Trần Lập Quả lặng thầm về nước. 

Mặc dầu Nhạc Trì rất muốn nói với người khác biết Trần Lập Quả còn sống, song dưới sự ngăn trở của Trần Lập Quả rốt cuộc cậu chàng chịu giữ bí mật, tuy rằng vẫn còn thắc mắc vì sao Trần Lập Quả không muốn giành lại công bằng cho bản thân. Trước nỗi thắc mắc của Nhạc Trì, Trần Lập Quả chỉ cười khổ mà rằng: “Tớ không muốn người khác biết chuyện giữa Nhiễm Thanh Không và tớ…”

Nghe đến vậy, Nhạc Trì mới hiểu, trong lòng cậu chàng tràn đầy thương cảm với Trần Lập Quả và phẫn nộ với Nhiễm Thanh Không, nhưng việc Nhạc Trì có thể giúp thực sự chẳng có mấy. 

Sau một giấc ngủ, Trần Lập Quả trở về đất nước mà cậu từng sống hơn hai mươi năm. Khi máy bay hạ cánh, Nhạc Trì hỏi Trần Lập Quả muốn đi đâu trước.

Trần Lập Quả hơi suy tư, sau đó nói khẽ: “Đồng Đồng… cậu ấy không sao chứ?”

Nhạc Trì không ngờ rằng điều đầu tiên Trần Lập Quả làm khi trở về là hỏi thăm về Nhiễm Đồng Đồng. Cậu chàng không nhịn được nữa mà bật thốt: “Văn Du, Nhiễm Đồng Đồng đã kết hôn rồi.”

Trần Lập Quả đáp: “Tớ biết.”

Nhạc Trì thoáng do dự, rồi nói: “Cậu ấy mang thai… Bây giờ đang ở trong bệnh viện.”

Trần Lập Quả cười khổ —— nếu không phải vì sợ Nhiễm Đồng Đồng xảy ra chuyện thì cậu đã chẳng cớ gì mà gấp gáp trốn ra như thế. Cậu nói: “Tớ muốn gặp cậu ấy.”

Nhạc Trì thở dài: “Cậu cần gì phải làm thế chứ?”

Trần Lập Quả mím môi, chỉ lặng đi.

Nhìn biểu cảm của Trần Lập Quả, Nhạc Trì biết cậu nhất định sẽ không đổi ý, đành chấp nhận: “Được, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”

Hiện tại trời đã xẩm tối. Đáng lẽ ra cả hai phải nghỉ ngơi dưỡng sức để điều chỉnh lệch múi giờ. Nhưng vì yêu cầu của Trần Lập Quả, họ lại lên xe lái đến bệnh viện.

Trên đường đi, Nhạc Trì hỏi đôi ba chuyện với Trần Lập Quả. Cậu chàng không thân với Nhiễm Đồng Đồng. Hôm lễ cưới của cô, Nhạc Trì không đến tham dự nên tận đến lúc Trần Lập Quả bị bắt nhốt, cậu chàng mới biết Trần Lập Quả đã về nước trước cả ngày tổ chức lễ cưới của Nhiễm Đồng Đồng. 

“Văn Du, có đáng không?” Nhạc Trì nói, “Anh em nhà họ Nhiễm đúng là như kiếp nạn đời cậu vậy. Nếu tớ là cậu thì chắc chắn tớ sẽ tránh xa họ.”

Trần Lập Quả nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, bi quan: “Tránh ư… tớ có thể tránh tới đâu được?”

Ngó cậu bạn thân ngồi bên này mà Nhạc Trì không nén được lòng thương xót. Từ Văn Du với thân phận là con tư sinh sống trong nhà họ Từ cực kỳ khốn quẫn, nhưng tính tình của cậu không hề bị hoàn cảnh ảnh hưởng mà còn cậu nổi danh là tốt bụng trong khắp khối học. Và được Trần Lập Quả thích hầu như là một điều vô cùng hạnh phúc, bất kể Nhiễm Đồng Đồng xảy ra chuyện gì thì Từ Văn Du luôn sẽ tìm mọi cách giúp cô giải quyết. Điều ấy cũng làm cho các bạn nữ thích Từ Văn Du ghen ghét đặc Nhiễm Đồng Đồng. Nhạc Trì vốn tưởng rằng thích Nhiễm Đồng Đồng đã là thứ tồi tệ nhất trong cuộc đời Từ Văn Du. Ai dè, giờ khi nhìn khuôn mặt tiều tụy của cậu bạn thân bên cạnh, cậu chàng chỉ có thể than trách thế sự vô thường. 

