Trần Lập Quả cứ tưởng mình có thể làm giống như trong phim Shawshank [1]. Nhưng mà lúc việc thật người thật cậu mới tỉnh ngộ mình đang ở hiện thực chứ không phải trong phim.
Đương dòm lom lom vào cái khe trống lồ lộ ở sợi xích khoá trên chân mình, Trần Lập Quả bỗng nghe thấy tiếng bước chân của Nhiễm Thanh Không truyền vào từ cửa.
Trần Lập Quả quýnh đít: “Hệ thống ơi, tao hoảng quá.”
Hệ thống nhủ bụng sao mình lại chọn phải loại kí chủ này nhỉ.
Khi Nhiễm Thanh Không bước vào thì Trần Lập Quả đang nằm trên giường đọc sách, nửa người dưới đắp một tấm chăn mỏng. Thấy Trần Lập Quả bơ phờ, anh vừa sờ lên trán cậu vừa khẽ hỏi: “Sao thế? Em khó chịu ở chỗ nào à?”
Trần Lập Quả chỉ ậm à ậm ờ, chưa lỡ mồm nói nhảm cái gì.
Nhiễm Thanh Không nhìn cậu mãi chẳng chịu mở miệng, bèn hỏi: “Văn Du, có chuyện gì vậy?”
Trần Lập Quả trong lòng đã khóc chảy máu mắt mà ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt, nói với Nhiễm Thanh Không: “Nhiễm… Nhiễm Thanh Không, gần đây anh rất bận đúng không?”
Nghe Trần Lập Quả không gọi anh Nhiễm nữa, Nhiễm Thanh Không khẽ cau mày: “Ừ.”
Trần Lập Quả mím môi.
Trông cậu ngắc ngứ hoài, Nhiễm Thanh Không đoán cậu nhất định lại muốn hỏi tình hình của Nhiễm Đồng Đồng. Bỗng chẳng hiểu sao anh thấy lòng hơi ê chề, trầm giọng bảo: “Đồng Đồng vẫn ổn.”
Trần Lập Quả đáp: “Vâng… vậy… vậy khi nào anh đi ạ?”
Nhiễm Thanh Không nói: “Anh mới về em đã muốn anh đi?”
Anh còn không đi, Trần Lập Quả nghĩ, để đến lúc tìm thấy cái khe ở trên xích chân em thì có mà anh xé xác em ra ấy chứ.
Nhiễm Thanh Không nhìn thấy vẻ rúm ró của Trần Lập Quả, nỗi xót xa ồ ạt dâng trong tim: “Văn Du, đừng sợ anh.”
Trần Lập Quả chỉ “dạ” rồi câm lặng.
Nhiễm Thanh Không nói: “Anh đi tắm đã.” Nói xong liền đi vào nhà vệ sinh, để lại Trần Lập Quả nằm trên giường một mình trong nơm nớp lo sợ.
Mười phút sau, Nhiễm Thanh Không vừa đi về phía Trần Lập Quả vừa lau mái tóc ướt. Anh đang định vén chăn nằm lên giường thì nghe thấy tiếng Trần Lập Quả ri rí: “Tóc anh chưa khô.”
Nhiễm Thanh Không: “Hả?”
Trần Lập Quả nói: “Em, em sấy tóc giùm anh cho…”
Nhiễm Thanh Không không ngờ hôm nay Trần Lập Quả lại chủ động như vậy, làm cho anh hơi kinh ngạc nhưng càng kinh hỉ hơn: “Văn Du?”
Trần Lập Quả làm như không nghe thấy anh gọi, xoay người lấy máy sấy tóc trên tủ đầu giường rồi bắt đầu giúp Nhiễm Thanh Không sấy tóc.
Nhiễm Thanh Không quay lưng về phía Trần Lập Quả; anh cảm thấy hơi nóng của máy sấy tóc đang phả vào da đầu, và cả trái tim đáng lẽ đã chết lặng chợt nhen nhóm một niềm hy vọng không nên có nào đó.
