Mọi chuyện xong xuôi. Trần Lập Quả nhập nhèm trông trần nhà trắng như tuyết trên đầu rồi thở dài thườn thượt. Nhiễm Thanh Không mặc nhiên cho rằng Trần Lập Quả đang buồn khổ nên bèn cúi đầu hôn lên má Trần Lập Quả.
So với Nhiễm Thanh Không thì hệ thống hiển nhiên hiểu rõ Trần Lập Quả hơn. Nó khẽ hỏi đầy ý tứ: “Thế nào?”
Trần Lập Quả: “Phê!!”
Hệ thống: “…”
Hệ thống câm nín hồi lâu, chẳng hiểu sao Trần Lập Quả vô cớ thấy hơi thon thót, nói: “Không lẽ mày có thể nhìn thấy…”
Hệ thống: “Có hệ thống bảo vệ quyền riêng tư.”
Trần Lập Quả đằng hắng: “Nhiễm Đồng Đồng sao rồi…”
Hệ thống: “Còn nhớ Nhiễm Đồng Đồng cơ à?!”
Trần Lập Quả: “Haha…”
Lát sau, hệ thống mới đáp: “Nhiễm Đồng Đồng không có động tĩnh.”
Trần Lập Quả nhẹ nhõm cả người khi nghe Nhiễm Đồng Đồng không có động tĩnh gì, đoạn lim da lim dim chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lại là một ngày vui vẻ. Mặt trời lên bằng con sào, Trần Lập Quả mới trở dậy. Lúc tỉnh thì Nhiễm Thanh Không chẳng thấy bóng, cậu cứ thế để mông trần đi ăn sáng trong phòng, rồi lại bắt đầu mông trần xem TV. Nếu chân không bị xích, có lẽ cậu còn định mông trần lông nhông dạo biển.
Đồ ăn trên bàn đều dễ tiêu hóa. Nhiễm Thanh Không còn rất chu đáo bằng việc đã chuẩn bị sẵn thuốc mỡ cho Trần Lập Quả. Trần Lập Quả cầm xoi tuýp thuốc mỡ một lúc, rồi im lặng đặt nó trở lại.
Chẳng hay do Nhiễm Thanh Không xấu hổ khi gặp cậu hay thật sự bận việc, dầu sao thì cả buổi sáng Trần Lập Quả không gặp ai khác. Chỉ khi cậu mơ màng tỉnh lại sau một giấc ngủ trưa ngắn trên sô-pha thì Nhiễm Thanh Không mới xuất hiện, đang yên lặng ngồi bên và nhìn cậu với vẻ trầm tư. Không biết anh đã ngồi cạnh cậu như thế được bao lâu.
Trần Lập Quả rùng mình và ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sô-pha.
Thấy phản ứng của Trần Lập Quả mạnh như vậy, song Nhiễm Thanh Không chưa lên tiếng mà đưa tay sờ trán Trần Lập Quả như để xác nhận xem cậu có bị sốt hay không.
Đương nhìn thấy vẻ dịu dàng của anh, Trần Lập Quả lại đã không khỏi đỏ mặt.
Nhiễm Thanh Không hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”
Để bản thân không tỏ ra quá phấn khích, Trần Lập Quả đành cúi gằm mặt xuống và chầm chậm lắc đầu. Nhìn thấy điệu bộ của Trần Lập Quả, Nhiễm Thanh Không khẽ thở dài, nhưng không nói gì. Lúc này, bất kể là nói lời an ủi nào, đều có vẻ rất giả tạo.
Hai người im lặng nhìn nhau, trong phòng chỉ còn lại tiếng quảng cáo có phần ồn ào trên TV.
Trần Lập Quả nín hồi lâu sau, rốt cuộc mở miệng trước: “Có thể cho em xin… bộ quần áo để mặc không ạ??”
Ánh mắt Nhiễm Thanh Không quét qua cơ thể Trần Lập Quả, từ bả vai xinh đẹp, vòng eo săn chắc, đến bờ mông vểnh duyên dáng. Nhiều những vết đỏ lốm đốm còn sót lại trên người cậu làm khơi gợi những cảm xúc từ anh khi chỉ mới thoáng nhìn chúng.
Ánh nhìn của Nhiễm Thanh Không khiến Trần Lập Quả hơi mất tự nhiên. Cậu, thân đàn ông con trai, thừa hiểu ánh nhìn của Nhiễm Thanh Không là có ý gì, nhưng nói thật… Mặc dầu cậu thấy có sướng, nhưng chỗ ấy vẫn còn đang vừa đau vừa rát, không thể í í thêm nháy nữa được.
Vì vậy, Trần Lập Quả rất là quyết đoán cuộn người lại. Lúc nhìn thấy Trần Lập Quả như con rùa thu mình trong mai thì đáy mắt Nhiễm Thanh Không hiện lên ý cười. Anh dịu dàng hỏi: “Em đã bôi thuốc chưa?”
