắn” luôn xuất hiện trong mơ của câu hằng đêm, “hắn” trong mơ có da thịt, ngày càng giống một con người.

Âm hôn không có ngày tháng cụ thể, nhưng Thư Niên đoán có lẽ sẽ là ngày “hắn” mọc đầy đủ máu thịt, đó cũng là lúc Thư Niên chết.

Tử vong gần kề, sư phụ Thư Niên tính một quẻ cho cậu, bất ngờ thay lại tìm ra một cách: Muốn hủy âm hôn giữ mạng thì phải tham gia Đêm trong nhà ma, sẽ tìm ra cách hóa giải.

Nên Thư Niên tới đây.

Thư Niên kể lại quá trình mình gặp ma nhưng không tỉ mỉ, không nhắc tới chuyện cậu bị mê hoặc, cũng không đề cập chuyện âm hôn.

Phương Tế nghe mà da đầu tê dại, vừa nể phục vừa đồng cảm: “Thảo nào cậu xui xẻo thế.” May rủi ở người cũng có liên quan tới nguyên dương, bị lệ quỷ bám lấy, âm khí nhập thể, nguyên dương cạn kiệt, sao mà may mắn nổi.

Thư Niên: “À này thì không, tôi xui từ nhỏ rồi.”

Phương Tế: “…”

Cũng đúng, chứ sao nhiều mộ vậy mà lại đi giẫm trúng mộ của lệ quỷ.

Kế hoạch Hà nghe tới mức tim nhảy lên cuống họng, dè dặt hỏi: “Nó theo cậu tới à? Vậy tại sao nó muốn giết đại sư La?”

Thư Niên không tiện giải thích tính chiếm hữu của “hắn” đối với mình, huống chi kế hoạch Hà không biết đại sư La từng sàm sỡ cậu, bèn nói: “Do anh ta xấu xí quá.”

“…” Kế hoạch Hà đực mặt. Tiêu rồi, anh ta xấu hơn cả đại sư La, vậy chẳng phải người chết kế tiếp sẽ là anh ta sao?

Phương Tế hắng giọng ý bảo Thư Niên đừng dắt mũi người ta, đoạn nói: “Tôi có một suy nghĩ, đại sư La không thoát được con ma trong điện thoại, nó chỉ nhằm vào anh ta, vậy thì ông chủ Trương đã rời khỏi đây rồi sao?”

Sau khi đại sư La đứt ngón tay, có một ông chủ họ Trương cũng rút khỏi chương trình theo nhân viên rời khỏi. Cho đến bây giờ họ vẫn không gặp ông ta, chắc đã đi thật rồi nhỉ?

Nữ nhân viên văn phòng lần nữa thấy được hy vọng, cô cúi đầu xem đồng hồ, họ ở đây gần đủ một tiếng rồi, thêm vài phút nữa là cô có thể…

“Mọi người có ngửi thấy mùi gì không?”

Mũi kế hoạch Hà động đậy, ngửi thấy một mùi hương khiến anh ta vô thức nuốt nước bọt.

“Có.” Nữ nhân viên văn phòng sửng sốt, cũng nói, “Thơm quá… giống mùi thịt hầm.”

“Két”, cánh cửa chỗ hành lang mở ra, mùi thịt hầm ập thẳng vào mặt.

Sau cửa có một người, là anh chàng nhân viên văn phòng.

Trên người anh ta dính đầy máu, khuôn mặt tái nhợt mỉm cười với họ, nụ cười quái dị khó tả.

“Đói chưa?” Anh ta vẫy tay, “Chỗ tôi có thịt, qua ăn nè.”

Dứt lời, anh ta cầm một miếng thịt dài đã nấu chín cho vào miệng nhai ngồm ngoàm, sau đó nhả xương ra, là xương tay của con người.

Anh ta đang ăn tay người, trên ngón tay ấy còn có một chiếc nhẫn vàng.

Tay chân nữ nhân viên văn phòng lạnh toát.

Nó là nhẫn cưới của ông chủ Trương.

+++

Group chat của chồng chưa cưới – 4

[Thành viên số 3, số 4 đã được quản lý bỏ cấm chat.]

Số 3: Niên Niên đừng ngồi lên đồ dơ, sẽ bị bệnh đó!!

Số 3: Em cũng có chân cho anh ngồi nè! Em đảm bảo thoải mái hơn nhiều! (meme bé mèo thút thít)

Số 4: Bộ xương? Chủ group xấu xí.

Số 6: Giống bọn bắt cóc.

Số 5: Số 1 làm vậy với Tiểu Niên không tốt lắm.

Số 1 (chủ group): Dù các cậu rất bất lịch sự, nhưng không sao, tôi không trách các cậu. Tôi có thể thông cảm cho sự khó chịu của các cậu, dù gì kẻ được gặp Niên Niên hằng đêm không phải các cậu, mà là tôi nhỉ?

Số 1 (chủ group): (mỉm cười)

[Thành viên group báo cáo phát ngôn của chủ group]

.

Lời tác giả:

Thư Niên: Tôi bị che mờ lý trí thôi

Công: Tin rằng qua bộ xương, mọi người sẽ nhìn ra tôi rất đẹp trai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play