Trong mắt bạn bè Nhiễm Đồng Đồng, Trần Lập Quả là một lốp xe dự phòng hoàn hảo; cậu đã đem lòng mến thầm Nhiễm Đồng Đồng từ khi còn đi học. Và cho tận đến lúc tốt nghiệp đại học, đến lúc Nhiễm Đồng Đồng tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình, thì Trần Lập Quả mới mang theo nỗi buồn mà một thân một mình bỏ đi biệt xứ. 

Ai nấy đều cho rằng Trần Lập Quả yêu đơn phương Nhiễm Đồng Đồng, ngoại trừ chính Nhiễm Đồng Đồng. Bởi, có lẽ trực giác của một người phụ nữ khiến Nhiễm Đồng Đồng không nghĩ Trần Lập Quả yêu cô mà chỉ coi Trần Lập Quả là một người bạn tri kỷ. Cái ấy lại cũng hợp ý Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả về quê nhà dịp này cốt là để dự đám cưới của Nhiễm Đồng Đồng theo lời mời của cô. Song ngay sau tiệc cưới vừa tàn thì Nhiễm Đồng Đồng đã hay tin Trần Lập Quả xảy tai nạn. Quả là rất khó để cô không tự trách mình.

Hiềm một nỗi, lúc Nhiễm Đồng Đồng đang đau lòng thì người ta lại phát hiện ra việc cô đã có thai.

Trong lúc nghe Nhiễm Thanh Không trần thuật sự việc bằng vài câu, lòng Trần Lập Quả dần trồi lên nỗi lo. Ở trong thế giới mà chưa có sự can thiệp của cậu, Nhiễm Đồng Đồng đã phải trải qua một cuộc sống rất cơ cực và từng sảy thai, sinh non tới đôi ba lần, bây giờ lại sinh ra tâm lý tiêu cực bởi cậu. Hy vọng cô sẽ không xảy ra chuyện gì. 

Trần Lập Quả gọi: “Anh Nhiễm…”

Trần Lập Quả còn chưa nói gì thì Nhiễm Thanh Không đã đoán được cậu định nói gì. Anh vô cảm thốt lên hai chữ: “Không được.”

Vẻ mặt Trần Lập Quả rối ren: “Nhưng mà Đồng Đồng…”

“Anh biết em thích em ấy.” Tay Nhiễm Thanh Không áp nhẹ lên má Trần Lập Quả rồi âu yếm vuốt ve, “Em ấy cũng là em gái anh.”

Nói đoạn, Nhiễm Thanh Không nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt Trần Lập Quả, nhưng anh đã quyết không thay đổi chủ ý.

Trần Lập Quả quả thực rất tuyệt vọng, tuyệt vọng bởi tiến độ hoàn thành thế giới này sẽ thành dã tràng xe cát. Nhưng lúc nhìn Nhiễm Thanh Không đang ở trước mặt mình, cậu đã ngay lập tức cảm thấy nội tại tràn trề sức mạnh —— dẫu sao thì, cậu có thấy sướng, thôi, cũng không tệ lắm.

Nhiễm Thanh Không nhìn vào đôi mắt Trần Lập Quả và nhận ra sự thẫn thờ mịt mùng bên trong. Lòng anh chợt đau nhói, anh cúi người hôn môi với cậu.

Họ hôn nhau. Song Trần Lập Quả, đáng lẽ phải từ chối, lại không phản ứng gì. Nhiễm Thanh Không thấy Trần Lập Quả bất động thì lòng bùng lên sự bộp chộp hiếm thấy. Anh nắm lấy sợi xích buộc trên cổ chân Trần Lập Quả và kéo căng từng tí một. 

Trần Lập Quả bị ép nằm ở trên sô-pha, nghển đầu trông thấy Nhiễm Thanh Không đang ngắm cậu với ánh mắt say đắm, làm cậu cảm giác hơi e thẹn. Sau đó? Sau đó hai người họ gạo nấu thành cơm. Giai đoạn đầu, Trần Lập Quả còn chống cự mang tính tượng trưng. Đến ​​khi Nhiễm Thanh Không đã vào trong thì Trần Lập Quả chẳng biết gì nữa.

