Tận đến khi đã hút tới điếu thuốc cuối cùng thì Trần Lập Quả mới nhìn thấy cô gái đi ra khỏi cửa. Ấy là một cô gái rất xinh, mặc một chiếc váy lụa ngắn màu xanh nhạt. Gió lay động tạo nên những đường gợn đẹp đẽ trên chiếc váy. Trần Lập Quả nhìn cô trong lúc cô nói chuyện với chàng trai bên cạnh mình. Và từ vẻ mặt cô, có thể thấy rằng cô gái đang rất hạnh phúc. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng Trần Lập Quả hơi khó chịu. Cậu nhíu mày đưa mắt tập trung vào thanh đỏ trên đầu cô gái, thứ mà chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy.
Thanh đỏ đánh dấu số 88 nổi bật. Trần Lập Quả ngó đăm đăm cái thanh ấy một lúc, đoạn do dự, dụi điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác.
“Đồng Đồng.” Trần Lập Quả tiến lên vài bước, gọi tên cô gái từ đằng xa.
Đương trò chuyện với người bên cạnh, Nhiễm Đồng Đồng khựng lại khi nghe thấy giọng Trần Lập Quả, sau đó trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, cô quay lại nhìn Trần Lập Quả, nói: “Văn Du, cậu về rồi!”
Tên của Trần Lập Quả trong thế giới này là Văn Du, một trong những người theo đuổi Nhiễm Đồng Đồng, được mọi người vinh danh là lốp xe dự phòng hoàn hảo.
“Ừ.” Trần Lập Quả mỉm cười, lấy tay vò tóc, nói với vẻ mặt có chút xấu hổ, “Tớ nhận được thiệp mời cậu gửi tớ.”
“Phải rồi.” Hai má của Nhiễm Đồng Đồng ửng hồng. Cô nhìn chàng trai bên cạnh bằng ánh mắt e lệ, nói, “Cậu về nước bao giờ thế? Có định đi nữa không?”
Trần Lập Quả vừa liếc chàng trai đứng bên cạnh Nhiễm Đồng Đồng, liền tỏ rằng Nhiễm Đồng Đồng đã tìm được hạnh phúc thực sự của đời mình. Nhưng chẳng hiểu sao thanh tiến trình trên đầu Nhiễm Đồng Đồng vẫn chưa đạt đến con số 100 làm lòng cậu dấy lên dự cảm xấu, nhưng vẫn đặt nụ cười trên mặt: “Tớ chưa biết, còn phải xem tình hình thế nào đã.”
“Đã lâu không gặp, cậu Văn Du.” Chỉ khi đến lúc này, chàng trai đứng bên cạnh Nhiễm Đồng Đồng mới cất tiếng. Trong mắt cậu ta có vẻ cảnh giác, rõ ràng vẫn nhớ Trần Lập Quả từng theo đuổi Nhiễm Đồng Đồng. Cậu ta nói, “Cậu rảnh chứ? Rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm?”
“À, không được rồi.” Trần Lập Quả đáp, “Tớ còn có việc phải làm, nên tớ đi trước nhé.”
“Gượm đã, Văn Du?” Nhiễm Đồng Đồng chẳng ngờ Trần Lập Quả sẽ rời đi ngay lập tức, cô bảo, “Cậu thực sự không định ăn bữa cơm với chúng tớ ư?”
Trần Lập Quả vốn định nói không, song khi nhìn thấy thứ ánh sáng xanh mờ nhạt bắt đầu phát ra trên người Nhiễm Đồng Đồng, cậu sững người, đành cười khổ: “Được rồi, mong hai cậu không phiền.”