Trần Lập Quả vùi mặt vào giữa hai đầu gối và nói với giọng ồm ồm, “Bôi rồi ạ.”
Nhiễm Thanh Không nhìn Trần Lập Quả, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Vừa ngó qua tuýp thuốc, anh đã biết Trần Lập Quả đang nói dối —— bởi vì tuýp thuốc chưa được bóc.
Nhiễm Thanh Không cầm tuýp thuốc, đi ra ngoài và nhẹ giọng nói: “Để em tự bôi hay anh bôi?”
Trần Lập Quả: “… Em tự làm.”
Nhiễm Thanh Không không làm khó Trần Lập Quả, “ừ“ một tiếng rồi đặt tuýp thuốc trước mặt Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả cầm tuýp thuốc trên bàn và khập khiễng vào phòng tắm để bôi thuốc. Lần này cậu cơ trí hơn, không chỉ bóc vỏ mà còn bóp rất nhiều… Tuy nhiên cậu lại không bôi lên những chỗ cần bôi, bởi cậu cứ thấy hơi hơi xấu hổ khi tự cho tay vào trong…
Trần Lập Quả rửa tay sạch sẽ, đoạn đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhiễm Thanh Không vẫn đang ngồi trên ghế sô-pha, lúc nhìn thấy Trần Lập Quả bước ra thì hỏi: “Xong chưa?”
Trần Lập Quả ậm ừ —— cậu cứ ngỡ chuyện này thế là kết thúc.
Dè đâu câu tiếp theo của Nhiễm Thanh Không lại là: “Em lại đây để anh kiểm tra.”
Nghe thế, mặt Trần Lập thoắt cái đỏ bừng. Cậu lắp bắp đôi câu, phản xạ có điều kiện lùi lại vài bước.
Nhiễm Thanh Không thở dài, đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Lập Quả và nói: “Đưa thuốc cho anh.”
Trần Lập Quả không đáp.
Nhiễm Thanh Không dỗ: “Ngoan.”
Trần Lập Quả cầm tuýp thuốc, chỉ còn mỗi cảm giác mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay. Cậu cúi đầu. Hai người giằng co một chốc, cuối cùng Trần Lập Quả bèn phải đưa vật trong tay cho Nhiễm Thanh Không.
Nhiễm Thanh Không nhìn Trần Lập Quả và nói: “Em ra ghế sô-pha nằm sấp xuống.”
Trần Lập Quả ngẩng đầu với ánh mắt van lơn. Tâm can Nhiễm Thanh Không như run lên trước cái nhìn ấy của cậu. Anh định nhượng bộ, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, con tim vốn đã mềm của anh nay lại cứng rắn trở lại.
“Nằm xuống.” Nhiễm Thanh Không ra lệnh.
Trần Lập Quả hít sâu một hơi, thôi bướng với Nhiễm Thanh Không, khập khiễng đi đến ghế sô-pha, rồi vâng lời nằm sấp trên đó.
Nhiễm Thanh Không đến cạnh Trần Lập Quả để bôi thuốc.
Đậu, đau vãi. Thể xác này của Trần Lập Quả rất nhạy cảm với cái đau. Đôi khi cắt móng tay hay duỗi thẳng chân có thể làm cả người cậu run lên vì đau… Càng đừng nói đến việc bôi thuốc như bây giờ.
Thuốc vừa được bôi, Trần Lập Quả đã nước mắt lưng tròng. Cậu thấy việc khóc lóc quá mất mặt nên vùi vào giữa hai cánh tay đã khoanh lại của mình, nhưng Nhiễm Thanh Không vẫn phát hiện cậu khóc.
Thấy Trần Lập Quả rơi lệ, Nhiễm Thanh Không hiển nhiên không nghĩ là do cậu đau —— anh cụp mắt xuống, một lần nữa thở dài khe khẽ, nói: “Văn Du, đừng ghét anh.”
Trần Lập Quả đang bị cơn đau ở chỗ ấy giày xéo thừa sống thiếu chết, nghe xong câu nói của Nhiễm Thanh Không, chợt căng thẳng rồi kẹp chặt ngón tay của Nhiễm Thanh Không: “A!!”
Nhiễm Thanh Không sửng sốt, rút luôn ngón tay ra tạo thành tiếng “chụt”…
Khuôn mặt của Trần Lập Quả liền đỏ bừng. Cậu định gượng cười vài tiếng để giải tỏa bầu không khí, song ngẫm thấy cười vào lúc này thật sự không thích hợp lắm.
Nhiễm Thanh Không bật cười, một thanh điệu trầm thấp. Thế rồi anh khom lưng hôn lên vành tai Trần Lập Quả và còn giựt nhẹ khuyên tai Trần Lập Quả mà rằng: “Văn Du, anh thích em nhiều lắm.”
Trần Lập Quả vùi mặt vào cánh tay không dám nói lời nào, sợ mình vừa hé môi sẽ bật cười thành tiếng.
