Hố mới, NP ngụy 1×1, ma x người, đọc kỹ tag và cảnh báo trong phần Mục Lục trước khi đọc~

Vào nhà ma tất nhiên là để giữ mạng rồi

Thư Niên đeo cặp xuống xe, đi tới khu vực ghi hình của chương trình đêm nay.

Bốn phía cỏ mọc um tùm, bóng cây tràn lan âm u tột cùng. Lúc tới cánh cổng lớn của khu nghỉ dưỡng Bình Hồ, nơi ấy đã có khá đông người, đều là khán giả chương trình nghe tin tới hóng hớt.

Màn đêm dần buông, trong khu nghỉ dưỡng Bình Hồ có một ngôi nhà ma ám nổi tiếng, nhưng khán giả gần như chẳng biết sợ là gì, còn đứng vây quanh cổng khu nghỉ dưỡng một cách đầy nhiệt tình.

Khó khăn lắm đội ngũ bảo vệ mới giữ được trật tự, Thư Niên ôm chặt cặp bước chậm vào dòng người để chen vào trong, chật vật lắm mới tới gần cổng, cậu mỉm cười với bảo vệ.

“Chào anh, hôm nay tôi đến tham gia chương trình…”

Thư Niên chưa dứt lời đã nghe tiếng “bộp”, bị bảo vệ dán một mẩu giấy lên trán.

Cậu chẳng hiểu mô tê gì, bèn chớp mắt hỏi: “Đây là?” Cậu nhớ đâu có tập nào của chương trình này có tiết mục dán giấy thông hành cho khách mời nhỉ?

Bảo vệ sửng sốt rồi “À” một tiếng. Nơi này có ma nên anh ta hơi sợ, tay cứ nắm chặt lá bùa, người bán bảo lá bùa này chuyên trị lũ ma quỷ gây sự, ban nãy anh ta tưởng Thư Niên là ma.

Trán Thư Niên ấm áp nên vừa dán vào bảo vệ đã biết ngay cậu là người sống. Nhưng đâu thể trách anh ta được, ai bảo Thư Niên đẹp thế làm chi, anh ta còn tưởng mình đang gặp một con ma xinh đẹp, sợ điếng hồn đây.

Thư Niên gỡ lá bùa xuống, cậu không hề tức giận. Đôi con ngươi đen láy, làn da trắng như tuyết, đuôi mắt ửng đỏ, màu môi hồng hào, toát lên nét ngây ngô nhưng cũng thấp thoáng vẻ quyến rũ.

Đẹp đến mức không giống người, thảo nào bị hiểu lầm.

Bảo vệ xấu hổ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi căng thẳng quá.”

“Không sao.” Thư Niên mỉm cười, cậu không để bụng vì đã quá quen với việc này rồi, cậu xui xẻo từ bé, không gặp sự cố bất ngờ nào mới cảm thấy lạ đó.

“Cậu tới tham gia chương trình à?” Bảo vệ hỏi, “Có thiệp mời không?”

“Có.” Thư Niên gật đầu, lấy thiệp mời trong cặp ra đưa sang.

Bảo vệ xem xong, xác nhận Thư Niên đúng là khách mời của chương trình, bèn kéo dây chắn cho cậu vào.

“Chào mừng tham gia chương trình Đêm trong nhà ma.” Anh ta nói với Thư Niên, “Chúc cậu bình an, cậu Thư.”

“Cảm ơn anh.”

Thư Niên cảm ơn, bước vào trong trước những ánh nhìn háo hức của khán giả.

Trong thời đại linh khí tràn trề như ngày nay, những hiện tượng huyền bí xảy ra thường xuyên, sự tồn tại của ma quỷ đã được khoa học công nhận và trở thành thường thức trong cuộc sống con người, từ đó cũng ra đời nhiều lĩnh vực tương quan, điển hình như việc phát sóng trực tiếp các hiện tượng huyền bí.

Đêm trong nhà ma là chương trình phát sóng trực tiếp huyền bí hot nhất hiện nay.

Y như tên, mỗi tập của Đêm trong nhà ma đều sẽ có khách mời vào ngôi nhà ma ám ở lại một đêm, mục tiêu cơ bản của khách mời là sống sót, nếu giỏi giang có thể thám hiểm thêm bí mật cũng như tiêu diệt ma quỷ trong ngôi nhà ma ám đó.

Lượt xem của chương trình cực cao, có hai nguyên nhân:

Một là tập nào cũng đảm bảo trong nhà có ma thật, không chứa yếu tố giả tạo.