Hai người quệt nhau nguyên một buổi sáng. Đến giai đoạn cuối Trần Lập Quả bắt đầu vô thức thút thít, vừa khóc vừa xin tha. Nhiễm Thanh Không chẳng hề đoái hoài và vẫn cố chấp đè Trần Lập Quả dưới thân.

Trần Lập Quả thở không ra hơi, hai mắt đã mất tiêu cự, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì.

Nhiễm Thanh Không nhìn Trần Lập Quả rã rượi rồi thiếp đi. Anh đưa tay sờ lên mái tóc dâm dấp mồ hôi của Trần Lập Quả, khẽ thở dài. Hết cách rồi. Hễ nghe Trần Lập Quả nhắc đến Nhiễm Đồng Đồng, anh sẽ lại khó mà kiểm soát cảm xúc của mình —— anh đã phải lòng Trần Lập Quả từ khi nào nhỉ? Chính bản thân Nhiễm Thanh Không cũng không rõ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Trần Lập Quả chỉ cảm tưởng thắt lưng như gãy làm đôi. Nhiễm Thanh Không không nằm bên cạnh, chẳng biết đã đi đâu.

Trần Lập Quả đứng dậy khỏi giường thì thấy một gói thuốc lá trên bàn cạnh giường, liền lấy một điếu từ trong gói, châm lửa và bắt đầu hút.

Khi Nhiễm Thanh Không bước từ ngoài vào phòng, những gì anh nhìn thấy là Trần Lập Quả đang ngồi hút thuốc bên cạnh giường.

So với thời niên thiếu thì Trần Lập Quả nay đã là một chàng trai trưởng thành. Vẻ ngoài của cậu trông không đầy tính áp bách của phái mạnh như Nhiễm Thanh Không, mà rất ôn hoà tựa dòng suối róc rách trong rừng trúc.

Tất cả tinh lực của Trần Lập Quả đều đổ dồn vào Nhiễm Đồng Đồng, và cậu hoàn toàn chẳng màng đến ánh mắt của những người xung quanh. Đâm ra cậu không hề hay biết một người tên là Nhiễm Thanh Không đã luôn dõi ánh mắt theo cậu ngay từ lần đầu tiên gặp cậu.

Khi Trần Lập Quả chú ý tới Nhiễm Thanh Không, điếu thuốc đã cháy gần hết. Cậu run tay làm tàn thuốc suýt chút nữa thì rơi xuống giường.

“Anh Nhiễm.” Trần Lập Quả ấp úng gọi.

“Ừ.” Nhiễm Thanh Không bước vào, liếc điếu thuốc trên tay Trần Lập Quả rồi nói, “Em hút ít thôi.”

Trần Lập Quả đáp “dạ”, không đồng ý cũng không từ chối.

“Anh có chút việc bận nên phải đi trước rồi.” Nhiễm Thanh Không nhẹ nhàng dặn dò. 

“Vâng.” Trần Lập Quả trầm giọng đáp. 

“Em nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Nói xong, Nhiễm Thanh Không liền đứng dậy đi ra ngoài. 

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Nhiễm Thanh Không rất bận rộn. Nhưng anh vẫn duy trì tần suất hai ngày đến thăm Trần Lập Quả một lần, đi kèm với đó là sắc mặt anh càng lúc càng thêm mệt mỏi. 

Trần Lập Quả chịu đựng hơn mười ngày, thật sự không nhịn nổi nữa, hỏi ra sự cậu đã canh cánh trong lòng bấy lâu nay: “Đồng Đồng xảy ra chuyện gì sao ạ?” 

Lúc cậu hỏi, Nhiễm Thanh Không đang thay quần áo. Nghe thấy câu hỏi của Trần Lập Quả, anh dừng lại, đoạn quay đầu nhìn Trần Lập Quả với vẻ mặt vô cảm: “Em rất lo lắng cho em ấy?” 

Trần Lập Quả hơi co ro trước cái nhìn của Nhiễm Thanh Không, nhưng vẫn cố bảo: “Em…” 

“Vậy đúng là em rất lo lắng cho em ấy?” Nhiễm Thanh Không đặt chiếc cà-vạt đang thắt dở xuống rồi sải từng bước đến chỗ Trần Lập Quả. 

Trần Lập Quả thì thào: “Chúng em dù sao cũng là bạn thân nhiều năm.” 