Hai người cùng yên lặng. Tận đến lúc tóc Nhiễm Thanh Không sắp khô, anh mới nhu tình mở miệng. Song, câu đầu tiên của anh đã làm Trần Lập Quả suýt thì bật khóc: “Văn Du, anh tháo dây xích cho em nhé.”
Trần Lập Quả: “…”
Nhiễm Thanh Không nói: “Nếu em muốn trốn thì hãy trốn đi, bởi anh đâu thể nhốt em cả đời được.”
Trần Lập Quả: “…”
Nhiễm Thanh Không nói: “Nhưng dầu em trốn đâu đi chăng nữa anh cũng sẽ không buông tay em.”
Trần Lập Quả: “…”
Nói đoạn, anh quay người lại, ôm lấy Trần Lập Quả, và hôn lên môi cậu đê mê.
Nếu là lúc bình thường, Trần Lập Quả đã sớm thấy thích, nhưng hôm nay thì không hề. Chẳng những cậu không phê mà còn thấy kinh hồn táng đảm.
Nhận ra thân thể Trần Lập Quả đang cứng ngắc, Nhiễm Thanh Không tưởng Trần Lập Quả kháng cự nụ hôn của mình. Anh cười khổ mà rằng, “Anh biết em không tin anh.” Nói rồi đứng dậy và lấy ra một cái chìa bạc từ túi chiếc áo vắt trên ghế, “Để anh chứng minh cho em xem.”
Gương mặt Trần Lập Quả cứng đờ; cậu biết mình nên từ chối, nhưng tạm thời vẫn chưa vịn được lí do. Chẳng lẽ nói với Nhiễm Thanh Không là không cần tháo xích đâu, em rất là ổn khi thế này ư?
Nhiễm Thanh Không hơi ngạc nhiên khi thấy Trần Lập Quả quấn chặt chăn không chịu thò chân ra, bèn gọi một cách nghi hoặc: “Văn Du?”
Trần Lập Quả cười, nụ cười trông còn khó coi hơn cả mếu: “Anh, anh Nhiễm…” Cậu lại gọi anh Nhiễm.
Nhiễm Thanh Không: “Ơi?”
Trần Lập Quả: “Em, em không muốn đi…”
Hai mắt Nhiễm Thanh Không dần trợn trừng khi nghe cậu nói thế, hiển nhiên anh không dự được Trần Lập Quả lại bỗng dưng nói một câu như vậy.
Trần Lập Quả: “Anh Nhiễm… em…”
Nhiễm Thanh Không gọi tên cậu: “Văn Du…”
Trần Lập Quả: “Anh Nhiễm…”
Hai người nhìn nhau đắm đuối hồi lâu rồi Nhiễm Thanh Không vén phắt cái chăn lên.
Lúc này, khe trống đen xì của dây xích bạc trên chân Trần Lập Quả cực kỳ hút mắt. Trần Lập Quả, một con người cận gần một độ còn thấy rõ mồn một, huống chi là Nhiễm Thanh Không…
Khi Nhiễm Thanh Không nhìn khe trống kia rồi ngẩng đầu lên lần nữa, đắm đuối trước đó trên gương mặt anh đã thay bằng lạnh lẽo. Anh gọi khẽ khàng: “Văn Du.”
Nghe anh gọi tên mà Trần Lập Quả rùng cả người. Cậu rất đáng thương nhìn Nhiễm Thanh Không và nói bằng cái giọng như chực khóc: “Anh Nhiễm, anh nghe em giải thích đã.”
Nhiễm Thanh Không nói: “Em giải thích đi.”
Trần Lập Quả: “…” Hừ. Nghĩ lại thì không có gì để giải thích thật.
Nhiễm Thanh Không: “Sao?”
Hết cách rồi! Trần Lập Quả hít một hơi thật sâu và cố trưng ra vẻ bi thống nhất. Cậu cười buồn: “Anh Nhiễm, anh nói thích em, nhưng em cũng là đàn ông, ngày nào cũng bị anh nhốt như thế này… “
Nhiễm Thanh Không xiết sợi xích trong tay, biểu cảm lạnh như băng: “Đây là lý do tại sao em muốn bỏ trốn khỏi anh?”
