Dẫu nặng hơn 80 kí thì Trần Lập Quả vẫn gầy hơn trước rất nhiều! Đây là sự thật! Sự thật phũ phàng!

Hai người nhìn nhau mà không nói gì. Chẳng hiểu sao Trần Lập Quả bỗng thấy hơi tủi thân. Cậu có muốn mình mập như thế đâu, mà chẳng lẽ Nhiễm Thanh Không lại đi miệt thị cậu chỉ bởi vì cân nặng của cậu ư?

Nhiễm Thanh Không nói: “Em ăn thấy không hợp hở? Anh nhìn em ăn ít lắm.”

Trần Lập Quả: “Ở đây nóng quá, em không quen.”

Nhiễm Thanh Không: “Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, anh sẽ tìm chỗ khác cho em.”

Trần Lập Quả “dạ” một tiếng. Cậu định hỏi thêm về tình hình của Nhiễm Đồng Đồng, nhưng cậu đành phải kiềm chế vì quan ngại sự mỗi lần cậu hỏi là Nhiễm Thanh Không lại nổi nóng. Và lạ thay, hệ thống đã không làm phiền cậu suốt quãng thời gian qua, có thể do nó đã nghĩ thông hoặc đã bó tay hoàn toàn với cậu…

Nhiễm Thanh Không và Trần Lập Quả cùng đi tắm, sau đó cả hai lại dính nhau như sam. Tất nhiên Trần Lập Quả vào thế bị động —— cậu sợ rằng mình mà chủ động một cái là sẽ bị hệ thống đá ra khỏi thế giới ngay và luôn.

Nhiễm Thanh Không rất thích cái ngây thơ của Trần Lập Quả, lúc nhìn cậu mắc cỡ mà lòng mề nhũn hết cả.

Trần Lập Quả đắm chìm trong dịu dàng triền miên. Cậu lấy khuỷu tay che khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình, và nghe hơi thở nóng bỏng của Nhiễm Thanh Không phả vào tai.

Nhiễm Thanh Không tỉ tê: “Từ Văn Du, anh thích em.”

Nghe thấy câu tỏ tình ấy, Trần Lập Quả không trả lời. Mặc dầu cậu cũng rất muốn đáp lại nho nhỏ: “Em cũng vậy.”

Hình như mọi sự trong nhà đã ổn thỏa, Nhiễm Thanh Không rảnh rỗi bám Trần Lập Quả cả ngày, đến tối mới dành chút thời gian trong phòng để giải quyết công việc. 

Trần Lập Quả đang chơi trò chơi trong phòng khách. Nhiễm Thanh Không vào phòng, bèn hỏi cậu đang chơi gì.

Trần Lập Quả nói tên trò chơi. Thế rồi Nhiễm Thanh Không hỏi, “Chơi có vui không?”

Trần Lập Quả đáp vui, bỏ tay cầm xuống, vào bếp lấy kem ăn, lúc quay lại đã thấy Nhiễm Thanh Không đang táy máy tay cầm trò chơi, cau mày đăm chiêu tìm tòi học hỏi.

Trần Lập Quả ngồi xuống bên cạnh anh và nói: “Anh chơi thử không?”

Mắt Nhiễm Thanh Không ngó sang que kem trong tay Trần Lập Quả. Anh im lặng không đáp mà bất chợt nghiêng đầu cắn một miếng.

Trần Lập Quả coi dấu răng trên miếng kem, đoạn cũng cắn một miếng chồng lên.

Nhiễm Thanh Không chưa để ý đến hành động của Trần Lập Quả, nhìn màn hình và hỏi: “Cái này chơi thế nào?”

Trần Lập Quả giải thích sơ các thao tác, rồi tò mò nói: “Anh mua mấy trò này à?” Có rất nhiều đĩa CD trò chơi trong phòng mà trong đó hầu hết đều là những trò chơi đang nổi đình đám gần đây.

Nhiễm Thanh Không đáp: “Trợ lý của anh mua.”

Trần Lập Quả “ồ” một tiếng, biết ngay Nhiễm Thanh Không chắc chắn không am hiểu mấy thứ như trò chơi.

