Nơi Nhiễm Thanh Không giam Trần Lập Quả là một hòn đảo biệt lập và may thay không quá lớn. Trần Lập Quả chưa đi bao lâu đã nhìn thấy một chiếc du thuyền đậu trên bờ. Trước khi rời đi, cậu không quên lấy chìa khóa du thuyền, điện thoại di động của Nhiễm Thanh Không và toàn bộ tiền mặt. Tìm được thuyền, Trần Lập Quả dùng điện thoại di động định vị vị trí thì thấy hòn đảo cách không xa đất liền. Ra chừng Nhiễm Thanh Không cũng sợ xảy ra sự cố.

Trần Lập Quả chẳng chần chờ nhiều liền lái thuyền rời khỏi đây.

Lúc lên thuyền, hệ thống báo cáo chi tiết với Trần Lập Quả về tình hình của Nhiễm Đồng Đồng. Nó nói số phận của Nhiễm Đồng Đồng sẽ có biến động lớn, vì vậy đảm bảo nhất là Trần Lập Quả nên về nước ngay lập tức.

Trần Lập Quả cười khổ khi nghe thế, nói: “Về nước trong khi tao chẳng có gì trên người à…”

Hệ thống: “Đây không phải là việc mà tôi có thể nghĩ giúp cậu được.”

Trần Lập Quả thở dài, suy nghĩ một hồi, lại lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Điện thoại reo hai lần, đầu dây bên kia nhấc máy: “Alo?”

Trần Lập Quả nói: “Alo?”

“…” Đầu bên kia điện thoại im lặng.

“Nhạc Trì.” Trần Lập Quả gọi một cái tên.

“Sếp Nhiễm ạ? Sao giọng của anh lạ vậy…” Chàng trai mà Trần Lập Quả gọi là Nhạc Trì ngập ngừng hỏi.

“Tớ là Từ Văn Du…” Trần Lập Quả thầm thì, “Tớ chưa chết.” 

Nhạc Trì là bạn cùng lớp đại học của Trần Lập Quả. Tình cảm hai người từng rất sâu đậm, mãi cho đến khi Trần Lập Quả ra nước ngoài thì mới phai nhạt dần. Vì thế mà thái độ của Nhạc Trì với Nhiễm Đồng Đồng luôn không tốt —— trong mắt Nhạc Trì cũng như mọi người, họ mặc định Trần Lập Quả bỏ đi biệt xứ là do đau khổ vì tình với Nhiễm Đồng Đồng.

“Cậu còn sống ư???” Giọng Nhạc Trì lạc hẳn đi, “Chuyện này là sao???” 

Trần Lập Quả tóm tắt đơn giản với Nhạc Trì những gì đã xảy ra với mình. Dù câu chuyện đã được lược bớt vài chỗ nhưng Nhạc Trì vẫn hiểu ngay được những gì mà Trần Lập Quả gặp phải. 

“Sao Nhiễm Thanh Không dám làm chuyện này với cậu.” Nhạc Trì nghiến răng trèo trẹo, “Cậu đâu có nợ gì anh em nhà họ Nhiễm chứ?”

Trần Lập Quả lấp lửng cho qua, chỉ nói rằng hiện tại mình đang ở nước ngoài, hỏi Nhạc Trì có thể tìm cách đưa cậu về nước không, và về phần tin tức cậu còn sống, thì nhờ Nhạc Trì giờ đừng nói cho ai khác.

Nhạc Trì hỏi: “Tại sao lại không nói cho mọi người biết chứ?”

Trần Lập Quả nhỏ giọng: “… Đừng hỏi tại sao mà, nếu cậu muốn tốt cho tớ thì chớ nói cho những người khác nhé.”

Nhạc Trì thở dài, hẹn ngày mai sẽ tới, dặn cậu trốn kỹ, nhất định không được để Nhiễm Thanh Không tìm thấy.

Trần Lập Quả đồng ý, nói cho Nhạc Trì biết vị trí tương đối của mình, rồi hai người cúp điện thoại.

