“Là người trong lòng của tôi.”
Ngọn lửa đỏ lụi tàn, nơi bóng ma đang đứng chỉ còn lại một vũng dung dịch tanh hôi.
Phương Tế sửng sốt, ánh mắt nhìn Thư Niên đầy kinh ngạc: “… Kết thúc rồi à?”
Ban nãy nhận sai di vật, cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần ác chiến với nhau một trận, thậm chí phải hi sinh bản thân luôn rồi, nào ngờ cảm xúc bi tráng còn chưa dâng lên hết thì con ma đã bị giải quyết chỉ trong một nốt nhạc, có hợp lý không hả?
“Ừm.” Thư Niên gật đầu, đi tới nhặt bật lửa lên, bấy giờ chiếc tủ khử trùng đã thành tro bụi trong ngọn lửa bập bùng, nhưng bật lửa vẫn nguyên vẹn tươi mới chẳng hư hao gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Niên hơi tái, đây là ảnh hưởng từ ký ức, cậu có thể cảm nhận rõ sự tuyệt vọng và khủng hoảng của đầu bếp khi ấy.
Cậu chắc chắn người đàn ông trẻ lịch lãm xuất hiện trong ký ức của đầu bếp chính là “hắn”, mặt mũi rất mờ, “hắn” cũng thế, ba năm qua Thư Niên chưa từng thấy rõ khuôn mặt thật của “hắn”, nhưng đôi mắt đồng tử đôi kia quá quen thuộc với cậu, cậu sẽ không nhận nhầm.
Phương Tế hoàn hồn, bất giác nhìn Thư Niên một lúc mới khen thêm lần nữa: “Cậu giỏi thật.”
“Cảm ơn.” Thư Niên ngượng ngùng cảm ơn, có hơi vui, cậu thích người khác khen mình.
“Cậu giỏi vậy không thể chỉ là một người vô danh được.” Phương Tế quan tâm, “Do nguyên nhân đặc biệt gì sao?”
Cậu ta là người trong ngành, rất hiểu năng lực bình quân hiện tại, trình độ của Thư Niên khá cao rồi, không thể nào không biết, nhưng cậu ta thật sự chưa từng nghe đến tiếng tăm của Thư Niên, chẳng lẽ dùng tên khác?
“Tôi chưa xuất sư, thường ngày theo sư phụ nhận việc thôi.” Thư Niên đáp.
“…” Phương Tế câm nín, năng lực như Thư Niên mà không được xuất sư, chắc bản thân cậu ta cả đời cũng khỏi tốt nghiệp Học viện Đạo học luôn quá?
Cậu ta dứt khoát bỏ qua vấn đề này: “Vậy họ tên sư phụ là?”
Thư Niên lắc đầu tỏ ý xin lỗi: “Tôi không nói được, sư phụ không cho nói.”
Phương Tế bèn im lặng, nếu Thư Niên không muốn nói cậu ta sẽ không hỏi thêm, cũng như việc cậu ta rất tò mò nguồn gốc chiếc bật lửa của Thư Niên, vừa nhìn biết ngay ngọn lửa kia không hề tầm thường, nhưng Thư Niên đã nói không muốn dùng tới nó, chắc là có bí mật riêng, người trong ngành họ chú trọng nhất chuyện riêng tư, thế nên cậu ta mau chóng gạt bỏ lòng tò mò của mình.
Phương Tế niệm vài lời chú an hồn với ông chủ Trương kẻo oán khí của ông ta không tan, hóa thành lệ quỷ, sau đó cùng Thư Niên rời khỏi phòng bếp.
Bọn ba người kế hoạch Hà chờ ngoài cửa tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me bên trong bấy giờ bàng hoàng vô cùng, đồng thời cũng hiểu rằng nếu không nhờ Thư Niên cứu, chắc giờ họ đang ở trong nồi nước lèo của con ma đó rồi, đâu còn toàn mạng đứng đây nữa, thế nên cảm kích vô cùng, cũng xót xa thay cho cái chết thảm thiết của ông chủ Trương.
Nhất là nam nhân viên văn phòng hổ thẹn hơn nữa, trước đó anh ta từng nạt nộ Thư Niên để lấy lòng đại sư La, nhưng Thư Niên chẳng những không để bụng, còn cứu anh ta, đúng là rộng lượng mà!
Chẳng ai biết cảm xúc dạt dào trong lòng anh ta lúc này, Phương Tế hỏi Thư Niên: “Chúng ta làm gì tiếp đây?”
Bất giác cậu ta đã xem Thư Niên là người dẫn đầu, chuyện gì cũng hỏi cậu trước, ba người còn lại cũng không ý kiến, ai nấy đều nhìn Thư Niên với ánh mắt mong chờ.