Trần Lập Quả: “…” Anh hãy yêu em thêm lần nữa![2]
Nhiễm Thanh Không nhìn khe trống của sợi xích trên mắt cá chân Trần Lập Quả, đưa tay bóp cằm cậu. Anh nhấn nhá từng chữ: “Từ Văn Du, em rời khỏi đây để gặp Nhiễm Đồng Đồng đúng không?”
Ánh mắt Trần Lập Quả hơi lẩn tránh; cậu không bác bỏ lời anh mà chỉ mím chặt môi.
“Anh đối xử với em như thế mà em còn chưa muốn trốn lần nào. Vừa nghe tin Đồng Đồng xảy ra chuyện em đã định bỏ ngay đi.” Nhiễm Thanh Không cười âm hiểm, “Đáng tiếc là em không thể đi đâu được.”
“Anh Nhiễm!” Trần Lập Quả bị Nhiễm Thanh Không đẩy lên giường. Thấy Nhiễm Thanh Không nổi cơn thịnh nộ, cậu liền quay người định bỏ chạy nhưng lại bị Nhiễm Thanh Không kéo về bằng dây xích.
“Không! Anh Nhiễm!” Trần Lập Quả như một con thú non đáng thương đang run bần bật dưới thân Nhiễm Thanh Không. Cậu chống đối Nhiễm Thanh Không, ánh mắt và vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng. Nhiễm Thanh Không thu hết tất thảy vào đáy mắt nhưng vẫn ngoan cố làm tiếp. Nếu em ấy đã tuyệt vọng thì hãy khiến em ấy càng tuyệt vọng hơn, có thể khi đến tận cùng của nỗi tuyệt vọng rồi em ấy sẽ không nghĩ đến những thứ khác nữa.
***
Sau một màn mây mưa, Trần Lập Quả đã mệt lử và thiếp đi. Nhiễm Thanh Không nhìn bộ dạng kiệt sức của Trần Lập Quả, đưa tay day vào giữa đôi mày đang cau có của cậu.
Trần Lập Quả ú ớ nói mớ rồi rúc mình vào lòng Nhiễm Thanh Không. Thấy thế, sự u ám ẩn nơi hàng mày Nhiễm Thanh Không mới nhoà dần. Anh hiểu mình không nên vọng tưởng tình yêu từ Trần Lập Quả, nhưng con người là loài động vật thật tham lam làm sao.
Sáng sớm. Trần Lập Quả thức giấc với tinh thần sảng khoái. Thấy Nhiễm Thanh Không vẫn chưa tỉnh, cậu lén hôn một cái chào buổi sáng, sau đó cuộn chăn và cười ngô nghê.
Hệ thống hỏi đầy ẩn ý: “Sướng không?”
Trần Lập Quả mau mắn: “Sướng!”
Hệ thống nói: “Có thích được sướng tiếp không?”
Trần Lập Quả: “Thích!”
Hệ thống: “Nhiễm Đồng Đồng!”
Nghe được ba chữ này, Trần Lập Quả lập tức ỉu xìu, bảo: “Biết rồi khổ lắm…”
Hệ thống nói: “Cậu chắc là cậu biết rồi chứ?”
Trần Lập Quả đáp: “Chắc, vô cùng chắc!”
Bấy giờ hệ thống mới thôi không nói.
Trần Lập Quả dành một lúc cho việc vực dậy tinh thần, rồi chậm rãi ra khỏi giường, rồi lại chậm rãi đi đến tủ quần áo để tìm một vài bộ quần áo.
Nhiễm Thanh Không ngủ mê man, thấy hành động của Trần Lập Quả cũng không mấy để tâm, cho đến khi —— tay anh bị Trần Lập Quả trói trên đầu giường. Khi Nhiễm Thanh Không nhận ra Trần Lập Quả định làm gì, anh lập tức tỉnh táo. Anh bật người để toan vùng dậy từ trên giường, nhưng phát giác Trần Lập Quả đang áp chế người mình.
“Em làm gì vậy? Từ Văn Du!!” Nhiễm Thanh Không như phát điên.