Nếu Nhiễm Đồng Đồng là kiếp nạn mà Trần Lập Quả đã vượt qua, thì Nhiễm Thanh Không là tám mươi mốt kiếp nạn tiếp mà Từ Văn Du phải đối mặt.

Khi đến bệnh viện, cả hai xuống xe với tâm trạng nặng nề. Nhạc Trì dẫn đường, đưa Trần Lập Quả đến khu Nhiễm Đồng Đồng đang trị liệu.

Trần Lập Quả hỏi: “Cậu gặp Nhiễm Đồng Đồng chưa?”

Nhạc Trì đáp: “Rồi, đợt trước bạn gái tớ thấy không khỏe nên ra nằm ra viện thì tình cờ chung chỗ với Nhiễm Đồng Đồng.” 

Nghe thế, Trần Lập Quả mỉm cười: “Cậu có bạn gái khi nào?”

Nhạc Trì liếc xéo Trần Lập Quả rồi hậm hực nói: “Cậu còn dám mặt dày hỏi tớ có bạn gái khi nào à?”

Năm xưa bỏ ra nước ngoài, cậu đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người trong nước, tất nhiên có cả Nhạc Trì trong đó. Trần Lập Quả chỉ biết mấy năm nay Nhạc Trì sinh sống ổn định, cụ thể ra sao thì không rõ lắm. 

Trần Lập Quả tự biết mình đuối lý: “Phải rồi… là lỗi của tớ.”

Nhạc Trì thở dài: “Cậu quá hiền lành —— Văn Du, cậu làm người tốt hơn hai mươi năm rồi chẳng lẽ không muốn rũ bỏ những gánh nặng kia ư?”

Trần Lập Quả: “Nếu rũ được, tớ đã bỏ từ lâu.”

Nhạc Trì chỉ vỗ vai Trần Lập Quả mà không nói gì nữa. 

Khi ra khỏi thang máy, hai người đến khu bệnh viện của Nhiễm Đồng Đồng. Nhạc Trì dẫn Trần Lập Quả tới một phòng bệnh ở cuối hành lang. Cửa phòng mở. Trần Lập Quả có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Nhiễm Đồng Đồng từ bên trong.

Nhạc Trì định bước vào, nhưng bị Trần Lập Quả nắm cánh tay giữ lại. Cậu chàng bối rối quay đầu thì thấy Trần Lập Quả đang lặng lẽ lắc đầu. Rốt cuộc là bạn bè đã bao năm, Nhạc Trì gần như ngay lập tức hiểu được ý của Trần Lập Quả. Cậu chàng cau mày tỏ ý phản đối, nhưng lại cảm giác Trần Lập Quả càng giữ chặt mình hơn.

“Anh đã nghĩ ra rất nhiều tên để đặt cho con mình, kể cả con trai lẫn con gái em ạ.” Giọng chồng của Nhiễm Đồng Đồng, Cao Trưng đầy dịu dàng, truyền ra từ bên trong, “Em thấy có ưng chưa?”

Nghe những lời ấy, trái tim Trần Lập Quả bỗng dưng chệch một nhịp. Tình cảm mà Trần Lập Quả dành cho Nhiễm Đồng Đồng không phải tình yêu của đôi lứa mà tồn tại giống như tình thân giữa anh trai và em gái sau từng ấy năm gắn bó. Lúc những lời ấy lọt vào tai, chúng làm cậu không khỏi sinh ra xúc động rằng, nếu cậu được sống lại, được trở về với đúng thế giới ban đầu của mình thì có lẽ cũng sẽ kịp để tham dự hôn lễ của người kia… 

Nhìn thấy vẻ tĩnh mịch của Trần Lập Quả mà lòng Nhạc Trì như bùng lên một ngọn lửa, nhưng vì tôn trọng ý kiến ​​của bạn mình nên cậu chàng chỉ thì thầm: “Cậu sợ cái gì, vào đi.”