Kết quả là chẳng bao lâu sau cuộc gọi ban nãy, điện thoại di động của Nhiễm Thanh Không lại đổ chuông. Trần Lập Quả nhìn thấy số điện thoại lạ trên đó, khẽ run tay và nhấn nút nghe.

“Văn Du.” Khi giọng của Nhiễm Thanh Không vừa vang lên, Trần Lập Quả suýt đánh rơi điện thoại.

Nhiễm Thanh Không: “Em đang ở đâu?”

Trần Lập Quả im lặng, một tay cầm điện thoại, một tay thì lau mồ hôi lạnh vào quần.

Nhiễm Thanh Không: “Vừa rồi em nói chuyện với ai?”

Trần Lập Quả nhỏ giọng gọi: “Anh Nhiễm.”

Nhiễm Thanh Không bình tĩnh mỉm cười; anh cảm nhận được nỗi sợ trong thanh điệu của Trần Lập Quả: “Em đừng sợ.”

Trần Lập Quả nuốt nước bọt.

Nhiễm Thanh Không: “Anh đã hứa không tìm em nữa thì anh sẽ thực hiện.”

Trần Lập Quả: “…”

Nhiễm Thanh Không nói: “Tạm biệt.”

Trước lúc Trần Lập Quả kịp nói gì thì đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng “bíp” do cúp máy. Trần Lập Quả chằm chằm vào điện thoại và thở dài ngao ngán. Thôi xong, người ta chẳng cần cậu nữa thì tháng ngày sau sống sao đây. 

Trần Lập Quả nào hay rằng sau khi ngắt máy, Nhiễm Thanh Không đã thẳng tay đập nát chiếc điện thoại đang cầm. Anh âm trầm nhìn chiếc điện thoại đã vỡ tan tành trên mặt đất và nói: “Từ Văn Du, anh sẽ khiến em phải tự thân quay về.”

Cuộc gọi kết thúc, Trần Lập Quả như thấy cả thế giới đều bao trùm bởi một màu xám xịt. Cậu đến một cửa tiệm gần đó, mua hai chiếc bánh mì, rồi ngồi trên ghế bên lề đường và chậm rãi ăn chúng.

Trời đã nhá nhem. Trần Lập Quả đang nghĩ xem sẽ qua đêm ở đâu thì một cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng và đôi mắt xanh đi tới ven đường, hỏi cậu bằng một giọng hoà nhã: “Xin hỏi anh có phải là anh Từ Văn Du không?” Tiếng Trung của cô gái hơi trúc trắc nhưng không gây cản trở tới giao tiếp cơ bản.

“Phải. Cô là ai?” Trần Lập Quả cắn thêm một miếng bánh mì.

Cô gái cười nụ và đưa cho Trần Lập Quả một chiếc túi: “Cái này là ông chủ đưa cho anh.”

Trần Lập Quả vừa nghe thấy từ ông chủ, liền nghĩ ngay đến Nhiễm Thanh Không. Cậu lắp bắp: “Ông, ông chủ?”

Cô gái nói: “Sếp Nhiễm…”

Trần Lập Quả suýt nghẹn. Cậu không ngờ chỉ mới có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà mình đã bị tìm thấy.

Nhìn thấy vẻ kinh sợ của Trần Lập Quả, cô gái vẫn cười: “Ở đây rất dễ để tìm một chàng trai gốc Á đang ăn bánh mì bên đường đấy ạ.”

Trần Lập Quả: “…” Nhiễm Thanh Không có ý gì?

Cô gái nói tiếp: “Anh Từ, đây là thứ mà ông chủ yêu cầu tôi mang đến cho anh. Mong anh nhận cho.”

Trần Lập Quả nhận lấy thứ từ tay cô gái, nhận ra đó là các giấy tờ của một thân phận mới. Thật sự chẳng hiểu nổi Nhiễm Thanh Không muốn làm gì.