Nhiễm Đồng Đồng nở nụ cười mãn nguyện, sau đó cả ba cùng nhau lên xe đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Trong xe, Nhiễm Đồng Đồng liên tục hỏi thăm Trần Lập Quả mấy năm nay ở nước ngoài sống thế nào. Lúc trước Trần Lập Quả đột ngột rời đi không lời từ biệt, chẳng ai tìm được cậu ở đâu. Tận mấy tháng sau Trần Lập Quả mới nói với Nhiễm Đồng Đồng rằng cậu đã ra nước ngoài và dặn cô đừng lo cho mình. Bấy giờ Nhiễm Đồng Đồng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Trần Lập Quả trong vai Văn Du ở thế giới này, vốn là người hướng ngoại ưa giao tiếp, nhưng vì có lẽ có chuyện trong lòng nên hình như cậu trở nên khá im lặng lúc ngồi ôn chuyện xưa với Nhiễm Đồng Đồng.
Khi đến nhà hàng, cả ba xuống xe và cùng nhau vào phòng ăn riêng.
Nhiễm Đồng Đồng gọi những món tủ của Trần Lập Quả, tiếp tục hàn huyên với cậu. Ngược lại thì vị hôn phu của cô, Cao Trưng lại không nói nhiều.
“Đồng Đồng này…” Trần Lập Quả hỏi, “Đám cưới của cậu tổ chức vào tháng sau nhỉ?”
Nhiễm Đồng Đồng gật đầu: “Đúng vậy, mồng Ba tháng sau, nhất định cậu phải tới đấy.”
Trần Lập Quả khẽ “ừ” một tiếng, lại hỏi tiếp: “Cậu đừng kể với anh cậu việc tớ về nước được không?”
Anh trai của Nhiễm Đồng Đồng tên là Nhiễm Thanh Không. Nguyên nhân chủ yếu khiến Trần Lập Quả ra nước ngoài một mình là bắt nguồn từ anh.
“Được chứ.” Nhiễm Đồng Đồng luôn thắc mắc tại sao quan hệ giữa Trần Lập Quả với anh trai mình lại xích mích, nhưng vì Trần Lập Quả đã nói như thế tuyệt nhiên cô sẽ đồng ý.
Sau khi ăn xong, Trần Lập Quả chào tạm biệt hai người.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần Lập Quả, lông mày của Nhiễm Đồng Đồng thoáng u sầu. Cao Trưng đứng bên cạnh cô, vòng tay qua ôm vai cô, hỏi: “Sao, em đang lưu luyến hửm?”
Nhiễm Đồng Đồng: “Anh nói nhảm gì vậy, em đang lo lắng cho cậu ấy… Mới mấy năm thôi mà cậu ấy thay đổi nhiều quá…” Lần này, Trần Lập Quả mặc dầu đã chín chắn hơn nhưng đồng thời trông cũng gầy hơn khi xưa. Không ai hay chuyện gì đã xảy ra với cậu khi xuất ngoại. Nghe kể là cậu bỏ đi với hai bàn tay trắng.
“Em ạ.” Cao Trưng đưa tay xoa đầu Nhiễm Đồng Đồng.
Trần Lập Quả không về thẳng nhà mà tìm một khách sạn để ở tạm sau khi tạm biệt Nhiễm Đồng Đồng.
“Tao đã bảo sao mãi mà vẫn chưa sang thế giới tiếp theo, thanh tiến trình của Nhiễm Đồng Đồng là sao đây hả?” Trần Lập Quả gào rú ở trong đầu, “Chẳng lẽ còn phải đợi đến lúc đi dự hôn lễ của cô ấy nữa?”
“Tôi cũng không biết.” Một giọng nói máy móc có phần khó hiểu vang lên trong tâm trí Trần Lập Quả, “Có lẽ đã xảy ra chuyện…”
Trần Lập Quả lấy một điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi châm lửa. Cậu biết ngay cái hệ thống này chẳng đáng trông cậy tí nào.
“Quên đi, chúng ta đi tới đâu tính tới đó vậy.” Trần Lập Quả nói, “Đầu tiên cứ tham dự đám cưới của Nhiễm Đồng Đồng đã…” Nói thì nói thế chứ Trần Lập Quả vừa nghĩ tới sự mình sẽ gặp lại người đàn ông đó, trong lòng đã thấy sầu muộn.