Nhiễm Thanh Không nói: “Ngay cả khi bản thân em đang gặp tình trạng thế này thì em vẫn lo lắng cho em ấy sao?” 

Trần Lập Quả nói: “Anh Nhiễm, mười mấy ngày qua em đã nghĩ rất nhiều rồi…” Cậu thực sự đã nghĩ rất nhiều. 

Nhiễm Thanh Không: “Em nói đi.” 

“E, em sẽ không rời khỏi anh, nên anh có thể nói với Đồng Đồng là em còn sống được không?” Trần Lập Quả thực sự sợ tin mình mất sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới Nhiễm Đồng Đồng. 

“Từ Văn Du.” Khi Nhiễm Thanh Không nghe những lời của Trần Lập Quả, không khí quanh người anh như đóng băng. Anh hỏi: “Em có biết mình đang nói gì không? 

”Anh Nhiễm.“ Trần Lập Quả cười khổ, cố bộc lộ thái độ chân thành nhất, ”Anh biết đấy, từ nhỏ đến lớn em chỉ có một mình, dẫu biến mất thì cũng chả ai quan tâm. Thay vì để Đồng Đồng cứ mãi đau lòng vì em thì mình nên kể cho cậu ấy chân tướng —— rằng em thích anh, và em, em bằng lòng ở bên anh. “

Nghe xong, Nhiễm Thanh Không dấy lên nỗi hoài nghi, thoạt tiên không hiểu Trần Lập Quả đang nghĩ gì, tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng ngẫm kĩ lại, điều duy nhất có thể khiến Trần Lập Quả thỏa hiệp đến nhường này dường như chỉ có sự an toàn của Nhiễm Đồng Đồng —— vì để Nhiễm Đồng Đồng không lo lắng cho mình, thậm chí Trần Lập Quả còn bằng lòng ở bên một thằng đực rựa.

Nhiễm Thanh Không như hiểu, lại như không hiểu Trần Lập Quả. Anh nâng cằm Trần Lập Quả, từ từ ép cậu ngẩng đầu lên, nhìn hoắm vào đôi mắt tĩnh lặng như nước và bờ môi mím lại thành một đường của cậu. Anh nói: “Em có từng nghĩ về lý do tại sao mà anh giữ em ở đây chưa?”

Vẻ mặt Trần Lập Quả ngơ ngác. 

“Bởi vì anh không muốn người khác nhìn thấy em.” Nhiễm Thanh Không bộc bạch dục vọng méo mó trong lòng một cách điềm nhiên. Anh hiểu nếu như Trần Lập Quả biết được cái dục vọng ấy, ắt hẳn cậu sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng thế thì cũng chẳng sao. Dù ghê tởm hay chán ghét thì Trần Lập Quả vẫn thuộc về anh, chỉ một mình anh.

Quả nhiên, Trần Lập Quả im bặt, cúi gằm mặt, vai gục xuống và hơi có vẻ khúm núm.

Nhiễm Thanh Không cười như thể tự châm biếm mình, rồi quay lưng bỏ đi.

“…” Trần Lập Quả bắt buộc phải cúi đầu bởi cậu sợ mình sẽ cười thành tiếng trước mặt Nhiễm Thanh Không mất.

Sau ngày hôm nay, Nhiễm Thanh Không không bao giờ nhắc gì đến Nhiễm Đồng Đồng nữa.

Từ lâu Trần Lập Quả đã quen với cuộc sống cô đơn. Kể ra cậu sống trên đảo một mình khá là thoải mái, có thể ngồi yên đọc sách cả một buổi chiều.

Điều tồi tệ duy nhất trong những điều tuyệt vời là cậu không sao thích nghi được với khí hậu miền biển. Một hai ngày thì chưa có vấn đề, nhưng thời gian dài cậu đã khó chịu nổi.

Nhiễm Thanh Không ra ngoài hơn nửa tháng sau mới về. Vừa về đã thấy Trần Lập Quả gầy sọp hẳn đi. Trên bàn cơm, anh dòm Trần Lập Quả biếng ăn mà hơi nhíu mày: “Không hợp khẩu vị của em à?”

Trần Lập Quả bới bới cơm trong bát, đáp “dạ”.