Nhiễm Thanh Không đã chơi thua hai lần, hỏi: “Có vui không?”

Trần Lập Quả gật đầu, gác chân lên bàn, cẩn thận liếm để kem không chảy: “Vui ạ.”

Nhiễm Thanh Không hỏi: “Em ở đây một mình có thấy buồn quá không?”

Trần Lập Quả nói: “Tạm ổn ạ.”

Trần Lập Quả đoán Nhiễm Thanh Không còn muốn nói gì đó, nhưng khi lời đến môi, anh lại có vẻ hơi lưỡng lự. Trần Lập Quả đang mải mê ăn kem, cũng lười bắt chuyện tiếp. Vì thế hai người họ chơi trò chơi trong im lặng.

Nhiễm Thanh Không chơi lần đầu tiên nên thua liên tục. Anh chưa bước nổi hai bước đã bị quái vật quật ngã xuống đất. Nhìn hàng mày của Nhiễm Thanh Không ngày càng nhíu chặt hơn, Trần Lập Quả chỉ muốn phì cười. Khi lại thua tiếp, anh ủ rũ: “Tại sao trò này khó chơi vậy.”

Trần Lập Quả cười bảo: “Trò này nổi tiếng là khó mà anh. Chơi lần đầu bị thua là chuyện bình thường.”

Nhiễm Thanh Không đặt tay cầm trò chơi xuống, rồi Trần Lập Quả cầm lấy nó. Nhiễm Thanh Không ngồi bên cạnh ngắm Trần Lập Quả. Anh thích Trần Lập Quả, hiển nhiên, nhưng anh cũng nhận ra anh không hiểu thấu được người trước mặt mình.

Ai lại có phản ứng thờ ơ đến vậy sau khi bị giam cầm, như thể cậu chẳng để mọi thứ vào lòng —— à không, Trần Lập Quả vẫn còn thứ mà cậu để tâm, cậu để tâm đến Nhiễm Đồng Đồng. Nhiễm Đồng Đồng đã được định sẵn là nút thắt không thể tháo gỡ giữa Nhiễm Thanh Không và Trần Lập Quả.

Chơi một lúc, Trần Lập Quả bắt đầu hơi buồn ngủ. Nhiễm Thanh Không thấy cậu dụi mắt mà vẫn chưa chịu bỏ tay cầm trò chơi xuống, bèn nói: “Không chơi nữa, em đi ngủ đi.”

Trần Lập Quả hơi hồi hộp khi nghe từ ngủ. Ngủ ở đây có phải là cái thứ mà cậu đang nghĩ không? đúng rồi —— chắc chắn là vậy!

Nhiễm Thanh Không nhìn thấy Trần Lập Quả như đanh người lại lúc nghe thấy lời của anh thì anh tự cười châm biếm: “Đừng lo, anh sẽ không làm gì em.”

Trần Lập Quả: “…” Gượm đã, anh trai, nếu anh không làm gì em, thì ngủ còn có nghĩa lý gì nữa?

Nhiễm Thanh Không không biết Trần Lập Quả đang nghĩ gì. Anh giục Trần Lập Quả đóng máy, tắm rửa rồi đi ngủ. Trần Lập Quả nghe lời anh răm rắp, mặc bộ đồ ngủ rồi leo lên giường. Nhiễm Thanh Không nằm xuống cạnh Trần Lập Quả, vươn tay ôm eo Trần Lập Quả. Trần Lập Quả cảm nhận hơi thở nóng hừng hực sau lưng, thật đáng xấu hổ —— củng.

Tuy nhiên, Nhiễm Thanh Không coi sự cứng đờ của Trần Lập Quả thành sự ghê tởm. Anh bảo rằng: “Văn Du, sớm muộn gì em cũng phải quen.”

Trần Lập Quả thầm nghĩ, phải quen cái gì cơ, quen với một cuộc sống không í í ư?

Nhiễm Thanh Không nói: “Dù em có ghét anh đến đâu, anh cũng sẽ không để em đi.”

Trần Lập Quả lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng, bất đắc dĩ nói: “… Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi anh.”