Đây đã không phải là thế giới đầu tiên Trần Lập Quả trải qua. Ở mỗi thế giới, cậu phải giúp một người thay đổi số phận, như là cái giá phải trả cho việc trở về thế giới ban đầu của chính cậu. Hai thế giới đầu đều ổn, không xảy ra biến cố gì, cho tới khi đến thế giới của Nhiễm Đồng Đồng thì lại có vấn đề.
Theo lý mà nói, Nhiễm Đồng Đồng và Cao Trưng đã ở bên nhau, tránh được tất cả những điều tồi tệ có thể xảy ra, thanh tiến trình trên đầu cô sẽ phải đạt đầy 100, đồng thời Trần Lập Quả sẽ có thể bước sang thế giới tiếp theo. Nhưng bây giờ… thanh tiến trình trên đầu Nhiễm Đồng Đồng mãi chẳng chịu nhích.
Trần Lập Quả hút một điếu thuốc rồi đi ngủ. Dẫu sao đám cưới của Nhiễm Đồng Đồng cùng lắm chỉ kéo thêm vài ngày, cậu có sốt ruột nữa vẫn chẳng được chi.
Thân phận của Trần Lập Quả ở thế giới này, Từ Văn Du, khá là khó nói. Từ Văn Du là con tư sinh của nhà họ Từ, tuy được gia chủ nhà họ Từ dẫn về nhưng địa vị không cao nên việc cậu đột nhiên biến mất ở nước ngoài một vài năm chẳng khiến nhà họ Từ bận tâm —— miễn là cậu không chết trong nhà họ Từ thì chẳng ai quán xuyến cậu ra sao.
Không giống như Văn Du, Nhiễm Đồng Đồng là cô con gái nhỏ được yêu thương cưng chiều nhất của nhà họ Nhiễm. Tuy nhiên, nếu Trần Lập Quả không can thiệp vào số phận của Nhiễm Đồng Đồng, cô gái ấy sẽ có một cái kết rất bi thảm. Theo quỹ đạo ban đầu của thế giới, bố mẹ của Nhiễm Đồng Đồng và anh trai Nhiễm Thanh Không sẽ chết trong một vụ tai nạn khi cô đang học cấp ba. Trong những năm sau của cuộc đời, Nhiễm Đồng Đồng sẽ gặp phải vài thằng khốn để đến cuối cùng trải qua một cuộc đời bi thảm và cô đơn.
Để thay đổi tất cả những sự ấy, Trần Lập Quả bắt đầu tiếp cận Nhiễm Đồng Đồng khi cô còn là học sinh lớp 10. Và sau cùng cậu đã thành công trong việc từng chút một thay đổi số phận của Nhiễm Đồng Đồng.
Trong mắt Nhiễm Đồng Đồng, Văn Du là một cậu bạn thân cô có thể trông cậy. Nhưng những ai thân thiết với Nhiễm Đồng Đồng đều tỏ tường Từ Văn Du yêu thầm Nhiễm Đồng Đồng.
Nghĩ đến đây, Trần Lập Quả dập điếu thuốc trong tay, nằm xuống giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhiễm Đồng Đồng thực sự giữ lời hứa với Trần Lập Quả khi đã không kể với ai về sự cậu về nước. Trước ngày cưới của Nhiễm Đồng Đồng, không hề có ai khác liên lạc với Trần Lập Quả
Hôm tổ chức lễ cưới là một ngày nắng đẹp. Trần Lập Quả lấy bộ âu phục đã chuẩn bị ra khỏi va-li và mặc vào ngay ngắn.
Người trong gương nom hơi xa lạ. Trần Lập Quả đưa tay xoa mặt gương và nở nụ cười xán lạn.
Nửa giờ sau, tại hôn lễ.
Nhiễm Đồng Đồng mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi, có vẻ hơi sốt ruột, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, như thể đang mong đợi một người nào đó.
“Cậu đợi ai vậy Đồng Đồng?” Phù dâu của Nhiễm Đồng Đồng hỏi.