“Lên lầu thử xem sao, tôi muốn tìm thêm ít manh mối.” Thư Niên nói, “Có lẽ tôi biết nguyên nhân tại sao khu này trở thành hung trạch rồi.”
“Tại sao?”
Thư Niên không hề che giấu: “Có lẽ là do lệ quỷ đang đuổi giết tôi.”
Cậu tưởng “hắn” theo mình đến đây, nhưng đầu bếp chết vào ba năm trước, khi đó “hắn” đã xuất hiện, còn giết đầu bếp, điều này chứng minh rất có thể “hắn” chính là nguyên nhân khiến nơi này bị ma ám, thậm chí khả năng cao di vật của “hắn” cũng được giấu ở đây.
Thảo nào sư phụ tính quẻ cho cậu biết được cách hóa giải minh hôn ở ngay trong khu nghỉ dưỡng này, cậu còn tưởng là bí pháp diệt ma, không ngờ là để diệt tận gốc, tiêu hủy di vật của “hắn”.
Nói thật cậu rất sợ “hắn”, nhưng đã đến đây rồi, sao mà chạy được nữa? E rằng “hắn” sẽ là kẻ đầu tiên không đồng ý.
Nhưng lượng thông tin hiện giờ quá ít, cậu chẳng phân tích được gì cả, cũng chưa chắc sẽ tìm được di vật, chỉ đành tìm thêm manh mối.
Thư Niên hỏi tiếp: “Mọi người biết gì về khu nghỉ dưỡng này trước đây không?”
Trong tài liệu chỉ liệt kê những sự kiện xảy ra sau khi khu nghỉ dưỡng được xây xong mà không đề cập tới quá khứ của nó, có lẽ “hắn” là lệ quỷ đã ở đây ít nhất mấy mươi năm rồi, Thư Niên cho rằng có thể điều tra về những niên đại xa xôi hơn.
Ai nấy đều lắc đầu, có thể thấy họ cũng chỉ đọc nội dung trong tài liệu giống Thư Niên, dù từng lên mạng tra cũng không biết thêm gì.
“Hay là tìm tiếp?”
Kế hoạch Hà lẩm bẩm rồi lấy điện thoại ra. Có thể tìm thông tin về khu nghỉ dưỡng trên mạng, ma quỷ thao túng được sóng điện thoại nhưng không ảnh hưởng lớn đến đường truyền internet, đây là nguyên nhân chương trình có thể phát sóng, chứ nếu không có mạng thì đâu live stream được.
“Ồ?” Sau khi mở điện thoại xem, kế hoạch Hà nhìn thấy một thông tin bất ngờ, nhưng đây không phải anh ta tìm ra, “Đồng nghiệp cũ mới gửi tin nhắn nói cậu ấy có tất cả thông tin về khu nghỉ dưỡng Bình Hồ này.”
“Thật à?” Một người khác hỏi, “Cậu ta lấy ở đâu?”
“Trước đây bọn tôi làm kế hoạch cần tìm thông tin của mấy căn hung trạch, cậu ấy phụ trách một phần của khu nghỉ dưỡng Bình Hồ, đi nhiều thư viện lắm mới tìm thấy trong mấy quyển sách lịch sử và tạp chí địa phương.”
Kế hoạch Hà nói: “Sau này cậu ấy nghỉ việc, xem live stream mới biết tôi tham gia chương trình. Nhưng thông tin lưu ở máy tính công ty, cậu ấy bảo bây giờ đi lấy ngay, chắc phải chờ thêm một lát mới gửi cho tôi được.”
Hết cách, đành chờ thôi, kế hoạch Hà tạo một nhóm WeChat thêm mọi người vào để tiện chia sẻ thông tin.
Năm người lên tầng hai, bố cục ở tầng hai hơi khác với tầng một, không có sảnh tiếp khách và sảnh khiêu vũ, có thêm nhiều phòng riêng chứa những vật dụng trang phục sinh hoạt hằng ngày, chỉ mỗi quần áo của nữ chủ nhân thôi đã chiếm tận năm, sáu phòng, trang sức chiếm hai phòng, có thể thấy được sự xa xỉ trong quá khứ của họ, nhưng giờ đây chỉ còn lại những chiếc tủ kính trống trơn.
Bọn Thư Niên tìm quanh nhưng không thấy gì, tầng hai trống hơn tầng một nhiều.
Kế hoạch Hà thì thầm: “Nếu là game kinh dị, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy manh mối kiểu như quyển nhật ký chẳng hạn.”
Anh chàng nhân viên văn phòng xì một tiếng châm chọc: “Người bình thường ai viết nhật ký bao giờ.”
Thư Niên quay sang nhìn anh ta: “Tôi nè.”
Anh chàng nhân viên văn phòng: “…”
Mồm mép con người sao cứ phải thốt ra mấy câu tự đào mồ chôn mình thế nhỉ.