Cô gái thấy mặt Trần Lập Quả có vẻ mông lung thì cười khẽ và bảo: “Anh Từ, ông chủ còn dặn anh phải giữ gìn sức khỏe.”

Trần Lập Quả đáp “ừm”.

Cô gái nói: “Vé máy bay về nước đã được đặt sẵn cho anh. Tuy nhiên ông chủ có nhờ tôi chuyển lời tới anh rằng trở về có thể sẽ không phải là một quyết định sáng suốt.”

Trần Lập Quả đáp: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”

Bấy giờ cô gái mới gật đầu với Trần Lập Quả, rồi xoay người đi thẳng một mạch.

Nếu người bình thường bị Nhiễm Thanh Không đối xử như vậy thì ắt sẽ thấy ớn lạnh nơi sống lưng. Đây là một loại cảm giác tưởng chừng như mình đã chạy thoát, nhưng thật ra vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Nhiễm Thanh Không; loại cảm giác có thể bào mòn dần, một cách bạo lực, niềm hy vọng trong lòng nạn nhân.

Trần Lập Quả giữ chiếc túi mà cô gái ấy đưa cho cậu và nhìn bóng cô khuất dần. Trong lòng chỉ cảm thấy —— nhân sinh quá ư kịch tính.

Nhiễm Thanh Không không chỉ cấp cho Trần Lập Quả một thân phận mới mà còn chuẩn bị một nghìn đồng tiền mặt —— còn là nhân dân tệ (≈ 3.500.000 VNĐ) 

Trần Lập Quả đang cầm tiền trên tay mà vẫn không thể tin nổi: “Từ bao giờ mà Nhiễm Thanh Không trở nên keo kiệt thế này?”

Hệ thống phớt lờ Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nói tiếp: “Anh ta coi thường tao quá đây! Chẳng lẽ anh ta cho rằng không có tiền thì tao sẽ tự về à?”

Hệ thống: “Thế cậu sẽ về chứ?”

Trần Lập Quả nói: “Sẽ.”

Hệ thống: “…”

Trần Lập Quả: “Nên là mày giúp tao hack xíu tiền để tiêu được không?”

Hệ thống: “Có tiền thì cậu sẽ không về nữa đúng không?”

Trần Lập Quả đỏ mặt, ngượng nghịu mãi rồi mới nói: “Không, vẫn về chứ.”

Nếu hệ thống là con người thì nó tuyệt đối sẽ nhổ toẹt vào bản mặt Trần Lập Quả: “…”

Trần Lập Quả thở dài, lấy chứng minh thư tìm một khách sạn chung quanh để ngụ lại một đêm.

Ngày hôm sau, Nhạc Trì, cậu bạn thân của Trần Lập Quả, rất nhanh đã tìm thấy Trần Lập Quả. Cậu chàng vừa gặp Trần Lập Quả, liền vội muốn đưa cậu về nước.

Trong mắt người khác, Nhiễm Thanh Không quả là một kẻ ngoan độc và tàn ác —— anh ta xóa sổ sự tồn tại của Trần Lập Quả chỉ bởi những ham muốn ích kỷ của bản thân. Nhưng chỉ có Trần Lập Quả mới thấu đáo, cậu vốn dĩ chẳng phải người của thế giới này. 

Nhìn thấy sự căm phẫn của Nhạc Trì, Trần Lập Quả cười khổ nói: “Nhạc Trì, tớ biết là cậu tức lắm, nhưng mình có tức thì cũng chẳng thể giải quyết được chuyện này.”

Nhạc Trì nói: “Văn Du, ý cậu là sao?”

Trần Lập Quả thấp giọng nói: “Chúng ta không thể đối chọi với nhà họ Nhiễm.”

Nhạc Trì dương to mắt lên, gần như không tin nổi sự Trần Lập Quả lại lựa chọn cách im lặng nuốt trái đắng, nói the thé: “Văn Du, chẳng lẽ cậu không muốn trả thù Nhiễm Thanh Không ư??”

Trần Lập Quả cười khan.