Hai là phần thưởng của chương trình cực kỳ phong phú, chỉ cần tham gia sẽ nhận số tiền kếch xù, khách mời hạng nhất còn được tặng kèm khoản tiền thưởng lớn và có cơ hội chen chân vào các thế gia huyền học, con người luôn không thể cưỡng lại những sự tích truyền kỳ lên hương đổi phận chỉ trong một đêm thế này mà.

Cũng chính vì vậy, dù tỉ lệ tử vong của chương trình rất cao nhưng tập nào cũng có hàng trăm hàng vạn người đăng ký, số lượng khách mời mỗi tập giới hạn từ sáu đến mười người, cũng chẳng biết kẻ được chọn là may mắn hay bất hạnh nữa đây.

Thư Niên vào trong, nhân viên dẫn cậu đến một khoảnh sân trống chờ đợi.

Đã có người ở đấy, trông khí chất và cách ăn mặc chắc là một sinh viên, một ông chủ, hai nhân viên văn phòng một nam một nữ, còn có một người đàn ông trung niên mặc trang phục Tôn Trung Sơn, thái độ hống hách vô cùng, ấy thế mà mọi người đều rất kính nể gã, chắc là dân chuyên nổi tiếng nào đó.

Thư Niên không sáp vào. Do xe đưa đón bị hỏng dọc đường nên chưa kịp ăn tối, may mà đã chuẩn bị trước, cậu lấy kẹo trong cặp ra, tốt nhất nên mau chóng ăn hết trước khi bắt đầu.

Kẹo chocolate cậu thích nhất. Thư Niên xé vỏ với đôi mắt sáng long lanh, nhưng lúc này tay của cậu lại bất giác run lên một cái, cầm không vững khiến kẹo rơi vãi xuống đất.

“Á…”

Thư Niên thốt lên, vội vươn tay hứng, nhưng số phận đen đủi khiến cậu chẳng chụp được viên nào.

Nhìn kẹo rơi hết, Thư Niên buồn thiu như bé thú cưng bị bỏ rơi, bấy giờ chợt có một bàn tay sạch sẽ vươn sang cùng với vài ba viên kẹo vừa hứng được ban nãy.

“Cho cậu nè.”

Thư Niên ngẩng đầu, chàng sinh viên trẻ đang nở nụ cười thân thiện đặt kẹo vào lòng bàn tay cậu: “Lần sau cẩn thận nhé.”

“Cảm ơn!” Thư Niên mừng rỡ cho kẹo vào miệng, cười tít mắt.

Chàng sinh viên bị lóa mắt bởi nụ cười của cậu, đáng yêu quá. Cậu ta rất muốn vươn tay xoa đầu Thư Niên, nhưng hai người họ không quen biết, làm vậy bất lịch sự, thế là chuyển sang xòe tay với Thư Niên: “Làm quen nhé? Tôi tên Phương Tế.”

“Chào cậu, tôi tên Thư Niên.” Thư Niên vươn hai tay nắm lại, lắc lư đầy nhiệt tình.

“Quen biết ở đây cũng xem như có duyên, nhưng,” Phương Tế gượng cười, “nếu không cần tới thì hay biết mấy.”

“Cậu không phải tự nguyện đăng ký à?” Thư Niên chớp mắt.

“Không phải.” Phương Tế thở dài, “Tôi học Đạo học, cần bằng Thiên sư để tốt nghiệp, bạn tôi toàn bốc trúng đề cầu phúc, làm phép hoặc sửa phong thủy, chỉ mỗi tôi trúng đề tham gia Đêm trong nhà ma và giết chết một con ma.”

“Ban đầu tôi định nếu trong thời hạn vẫn chưa được ekip chương trình chọn trúng sẽ xin đổi đề, đâu ngờ mới đăng ký lần đầu đã trúng độc đắc.”

“Hay ghê.” Thư Niên ngưỡng mộ.

“Hay chỗ nào?” Phương Tế bất đắc dĩ.

Thư Niên đáp: “Chương trình này đã tổ chức tổng cộng mười lăm tập, tập nào tôi cũng nhờ người nhà điền hơn hai trăm đơn đăng ký gửi đi, mà tới tập này mới được chọn.”

Phương Tế kinh ngạc: “Cậu nhiều người nhà thế.”

Phải dùng tên thật đăng ký, mỗi lần chỉ được điền một tấm, trúng mà không muốn đi thì có thể nhường nó cho người nhà.

Thư Niên khiêm tốn: “Cũng tạm.”

Thật ra người nhà cậu qua đời cả rồi, lần nào cũng gọi hồn hai trăm vị tổ tiên, giở chút chiêu trò để giấy thông hành của người chết cũng có thể dùng như thẻ căn cước của người sống, lấy thân phận của họ đăng ký…

“Tại sao cậu muốn tham gia chương trình đến vậy?” Phương Tế hỏi.

Thư Niên đáp thật chậm: “Để giữ mạng.”