“Anh Nhiễm.” Đôi mắt Trần Lập Quả ngân ngấn nước, nước mắt như thể sẽ trào ra ngay tắp lự. Cậu dường như muốn nói điều gì đó, song lại nén chúng xuống cuống họng, cuối cùng chỉ gắng thốt ra hai chữ: “Bảo trọng.”
“Từ Văn Du!” Nhiễm Thanh Không vùng vẫy một cách điên loạn. Anh gào thét, “Em có biết em đang làm cái gì không hả? Em dám làm như thế với anh ——”
“Anh Nhiễm.” Trần Lập Quả nói, “Em xin lỗi.”
Nghe lời xin lỗi chân thành của Trần Lập Quả, Nhiễm Thanh Không cảm thấy như thể sức lực bị rút rỗng. Anh không còn giãy giụa nữa mà lẳng lặng nhìn Trần Lập Quả. Trần Lập Quả hơi bức bối khi Nhiễm Thanh Không cứ nhìn cậu mãi. Cậu rất muốn nói với Nhiễm Thanh Không, rằng anh đừng lo lắng, nếu anh lại đến bắt em thì em sẽ về. Nhưng do cơ chế của hệ thống, cậu buộc phải nuốt lời vào bụng.
Rồi Nhiễm Thanh Không ngoảnh đầu, không thèm nhìn Trần Lập Quả nữa.
Thấy dáng vẻ của anh, tim Trần Lập Quả chồm lên. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình thích Nhiễm Thanh Không, nhưng đến hôm nay… cậu chẳng tỏ, nếu chỉ thích thôi thì tại sao tim cậu lại đập nhanh như vậy. Trần Lập Quả nhìn bên mặt chứa đầy nỗi đau thương của Nhiễm Thanh Không, không kìm được lòng đã cúi xuống hôn lên cằm anh.
Nhiễm Thanh Không sững sờ trước hành động của Trần Lập Quả. Trước khi anh kịp nói gì thì Trần Lập Quả đã thì thầm: “Anh Nhiễm, em chưa bao giờ nợ anh cái gì cả.”
Sắc mặt Nhiễm Thanh Không thoắt cái tối sầm. Quả thực thì từ đầu chí cuối là anh đơn phương mơ tưởng Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả xuống giường, tìm chìa khóa trong quần áo của Nhiễm Thanh Không rồi gọn ghẽ mở khóa cửa. Cậu không ném chìa khóa đi sau khi mở cửa mà để chúng vào túi trên ngực áo.
“Văn Du.” Khi Trần Lập Quả sắp đi ra ngoài, Nhiễm Thanh Không gọi tên cậu bằng chất giọng run run. Anh hỏi cậu: “Em, em có hận anh không?
Trần Lập Quả tựa khung cửa. Sau một thoáng im lặng, cậu nhẹ nhàng bảo: “Anh Nhiễm ạ, anh mãi mãi là anh Nhiễm của em.” Đoạn đằng sau thì cậu không thể nói thêm.
Nhiễm Thanh Không: “Được… Anh hiểu rồi, anh sẽ không tìm em nữa.”
Sự tới nước này, Trần Lập Quả thấy đã quá đủ sầu não rồi, cho đến khi nghe những lời của Nhiễm Thanh Không thì cậu mém khóc thành tiếng luôn —— Mẹ nó, sao lại không tìm cậu nữa chứ. Chứng minh thư của cậu đã bị Nhiễm Thanh Không hủy mất thì bảo cậu sống kiểu gì. Vốn dĩ cậu còn mong Nhiễm Thanh Không sẽ đưa cậu trở về sau khi mọi sự được giải quyết. Kết quả Nhiễm Thanh Không lại chốt ngay một câu kia. Trần Lập Quả nghĩ về cuộc sống nhục dục như tiên ngắn ngủi mới chớm đã tiêu tan mà không khỏi rơi giọt lệ bi đát.
Song cậu không dám chậm trễ nhiều và sải nhanh bước chân khỏi căn nhà mà Nhiễm Thanh Không dùng để giam giữ cậu.
Nhiễm Thanh Không nhìn theo bóng lưng của Trần Lập Quả, máu trào ra từ môi dưới khi anh cắn chặt.