Nhiễm Thanh Không thở ra một hơi, không làm gì với Trần Lập Quả mà cứ thế ngủ thiếp đi.

Trần Lập Quả bày tỏ bản thân rất là thất vọng.

Tuy nhiên, sự thất vọng của Trần Lập Quả chỉ kéo dài một đêm. Bởi vì sáng hôm sau, lúc Nhiễm Thanh Không trở về với vẻ mặt u ám sau khi ra ngoài để tiếp một cuộc điện thoại, việc đầu tiên anh làm là cởi quần áo của Trần Lập Quả.

Hành động của Nhiễm Thanh Không làm Trần Lập Quả, vốn đang nửa mê nửa tỉnh, khiếp vía. Cậu bất giác vùng vẫy, rồi cuối cùng bị Nhiễm Thanh Không đè nghiến lên giường và trói chặt.

“Anh, anh Nhiễm?” Trần Lập Quả run run gọi.

Nhiễm Thanh Không chẳng đếm xỉa tới lời Trần Lập Quả gọi, vẫn cứ cởi quần áo của cậu.

Mặt úp xuống giường nên Trần Lập Quả hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm của Nhiễm Thanh Không, mà chỉ đoán qua cảm nhận từ hơi thở của Nhiễm Thanh Không —— rằng anh thực sự rất tức giận.

Tuy tức giận là vậy thì Nhiễm Thanh Không vẫn nhẹ nhàng khi tiến vào trong Trần Lập Quả và không hề gây tổn thương tới cậu.

Trần Lập Quả được lấp đầy, đồng thời phát ra một tiếng rên dài —— cậu nghĩ, nếu cậu có thể yêu đương với Nhiễm Thanh Không, âu cũng là một điều hạnh phúc. Song tiếc là… sinh không gặp thời.

Cuộc vui kết thúc. Trong lúc Nhiễm Thanh Không rất săn sóc lau người cho Trần Lập Quả thì Trần Lập Quả nằm ườn trên giường chẳng buồn nhúc nhích.

Khi nhìn những vết tích trên cơ thể Trần Lập Quả thì vẻ u ám trong mắt Nhiễm Thanh Không mới tan bớt đôi phần.

Hai người ngủ yên cho đến ngày hôm sau.

Trần Lập Quả tưởng Nhiễm Thanh Không tức giận vì công ty xảy ra vấn đề, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra vấn đề không nằm ở nhà họ Nhiễm mà nằm ở Nhiễm Đồng Đồng —— Nhiễm Đồng Đồng đã biết Trần Lập Quả thích cô.

Nhắc đến lại thấy trùng hợp lạ. Khi nỗi đau thương của Nhiễm Đồng Đồng từ sự Trần Lập Quả qua đời dần vơi đi thì một cô gái từng thích Trần Lập Quả đột nhiên xuất hiện. Cô ta chửi Nhiễm Đồng Đồng là đĩ thảo mai, kể rằng Trần Lập Quả thích Nhiễm Đồng Đồng bao nhiêu năm qua mà Nhiễm Đồng Đồng vẫn nhắm mắt làm ngơ, hơn nữa còn dám mời Trần Lập Quả đang nơi xứ người xa xôi trở về nước, để rồi làm Trần Lập Quả gặp tai nạn ngay trong nước.

Nhiễm Đồng Đồng cực kỳ hoang mang khi nghe những lời ấy: “Từ Văn Du thích tôi? Cô đang nói cái quái gì vậy?”

Cô gái kia càng phẫn nộ hơn khi nhìn thấy Nhiễm Đồng Đồng hoang mang, cô ta gằn giọng: “Nhiễm Đồng Đồng, Từ Văn Du có thích mày hay không, mày hỏi bừa một người thì cũng có câu trả lời đấy. Ai nấy đều biết cả mà mỗi mình mày không biết? Ha ha, nói toẹt ra tao thấy mày cố tình không biết thì có. “

Nhiễm Đồng Đồng không dám tin, muốn kiểm chứng từ những người xung quanh. Song kết quả cô nhận được lại khiến cô tái mặt, dầu chẳng ai muốn chỉ rõ, nhưng hiển nhiên hầu hết mọi người đều hay rằng Trần Lập Quả thích cô.