Phương Tế: “?” Giữ gì? Mạng gì? Cậu ta có nghe nhầm không, khi hỏi nguyên nhân tới nhà ma thì nên trả lời hai chữ này á?

Ngớ người cho tới khi nghe thấy một tiếng cười.

Gã đàn ông mặc trang phục Tôn Trung Sơn bước tới, gã phớt lờ Phương Tế nhìn thẳng vào mặt Thư Niên, thái độ xởi lởi quái lạ khiến Thư Niên khó chịu.

“Chào cậu, tôi họ La, làm nghề đuổi ma quỷ.”

Gã đàn ông vươn tay phải với Thư Niên, Thư Niên cũng lễ độ bắt tay nhưng lại bị gã ta nắm chặt, còn bị sờ soạng lòng bàn tay nữa.

Da gà nổi cả lên, Thư Niên ra sức rút tay về. Bấy giờ cậu đã hiểu, tới nhà ma chưa gặp ma đã gặp dê xồm trước rồi.

Cậu ngoảnh đầu bỏ đi, người đàn ông ngăn cản: “Cậu đang gặp phiền phức à, cần tham gia chương trình nhờ giúp đỡ? Cứ nói ra nhé, không chừng tôi có thể giúp được cậu. Đúng rồi, để tôi xem tướng của cậu trước, cậu sang đây…”

Gã nâng tay định sờ mặt Thư Niên, sao Thư Niên có thể cho gã sờ được, cậu tức thì hất tay gã ra: “Tôi không cần.”

Gã đàn ông nhíu mày nhưng vẫn chưa chịu thôi, trước đây gã xem cho ai người đấy cũng bị dọa cho chết điếng rồi ngoan ngoãn làm theo lời dặn của gã, “Cậu không cho tôi xem cẩn thận sắp gặp họa lớn, tôi đang giúp cậu đấy!”

Gặp họa lớn lâu rồi, bị lệ quỷ đeo bám chưa đủ lớn sao? Thư Niên nghĩ bụng. Cậu tới đây để tránh họa, không cần ai xem tướng cho.

Cậu nói với gã đàn ông: “Anh từng tự xem cho mình chưa?”

Gì? Gã đàn ông sửng sốt.

“Anh sắp gặp họa.” Thư Niên quan sát mặt gã vài lần, “Rất nghiêm trọng, có thể sẽ mất mạng.”

Gã đàn ông tưởng Thư Niên rủa mình, xụ mặt: “Oắt con không biết điều!”

“Nói gì vậy, mau xin lỗi đại sư La!”

Anh chàng nhân viên văn phòng quát Thư Niên, anh ta rất tin tưởng và vâng lời đại sư La, một tên choai choai như Thư Niên mà dám “buông lời cay độc” với đại sư, anh ta nghe mà phát bực. Nhưng Thư Niên mặc kệ, cậu tách ra đứng cách họ thật xa, thả hồn nhìn tòa kiến trúc phía trước.

Đại sư La rất tức giận, được người khác xoa dịu hồi lâu mà sắc mặt vẫn bí xị. Gã nhìn bóng lưng Thư Niên với vẻ hằn học, không sốt ruột, cứ chờ mà xem, rồi cậu sẽ phải cầu xin tôi thôi.

Phương Tế trầm ngâm một lúc cũng rời khỏi đám người, đi đến bên cạnh Thư Niên.

Ban nãy cậu ta nhìn thấy hành vi lén lút của đại sư La, trước đây nghe mấy lời đồn xấu về gã còn tưởng chỉ là tin thất thiệt, nay tận mắt chứng kiến mới biết là thật, từ đó đâm ra chán ghét.

Nhưng ghét vậy thôi chứ đại sư La vẫn có chút bản lĩnh, danh tiếng rành rành ra đấy, không thì ekip chương trình đã chẳng mời gã.

Phương Tế hơi lo: “Cậu không sợ mích lòng anh ta sao?”

Thư Niên lắc đầu, cậu không dễ bị bắt nạt, sao phải sợ loại người này, huống chi đúng thật là đại sư La sắp gặp phiền phức lớn, lời cậu nói không phải hăm dọa, đại sư La mà bất cẩn chút thôi sẽ phải bỏ mạng trong ngôi nhà ma ám này ngay.

Nhìn dáng vẻ thờ ơ của cậu, Phương Tế thở dài: “Cậu phải cẩn thận đó.”

“Xào xạc…”

Thân cây lắc lư theo gió, không ai chú ý đến bóng râm được ánh trăng hắt xuống chợt trở nên đen đặc, tối om, tựa như có thứ gì đó đang thong thả chuyển động.

Sau đó có thêm ba vị khách mời gia nhập, chín người, đây cũng chính là tổng số khách mời của tập này.