Trần Lập Quả: “Đi thôi.”

“Gì?” Nhạc Trì trợn mắt, “Đi luôn bây giờ á?”

Trần Lập Quả nói: “Biết cậu ấy an toàn là tớ yên lòng rồi.” —— Nếu không thì tiến độ hoàn thành lại xôi hỏng bỏng không. 

Nghe thế, Nhạc Trì nhìn Trần Lập Quả như nhìn quái vật, khó mà tin nổi bảo: “Văn Du, cậu đùa tớ đúng không?”

Trần Lập Quả: “Sao?”

Nhạc Trì nói: “Cậu thích thầm cậu ấy bao lâu nay, bây giờ cậu ấy đang ở ngay trước mặt cậu, mà cậu lại…”

Trần Lập Quả ngắt lời Nhạc Trì: “Thích thầm thì sao, dù gì cậu ấy đã có hạnh phúc của riêng mình rồi.”

Nhạc Trì nghe mà tức anh ách. Tuy nhiên hình như tiếng nói chuyện của hai người đã bị truyền vào phòng. Chợt Nhiễm Đồng Đồng nghi ngờ hỏi vọng ra: “Là ai… ai ở bên ngoài?”

Trần Lập Quả kéo Nhạc Trì và trốn vội vào cầu thang bên cạnh.

Khi Cao Trưng đi ra, bên ngoài đã chẳng còn bóng ai. Nhiễm Đồng Đồng nhẹ nhàng nói: “Em nghe thấy tiếng Văn Du…”

Thú thật thì Cao Trưng cũng nghe thấy, nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh xoay người bước vào phòng, rồi đóng cửa lại: “Bên ngoài không có ai, cục cưng ạ, em nghe lầm rồi.”

“Thật mà.” Nhiễm Đồng Đồng tiu nghỉu.

Hiện tại, Nhạc Trì ngậm điếu thuốc và Trần Lập Quả đang đứng cạnh bồn hoa dưới lầu trong bệnh viện. Nhạc Trì ngước mắt trông phòng bệnh tỏa ra ánh đèn cam trên kia, hờ hững bảo: “Từ Văn Du, tớ thật sự rất coi thường cậu.”

Trần Lập Quả: “Cho tớ một điếu đi.”

Nhạc Trì thuận tay đưa một điếu: “Cậu mà cũng hút thuốc?”

Trần Lập Quả: “Mấy năm nay tớ ở nước ngoài chả có gì để làm.”

Nhạc Trì quét Trần Lập Quả từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Cậu gầy đi rồi.”

Mặt Trần Lập Quả méo xệch khi nghe thấy từ “gầy”. May thay, bên đường tối nên Nhạc Trì không nhìn thấy mặt cậu. Trần Lập Quả chỉ “ờ” cho qua.

“Tiếp theo cậu định làm gì?” Nhạc Trì hỏi, “Mà làm sao cậu lại chọc vào Nhiễm Thanh Không thế?”

“Sao tớ biết được.” Trần Lập Quả nói, “Đi tới đâu tính tới đó vậy.”

Nhạc Trì thở dài: “Nhiễm Thanh Không đã cho cậu một thân phận mới… Cậu có suy nghĩ đến việc bắt đầu lại từ đầu không?”

Trần Lập Quả không đáp.

Nhạc Trì gọi: “Văn Du?”

Trần Lập Quả hít một hơi thật sâu rồi mới bảo: “Vậy cậu tìm việc gì đó cho tớ làm đi”. Giờ trên người cậu chỉ có vài đồng bạc. Cái thẻ ngân hàng mà bà chị gái hờ kia cho cậu đã lạc đi phương nào. Nếu cậu không tìm được việc làm thì e rằng có ngày cậu sẽ phải chết vì đói nơi đầu đường xó chợ mất.  