Nhạc Trì: “Bởi vì cậu thích Nhiễm Đồng Đồng mà cậu lại cố chịu đựng tất cả những gì anh cô ta đã làm với cậu sao? Từ Văn Du, cậu điên rồi đấy à?!”

Nụ cười của Trần Lập Quả hơi cứng đờ; cậu không hiểu tại sao Nhạc Trì bỗng dưng nghĩ đến Nhiễm Đồng Đồng…

Nhạc Trì nói: “Từ Văn Du, cậu thừa biết đấy, anh ta nhốt cậu —— còn tuyên bố với mọi người rằng cậu đã mất, cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”

Trần Lập Quả lẩm bẩm: “Gia đình tớ biết hết.”

Nhạc Trì câm nín.

Trần Lập Quả nói: “Họ biết cả, những gì Nhiễm Thanh Không muốn làm với tớ.”

Nhạc Trì nhìn vẻ mặt của Trần Lập Quả, chợt nhận ra bản thân không thể thốt lên lời những điều mà vừa rồi còn đang muốn nói. Nếu mình là Trần Lập Quả thì mình có thể bình tĩnh như vậy không? Bị chính gia đình mình ruồng bỏ, bị người khác cầm tù, bị tước đoạt tất thảy thứ đang sở hữu, thì tuyệt nhiên bản thân sẽ chẳng thể bình tĩnh được như Trần Lập Quả.

Nhạc Trì thở hắt ra: “Văn Du, nếu tớ có thể giúp được cậu, tớ sẽ cố hết sức giúp cậu. Nên cậu cần cái gì thì đừng khách sáo, cứ nói với tớ.”

Trần Lập Quả nói: “Ừm… tớ chỉ cần về nước thôi.”

Nhạc Trì cau mày: “Cậu vẫn không buông được Nhiễm Đồng Đồng ư?”

Trần Lập Quả: “… Không phải đâu.”

Nhạc Trì: “Tớ mong là vậy.”

Trần Lập Quả mím môi: “Nhiễm Thanh Không… Biết tớ trốn, nhưng anh ấy không bắt tớ về.”

Nhạc Trì: “Hả?”

Trần Lập Quả kể: “Anh, anh ấy còn đưa cho tớ hai vé máy bay.” Lúc mở túi ra, cậu đã vô cùng hãi hùng. Cô gái kia nói rằng Nhiễm Thanh Không đã đặt sẵn vé máy bay cho cậu, nhưng ai ngờ Nhiễm Thanh Không lại chuẩn bị tới hai vé. Điều ấy cho thấy hiển nhiên anh cũng đoán được sự tồn tại của Nhạc Trì.

Nhạc Trì: “…” Thú thật thì cậu chàng có hơi sợ Nhiễm Thanh Không. Nếu không phải vì Trần Lập Quả thì cậu chàng chắc hẳn sẽ không bao giờ muốn đương đầu trực diện với anh ta.

Trần Lập Quả vỗ vai Nhạc Trì và nói một cách điềm tĩnh: “Chuyện nên xảy ra sẽ xảy ra, trốn tránh luôn không phải là biện pháp.”

Nhạc Trì nhìn vẻ thông suốt của Trần Lập Quả mà trong lòng lại một lần nữa tràn đầy ngưỡng mộ đối với cậu bạn của mình. Thảo nào hồi đó trong lớp có nhiều bạn nữ thích Trần Lập Quả đến thế. Chẳng ai lại không ưa một chàng trai xán lạn tựa mặt trời. Nhưng đáng tiếc thay… Lang có tình, thiếp vô tình. 

Trần Lập Quả hoàn toàn chẳng hay Nhạc Trì đã nâng cậu lên một cấp bậc thần thánh nào đó. Giờ thì trong đầu cậu chỉ toàn là suy nghĩ —— cậu sắp phải rời khỏi thế giới này sau khi hoàn thành thanh tiến trình của Nhiễm Đồng Đồng rồi. Cậu nên làm thế nào để được í í một nháy cuối với Nhiễm Thanh Không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play