Nhân viên đi đến phát tài liệu và bản đồ khu nghỉ dưỡng, gắn thêm máy nhận tín hiệu lên người họ, mỗi cái máy đều kết nối với một chiếc camera nhỏ.

Camera nhỏ có kích cỡ chỉ bằng con sâu, phát tín hiệu riêng lẻ, chúng sẽ bám theo phía sau từng khách mời để ghi hình, công nghệ quay đêm hàng đầu đảm bảo rõ nét cho từng hình ảnh được quay lại trong bóng tối.

Tám giờ, chương trình chính thức bắt đầu, bấy giờ phòng phát sóng trực tiếp đã có hàng chục triệu khán giả, con số vẫn chưa có dấu hiệu chững lại.

Đại sư La là khách mời đặc biệt, cũng đảm nhận công việc MC tạm thời, bấy giờ gã tỏ ra vô cùng đứng đắn trước ống kính: “Chào buổi tối các bạn khán giả, chào mừng đến với phòng phát sóng Đêm trong nhà ma.”

“Soạt.”

Vừa nói hết câu thì chợt có tiếng chất lỏng bắn tóe xuống đất, đại sư La nghe rõ mồn một tiếng nước kỳ lạ đó, bởi nó ở cách gã rất gần.

“Đại sư La…” Anh chàng nhân viên văn phòng lắp bắp gọi, “Tay của anh…”

“Tay của tôi?”

Đại sư La bực dọc cắt ngang lời anh ta, đồng thời khi cúi đầu nhìn tay mình thì mặt thoắt chốc xanh mét.

Bởi ngón giữa của gã bị mất một đốt, nơi ấy đầm đìa máu lộ ra phần xương trắng hếu đã nhuộm đỏ, máu đang nhỏ tong tỏng xuống đất.

Đó là bàn tay phải gã vừa dùng để chạm vào Thư Niên.

Có ma!

Đại sư La với kinh nghiệm phong phú lập tức nhận ra vấn đề, gã nhịn đau vươn tay trái rút pháp bảo la bàn để bên hông ra.

Song, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, chiếc la bàn vừa rời túi đã vụt khỏi tay gã văng mất hút; bản thân đại sư La cũng giống chiếc la bàn của mình, bị hất đi đâm sầm vào thân cây.

Ngay sau đó, tay phải của gã mất thêm một đốt, từng đốt ngón tay lần lượt lìa người cho đến khi chỉ còn lại lòng bàn tay, máu nóng tuôn ồ ạt.

“Á! Áaaa”

Đại sư La hét lên thảm thiết, anh chàng nhân viên văn phòng sợ hãi lùi liên tục mấy bước, chợt phát hiện có gì đó là lạ, dường như trong miệng anh ta bị nhét thêm vật gì, mùi rất tanh.

Tởm đến buồn nôn, anh ta không nhịn được khạc ra, và rồi vài khúc thịt ngắn nhỏ máu me dầm dề rơi xuống, nhìn kỹ lại nhận ra chúng, dù trong miệng còn ngậm một búng máu nhưng ánh mắt hắn ta đã trở nên hốt hoảng.

Chúng là những đốt ngón tay vừa biến mất của đại sư La.

+++

Group chat chồng chưa cưới 1:

Số 5: Số 1 gặp Tiểu Niên rồi.

Số 4: Ừm.

Số 6: Cuối cùng ngày này cũng tới.

Số 3: (meme bé mèo nhìn lén)

Số 3: Niên Niên đáng yêu quá! Thích lắm!

Số 6: Tay của tên đuổi ma bị Số 1 chặt à?

Số 4: Ngoài anh ta ra thì còn ai vào đây? Tên vô dụng này sao không chặt nguyên cánh tay luôn đi.

Số 1 (chủ group): Tất nhiên không chỉ ngón tay. Phải vờn từ từ mới vui chứ?

Số 4: Giả ngầu.

[Thành viên Số 4 đã bị chủ group cấm chat.]

Số 1 (chủ group): Tôi đi tìm Niên Niên trước, mọi người cứ trò chuyện.

Xưa giờ luôn muốn xếp chữ 1 bộ công ma thụ người, cuối cùng cũng tìm được truyện khá ưng =)))

Chữ lệ quỷ không biết là ma gì nên mình để tạm là lệ quỷ, còn bình thường sẽ dịch là “con ma” thay vì “con quỷ” nha =)))

Nhắc lại lần nữa, bộ này tuy tác giả gắn tag 1×1 nhưng theo cảm nhận của mình thì nó là NP (7×1), nên có thể sẽ gây khó chịu cho những bạn kỵ đọc NP, cân nhắc trước khi nhảy hố~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play