Anh ta đang cân nhắc xem có nên dùng hành động chân thành nhất là quỳ xuống xin lỗi Thư Niên hay không, thì chợt nghe tiếng động quái lạ vang lên sau lưng.
“Tí tách, tí tách…”
Tiếng nước nhỏ giọt không lớn, nhưng lại như một cây nĩa xiên thẳng vào thần kinh anh ta.
Anh ta quay đầu lại như một cỗ máy, mùi tanh lạnh lẽo xộc thẳng vào mặt, cơ thể nhỏ nhắn ướt sũng, mái tóc đen xõa tung chỉ thấp thoáng đôi mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm anh ta.
“Phịch”, anh chàng nhân viên văn phòng bị dọa ngất ngay tại chỗ, nữ nhân viên văn phòng và kế hoạch Hà cũng chú ý đến, bấy giờ đều dựa sát tường với khuôn mặt trắng bệch.
Chỉ mỗi Thư Niên là vui vẻ, cậu mỉm cười nói tiếng ma: “Chào bé.”
Kẻ vừa xuất hiện là bé ma cậu gặp trong phòng chứa ảnh, nó tỏ ra rất thân thiện với cậu, có qua có lại, cậu cũng lấy kẹo mút trong túi, khom người đưa sang.
Lần này nó nhận lấy ngậm vào miệng, đôi mắt to chỉ có tròng trắng bỗng chảy xuống hai dòng lệ máu.
Nước mắt của ma đều là máu, nó đang khóc.
Cổ họng phát ra những âm tiết khản đặc ngắc ngứ, Thư Niên nghe hiểu, nó đang cảm ơn cậu đã diệt trừ hồn ma đầu bếp, bởi năm xưa chính tên đầu bếp này đã giết và lột da bố nó.
Thư Niên khuỵu gối xuống xoa nhẹ mái tóc ướt đẫm của nó, giúp nó lau đi lệ máu, cậu mỉm cười an ủi đầy trìu mến: “Đừng khóc, bố em biết sẽ buồn lắm đó.”
“…” Bóng ma vươn tay, rụt rè kéo vạt áo Thư Niên.
Nó đang xin Thư Niên hãy tinh lọc nó, mục đích nó ở lại đây là để tận mắt chứng kiến đầu bếp bị tiêu diệt, nay đầu bếp biến mất rồi, nó không muốn ở lại nữa, nó phải đi tìm bố nó.
“Được.”
Thư Niên đồng ý, bóng ma cười trong những tiếng khụt khịt, dắt tay cậu đến chỗ di vật của mình, đó là một bức tranh được giấu dưới sàn.
Trông thấy bức tranh, động tác Thư Niên khựng lại. Bức tranh này cũng tương tự bức vẽ nguệch ngoạc trước đó cậu thấy trên tường, một con quái vật đứng trước núi quà chồng chất, vẫn cùng một câu hỏi.
“Em thích món quà như thế nào?”
Con quái vật này có một đôi mắt rất đặc biệt, đồng tử đôi.
“Em từng gặp “hắn” à?” Thư Niên vội hỏi bóng ma, “Con ma có đồng tử đôi này.”
Bóng ma gật đầu trả lời bằng giọng không rõ, muốn giải thích với Thư Niên nhưng nó đã không nói chuyện quá lâu rồi, diễn đạt lủng củng khiến người nghe rất khó hiểu.
Thư Niên lắc đầu ý bảo nó đừng sốt ruột: “Không sao, anh đưa em đi trước, anh có cách khác để tìm hiểu những việc đó.”
Siêu độ cho nó xong, cậu dùng bật lửa đốt bức tranh cũng sẽ nhìn thấy ký ức.
Bóng dáng nhỏ gật đầu, chẳng biết đã hiểu hay chưa.
Phương Tế niệm kinh đạo gia cho nó nghe để siêu độ, bóng dáng nó ngày càng nhạt cho đến giây cuối cùng, nó nói với Thư Niên.
– Cẩn thận “cô ta”.
– Cẩn thận “cô ta” giả làm bạn bè của anh.
– “Cô ta” rất hận anh.
Thư Niên nhận ra nó đang nhắc đến con lệ quỷ từng giả làm Phương Tế, “cô ta” hận cậu? “Cô ta” quen biết cậu à, tại sao lại hận cậu?
Tạm gác những hoài nghi này sang một bên, Thư Niên đốt bức tranh của cô bé, nhìn những ký ức của nó lúc còn sống.
Quả nhiên cô bé từng gặp “hắn”.
Giác quan thứ sáu của con nít tinh tường hơn người trưởng thành rất nhiều, vừa dọn vào đây không lâu, cô bé đã biết nơi này bị ma ám.
Cô bé cảm nhận được làn sương trắng lạnh lẽo do âm khí ngưng tụ mà thành, cũng nghe thấy tiếng mài dao trong bếp, thi thoảng còn nhìn thấy bóng dáng của “hắn”.