Nhiễm Thanh Không đặt đôi đũa xuống, nói: “Em muốn ăn gì?” 

Trần Lập Quả không trả lời.

Nhiễm Thanh Không gọi: “Văn Du.”

Trần Lập Quả cười mà rằng: “Em không sao, chỉ là em không quen với thời tiết ở đây.”

Tuy rằng cậu đang cười, nhưng trong mắt Nhiễm Thanh Không nụ cười ấy rất miễn cưỡng. Từ lúc bị Nhiễm Thanh Không giam giữ đến nay, Trần Lập Quả không hề chống cự quyết liệt, như thể bằng một cách nhanh chóng cậu đã chấp nhận số phận của mình —— cái này hoàn toàn phù hợp với tính cách hiền hoà của Trần Lập Quả. Nhiễm Thanh Không vốn đã trù liệu trước tình huống tồi tệ nhất là Trần Lập Quả bài xích anh bất chấp tất cả. Song chẳng tính tới một Trần Lập Quả không hề phản kháng lại vẫn làm anh xót xa. 

Nhiễm Thanh Không đặt đũa xuống và ngừng ăn.

Trần Lập Quả không bận tâm đến biểu cảm của Nhiễm Thanh Không. Tất cả những gì đang chạy trong não cậu bây giờ là: ố là lá Nhiễm Thanh Không về rồi ố là lá hơn mười ngày rồi chưa được phịch, ố là lá lần này nên thử tư thế mới nào đây ta.

Nhìn thấy Trần Lập Quả đã ăn nãy giờ mà trong bát vẫn còn hơn nửa phần cơm, mày Nhiễm Thanh Không nhíu sâu hơn, anh nói: “Đừng ăn nữa.”

Trần Lập Quả ngẩng đầu, thầm nhủ chả nhẽ bắt đầu luôn cơ à?! Cậu vẫn chưa kịp tắm!

Nhiễm Thanh Không nói: “Đến phòng làm việc của anh.”

Trần Lập Quả: Ố là lá, còn chơi trong phòng làm việc. Bạo quá trời ơi!

Vì vậy Trần Lập Quả ỏn ẻn theo sau Nhiễm Thanh Không vào phòng làm việc. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khác hoàn toàn với những gì cậu tưởng tượng…

Nhiễm Thanh Không trỏ vào cái cân trên sàn và nói: “Em đứng lên đây.”

Trần Lập Quả: “…”

Thấy Trần Lập Quả đứng im, Nhiễm Thanh Không lặp lại: “Em đứng lên đây.”

Trần Lập Quả vẫn đứng im thin thít.

Nhiễm Thanh Không gọi: “Văn Du?”

Vậy là Trần Lập Quả bước lên cân dưới cái nhìn chòng chọc của Nhiễm Thanh Không.

Rồi Nhiễm Thanh Không chuyển sang nhìn chòng chọc vào con số 80 chói lọi mà đứ đừ. Anh cao 1m88 mà chỉ nặng 74 kí, Trần Lập Quả thấp hơn anh sao lại hẳn 83 kí được? Cái cân bị hỏng rồi à?!

Trần Lập Quả: “…” Chết tiệt, thân thể của cậu chỗ nào cũng tốt, nhưng cân nặng lại cứ bất thường, đây còn sụt mấy cân rồi đấy! Đỉnh điểm cậu có thể đạt tận 85 kí cơ! Mặc dầu nhìn từ bề ngoài khó mà nhận ra…

Nhiễm Thanh Không hiển nhiên không tin cái cân đo đúng, bảo Trần Lập Quả xuống để anh tự mình đứng lên cân. Sau khi xác định cân đo chính xác, anh trầm mặc một hồi mới hỏi: “Lúc trước em bao nhiêu cân?”

Trần Lập Quả xoắn xuýt mãi mới nói ra số 85.

Nhiễm Thanh Không mất một lúc lâu mới thốt lên câu: “Anh không nhìn ra.”

Trần Lập Quả: =皿= Nên anh miệt thị tôi chứ gì?

Nhiễm Thanh Không điều chỉnh cảm xúc và lí nhí: “Vẫn gầy.”

Trần Lập Quả: “…” Tại sao anh lại nói rụt rè thế hả?! Tôi gầy thật đó?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play