So sánh hoàn cảnh hiện tại với khoảng thời gian ngồi nhà chơi trò chơi mỗi ngày, ăn được uống tốt và còn cả đời sống í í phong phú mà Trần Lập Quả không nén nổi giọt nước mắt đắng lòng —— cậu thực sự chẳng muốn rời đi chút nào… Trần Lập Quả thở dài thườn thượt.

Nhạc Trì nói: “Được, tớ sẽ giúp cậu tìm việc làm, cậu… đừng nôn nóng cũng đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Trần Lập Quả thẫn thờ gật đầu. Hai người bàn bạc xong với nhau thì ai về nhà nấy. Trần Lập Quả quay lại khách sạn. 

Nhưng rồi vào ngày hôm sau, mọi thứ bị đảo lộn. Trong nhà Nhạc Trì gặp hoạ, dầu không phải việc lớn. Gia đình Nhạc Trì làm về thuốc lá và rượu thì cửa hàng lớn nhất bỗng bốc cháy vào ban đêm mà chẳng rõ nguyên do. Tuy rằng vụ hoả hoạn không gây thiệt hại lớn, nhưng nó cũng đủ để Nhạc Trì phải toát mồ hôi lạnh.

Vào thời điểm then chốt này, rất khó để Trần Lập Quả không liên hệ vấn đề ấy với Nhiễm Thanh Không. Qua điện thoại, Trần Lập Quả khuyên Nhạc Trì đừng lo cho cậu nữa mà hãy giải quyết việc gia đình trước.

Giọng Nhạc Trì có phần mệt mỏi, nhưng sự tức giận chiếm cứ hầu như: “Văn Du, đừng sợ, Nhiễm Thanh Không nghĩ mình là ai chứ? Bất kể anh ta có làm gì thì cũng không thể ngăn cản tớ giúp cậu đâu —— “

“Tớ biết rồi.” Trần Lập Quả nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn cậu, Nhạc Trì.”

Bấy giờ Nhạc Trì mới yên tâm. Song hồi hôm về khách sạn sau hai ngày bận rộn, cậu chàng mới hay tin Trần Lập Quả đã trả phòng, còn mình thì không biết Trần Lập Quả đã đi đâu.

Cậu bạn thân lại ra đi rồi, Nhạc Trì thấy hụt hẫng, nhưng thấy tuyệt vọng nhiều hơn —— một lần nữa cậu chàng nhận ra rằng trên thế giới này có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Trần Lập Quả rời đi một phần vì cậu không muốn liên lụy đến Nhạc Trì. Trước khi đi cậu có để lại một bức thư cho Nhạc Trì, viết rằng cậu muốn yên lặng một mình để Nhạc Trì không phải lo lắng cho cậu.

Trần Lập Quả định cao chạy xa bay luôn, nhưng hệ thống nhắc nhở một câu sâu xa: Cậu đã quên tại sao mình lại trốn khỏi Nhiễm Thanh Không rồi có phải hay không?

Sau đó Trần Lập Quả mới tỉnh ngộ —— đúng vậy, cậu đã phải từ bỏ điều kiện sống tốt như vậy để hoàn thành vận mệnh của Nhiễm Đồng Đồng. Thế thì sự ngoài ý muốn trong vận mệnh của Nhiễm Đồng Đồng là gì?

“Tôi không biết.” Hệ thống nói, “Tôi đề nghị cậu quan sát thêm một khoảng thời gian trước, phòng ngừa sự cố.” 

Trần Lập Quả: “Những gì mày nói rất đúng.”

Hệ thống: “Ừ.”

Trần Lập Quả: “Vậy nên tóm lại, mối quan hệ giữa tao với Nhiễm Thanh Không thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến số phận của Nhiễm Đồng Đồng đúng không?”

Hệ thống: “…” Chết tiệt nó biết ngay mà.

Quả nhiên Trần Lập Quả tuyên bố hùng hồn: “Tao muốn quay về với Nhiễm Thanh Không!” Trước khi đi thì làm một nháy cuối cho sướng đã!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play