Gương mặt “hắn” vẫn rất nhạt nhòa, mặc Âu phục thẳng thớm, tay cầm chiếc gậy ba toong đứng trước cửa ngước đầu nhìn cây gạo trong sân, nụ hoa đầu cành trên ấy đang e ấp sắp nở.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô bé, “hắn” quay đầu.
Vừa trông thấy hai mắt đồng tử đôi màu nhạt nọ, cô bé biết ngay “hắn” không phải con người, cô bé sợ lắm, cuống quít quay đầu bỏ chạy.
“Hắn” chỉ lặng lẽ đứng đó.
“Hắn” không thường xuất hiện, sau vài lần chạm mặt, cô bé nhận ra “hắn” không hề để tâm đến mình, thế là không còn quá sợ hãi nữa, thi thoảng cũng sẽ dốc hết can đảm bắt chuyện với “hắn” vài câu.
“Anh ấy là ai thế?”
Cô bé chỉ vào bức ảnh trong tay “hắn”. Cậu bé trong ảnh dường như mới mười mấy tuổi, da trắng môi đỏ, nét ngài tinh xảo, đúng là Thư Niên.
“Hắn” – kẻ luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt bấy giờ lại dịu dàng khác thường: “Đây là người trong lòng của ta.”
Cô bé chớp mắt: “Nhưng anh ấy còn nhỏ mà.”
“Thế thì đã sao?” “Hắn” cười rằng: “Ta chỉ cần em ấy.”
Cô bé lơ mơ gật đầu, sau mới biết “hắn” muốn tặng một món quà sinh nhật cho người trong lòng, chỉ là chọn thật lâu vẫn chưa được.
Cô bé bèn lưu giữ lại câu chuyện này trong những bức tranh của mình: Một con quái vật chọn hộp quà, hỏi rằng “Em thích món quà như thế nào”.
Sau nữa cô bé chết. Đêm ấy, gã đầu bếp lột da bố cô bé, cô bé nhìn thấy, thế là gã ta đuổi theo, cô bé hoảng hốt chạy ra cửa rồi trượt chân ngã xuống bể bơi sâu.
Khi ấy hoa gạo nở rộ tươi đẹp, làn gió thổi qua khiến những cành hoa đong đưa nhảy múa.
Cô bé và cánh hoa đỏ rực cùng rơi xuống nước, hình ảnh cuối cùng ánh vào mắt cô bé là “hắn” đang thơ thẩn ngắm cây, ngón tay thon dài nâng niu cánh hoa.
Có lẽ “hắn” đã nghe thấy tiếng ngã, nhưng “hắn” không để tâm, cũng chưa hề quay đầu nhìn cô bé.
Cô bé chợt nhớ đến lời “hắn” từng nói.
“Đây là hoa mà Niên Niên thích nhất.”
Điều mà “hắn” để tâm là món quà, là hoa gạo, và quan trọng hơn hết là người trong lòng của “hắn”.
Ngoài ra, dòng người đổi thay, sự sống và cái chết, tất cả mọi thứ có liên can gì đến hắn đâu?
“Ùng ục.”
Cô bé chìm xuống đáy bể.
Còn “hắn” vẫn chỉ ngắm những đóa hoa nở rộ khắp sân, trên môi là nụ cười trìu mến nhất mà cô bé từng thấy.
+++
Group chat của vị hôn phu -6
Số 3: Niên Niên có thói quen viết nhật ký á? Đáng yêu quá đi.
Số 3: (meme bé mèo thích thú)
Số 4: Cậu chỉ biết khen em ấy đáng yêu à?
Số 3: Nhưng em ấy đáng yêu thật mà. Đáng yêu nhất thế giới. (meme bé mèo cầm gậy led cổ vũ)
Số 4: Muốn được em ấy viết vào nhật ký không?
Số 3: Tất nhiên muốn!
Số 4: Được. Nhật ký của em ấy là nhật ký diệt ma, cậu bị em ấy đánh nát đầu chó là có mặt trong đó thôi.
Số 3: Chỉ cần được Niên Niên nhớ, dù nát đầu cũng bằng lòng~
Số 3: (meme bé mèo mắt sáng như sao)
Số 4: Kẻ như cậu mà vào lục đạo chỉ hợp với súc sinh.
Số 3: Nhưng sao anh biết nhật ký của Niên Niên là nhật ký diệt ma?
Số 4: Nghe nói.
Số 3: Nghe ai nói?
Số 4: Một kẻ ngu.
Số 1 (chủ group): Tôi về rồi. (mỉm cười)
[Thành viên số 4 đã bị chủ group cấm chat.]
.
Lời tác giả:
Thư Niên: Hiểu rồi, từ hôm nay hoa gạo là hoa mà tôi ghét nhất.