Nhiễm Đồng Đồng bị kích động đến mức phải đưa vào bệnh viện ngay lập tức, mà cô gái đã nói với Nhiễm Đồng Đồng tất cả những điều này lại không hề thấy hả hê khi báo được thù. Người khuất đã khuất, dù kẻ sống có hành hạ nhau thế nào cũng chẳng ích gì.

Cuộc điện thoại mà Nhiễm Thanh Không nhận được là thông báo tin Nhiễm Đồng Đồng đang ở bệnh viện. Tuy sức khỏe của Nhiễm Đồng Đồng không đáng lo ngại nhưng tinh thần của cô rất kém, thậm chí cô không thiết nói chuyện. 

Vì chuyện của Nhiễm Đồng Đồng, Nhiễm Thanh Không không thể dính lấy Trần Lập Quả nữa. Anh phải đi ngay và không quên dặn dò Trần Lập Quả nghỉ ngơi đầy đủ trước lúc anh khởi hành.

Trần Lập Quả nằm trên giường, lơ ma lơ mơ, đưa tay gãi vào khoá sợi xích trên chân và ngáp một hơi rõ dài.

Sự biến mất của Trần Lập Quả dường như chẳng ảnh hưởng đến ai ngoại trừ Nhiễm Đồng Đồng. Người chết đã chết, cùng lắm rơi vài giọt nước mắt, cảm thán cuộc đời vô thường, rồi tất thảy lại đi vào lãng quên.

Thực ra Trần Lập Quả cũng hy vọng sự cậu mất sẽ không ảnh hưởng quá tiêu cực đến Nhiễm Đồng Đồng, nhưng hiển nhiên cậu không có quyền lựa chọn trong chuyện này bởi vì hệ thống đã đưa cảnh báo. Hệ thống nói rằng nếu Nhiễm Đồng Đồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mọi nỗ lực của cậu ở thế giới này đều tan thành mây khói, hiện tại Nhiễm Đồng Đồng đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, nếu Trần Lập Quả không can thiệp, có lẽ mọi sự sắp thành lại hỏng. 

Trần Lập Quả ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra quyết định một cách khiên cưỡng —— trốn khỏi đây. Tuy rằng cậu thực sự rất thích Nhiễm Thanh Không, nhưng thực tế là vậy, quyền lựa chọn không nằm nơi cậu. Suy cho cùng nếu có chuyện gì xảy ra với Nhiễm Đồng Đồng thì cậu sẽ bị chuyển khỏi thế giới này ngay lập tức mà thôi. 

Trần Lập Quả đưa ra quyết định xong thì bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn. 

Bởi vì những ngày trước đó cậu đã biểu hiện rất ngoan nên Nhiễm Thanh Không cũng buông lỏng cảnh giác với cậu rất nhiều. Trần Lập Quả tìm cơ hội giấu dao rồi dùng nó để mài dần sợi xích trên chân mình.

Nhiễm Đồng Đồng xảy ra chuyện, cố nhiên Nhiễm Thanh Không sẽ không đến được trong khoảng thời gian này. Trần Lập Quả phải nắm bắt cơ hội, nếu không sẽ không còn cơ hội nào cả.

Đúng như Trần Lập Quả dự đoán, Nhiễm Thanh Không thật sự đã không đến trong độ hơn mười ngày qua. Nhưng mà khi anh lại về tới đảo, sợi xích trên chân Trần Lập Quả mới chỉ mòn một nửa —— hiển nhiên, cách làm này không chỉ không đáng tin mà còn rất ngu ngốc.

Trần Lập Quả ngơ ngác: “Sao chả giống trong tiểu thuyết gì vậy trời, làm sao bây giờ?”

Hệ thống rất coi thường chỉ số IQ của Trần Lập Quả. Nó khịt mũi: “Làm sao bây giờ á? Chờ chết thôi chứ sao.”

Trần Lập Quả: “…” Ồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play