“À thì…” Nhiễm Đồng Đồng cắn bờ môi đỏ mọng, thì thầm, “Văn Du đã về nước rồi.”
“Cái gì?!” Cô phù dâu ngạc nhiên quá đỗi khi nghe câu này, “Cậu bảo là Văn Du đã về nước rồi á?!”
“Cậu nói bé thôi.” Nhiễm Đồng Đồng suỵt nhỏ.
“Trời ơi, đừng bảo là cậu mời cậu ấy về nước để tham dự hôn lễ của mình nhá.” Cô phù dâu rất đồng cảm với Văn Du, bởi biết rằng Văn Du đã luôn yêu thầm Nhiễm Đồng Đồng, từng bí mật làm rất nhiều điều cho Nhiễm Đồng Đồng. Sau này khi Nhiễm Đồng Đồng và Cao Trưng xác nhận quan hệ với nhau, Văn Du đột nhiên ra nước ngoài… Mấy người bạn biết chuyện đều cảm giác có lẽ Văn Du bỏ ra nước ngoài là vì Nhiễm Đồng Đồng.
“Ừ.” Nhiễm Đồng Đồng nói, “Tớ gửi tin nhắn vào hộp thư của cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại về thật.”
Cô phù dâu nín lặng một hồi, nén những gì sắp thốt ra trong miệng. Dẫu sao hôm nay là hôn lễ của Nhiễm Đồng Đồng, không thể để xảy ra chuyện không vui…
Ngay khi hai người đang nói chuyện thì bỗng thấy một bóng người bước vào cửa. Nhiễm Đồng Đồng nheo mắt nhìn kỹ, nhận ra người đó chính là Từ Văn Du mà cô đã đợi từ rất lâu.
“Văn Du, cậu đến rồi!” Nhiễm Đồng Đồng sải bước, đi đến trước mặt Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả nhìn Nhiễm Đồng Đồng trong bộ váy cưới, không khỏi đưa tay xoa đầu Nhiễm Đồng Đồng, rồi khẽ “ừ” một tiếng. Mặc cho những người khác nghĩ rằng cậu thích Nhiễm Đồng Đồng, thì cậu thực sự đã chăm sóc cô gái này như em gái của mình.
“Mau đi tiếp đón khách khứa đi, cậu lớn rồi mà vẫn như trẻ con ấy.” Trần Lập Quả cười, “Đừng lo cho tớ nữa.”
“Rồi rồi…” Mặc dầu Nhiễm Đồng Đồng còn bịn rịn, nhưng với vai trò là cô dâu, cô thực sự rất bận. Khi nhìn thấy Từ Văn Du đến, cô đã vội chạy tới, trò chuyện dăm câu với cậu rồi vội chạy đi.
Trần Lập Quả ngồi vào vị trí do Nhiễm Đồng Đồng sắp xếp và bắt gặp vài gương mặt quen thuộc xung quanh mình.
“Văn Du, tại sao cậu về mà chẳng báo với chúng tớ tiếng nào?” Một cô gái là bạn cùng lớp cấp ba với Trần Lập Quả tới bắt chuyện đầu tiên.
“À… tại tớ về gấp quá.” Trần Lập Quả cười ngượng ngùng.
Mọi người đều rất tò mò vì sao Trần Lập Quả lại đột ngột ra nước ngoài. Trần Lập Quả ứng biến có lệ đôi câu rồi lấy cớ đi vệ sinh, tránh né chủ đề này.
Mọi người nhìn thấy cậu không muốn nói thì tinh ý chuyển chủ đề.
Trần Lập Quả đi vào toilet, lấy ra một bao thuốc từ túi áo, rút một điếu, châm lửa và ngậm vào miệng. Thế nhưng, vừa châm điếu thuốc, sau lưng chợt vang lên một giọng nam: “Mấy năm rồi không gặp mà em đã học được cách hút thuốc rồi hửm?”
Tay Trần Lập Quả run lên làm điếu thuốc trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.