Nhiễm Thanh Không bôi thuốc cho Trần Lập Quả xong, rồi mới vào phòng ngủ lấy chăn và đắp cho Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả nói: “Anh Nhiễm… anh có thể cho em vài bộ quần áo để mặc được không?”
Nhiễm Thanh Không đồng ý.
Trần Lập Quả lại nói: “Anh Nhiễm, chỗ này là ở đâu?”
Nhiễm Thanh Không: “Ở nước ngoài.”
Trần Lập Quả hiểu Nhiễm Thanh Không có lẽ sẽ không cho cậu biết vị trí chính xác, vì vậy cậu chỉ rầu rĩ đáp “vâng”.
Nhiễm Thanh Không nghe giọng cậu, liền biết Trần Lập Quả chắc hẳn không vui. Anh lặng thinh một lúc, rồi từ tốn bảo: “Nếu Văn Du ngoan thì chờ một thời gian sau anh sẽ tháo xích ra cho em.”
“Chờ đến khi tất cả bọn họ nghĩ rằng em đã chết ư?” Trần Lập Quả não nề hỏi.
Nhiễm Thanh Không không nói, dường như ngầm thừa nhận.
Trần Lập Quả nhận được câu trả lời của Nhiễm Thanh Không, trong lòng lập tức chửi thầm đờ mờ. Mặc dầu cậu rất hạnh phúc khi được trải qua tháng ngày không biết xấu hổ cùng Nhiễm Thanh Không, nhưng thanh tiến trình của Nhiễm Đồng Đồng thì sao! Có còn muốn trở về thế giới ban đầu không! Có còn cần miếng liêm sỉ cuối cùng không!
Trần Lập Quả liên tục tự hỏi mình ba câu này trong lòng, chỉ khi đã cảm thấy có thể đưa ra câu trả lời một cách kiên định, cậu mới quay đầu lại và rồi trông thấy gương mặt của Nhiễm Thanh Không.
Nhiễm Thanh Không đẹp trai vãi, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, lúc tức cũng đẹp, mà lúc cười thì càng đẹp hơn. Trần Lập Quả chỉ mới liếc một cái là hàng phòng ngự linh hồn sụp đổ hoàn toàn. Thầm nghĩ, về thế giới trước kia làm khỉ gì, thế giới trước kia nào có trai đẹp nhường này.
Vào lúc này, nếu hệ thống biết Trần Lập Quả đang nghĩ gì, có lẽ nó sẽ trỗi dậy ý muốn xẻo thịt cậu.
Nhiễm Thanh Không nói: “Chúng ta ở đây với nhau đến hết đời, được không em?”
Nếu Trần Lập Quả có thể bày tỏ suy nghĩ của mình, chắc cậu sẽ gật lia lịa tới rớt cả đầu. Nhưng vì không thể nên cậu bèn làm thinh.
Câu trả lời của Trần Lập Quả nằm trong dự đoán của Nhiễm Thanh Không, anh nói: “Văn Du, anh sẽ chờ em.”
Trần Lập Quả úp mặt vào ghế sô-pha, ngẩn người một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Sau hơn mười ngày ở đây, Trần Lập Quả phát hiện chỗ này thế mà lại là một hòn đảo nhiệt đới tách biệt. Mỗi lần Nhiễm Thanh Không tới đây đều phải đi bằng thuyền. Ngoài Trần Lập Quả, trên hòn đảo còn có hai người giúp việc là phụ nữ ít nói đã ngoài bốn mươi tuổi, đảm nhiệm việc chăm sóc ăn uống và sinh hoạt của Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả từng cố bắt chuyện với họ, nhưng họ gần như phớt lờ cậu. Nếu họ không thỉnh thoảng ngẫu nhiên nói một hai từ, Trần Lập Quả còn nghĩ rằng họ câm.
Hơn mười ngày, tuy Nhiễm Thanh Không vẫn thường xuyên chạy tới đây, nhưng Trần Lập Quả láng máng nhận ra tâm trạng của Nhiễm Thanh Không khá tệ, không biết có phải do đã xảy ra chuyện gì.
Nhiễm Thanh Không xảy ra chuyện = Nhiễm Đồng Đồng xảy ra chuyện = Thế giới này thật sự sắp đi tong. Trần Lập Quả đã hơi sốt ruột, nhưng cậu biết có mở lời hỏi Nhiễm Thanh Không thế nào âu cũng vô ích, nên hai người cứ thế dùng dằng đã lâu.
Nhưng điều mà Trần Lập Quả không ngờ được là Nhiễm Thanh Không bỗng dưng chủ động đề cập với cậu. Câu nói đầu tiên của anh đã khiến Trần Lập Quả đau tim, anh nói: “Tình hình gần đây của Đồng Đồng không ổn lắm.”
Trần Lập Quả trợn tròn mắt: “Tình hình không ổn lắm? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Ánh mắt Nhiễm Thanh Không quét qua gương mặt của Trần Lập Quả, thu vào mắt hết thảy nỗi sợ trên gương mặt ấy. Anh hỏi: “Em sợ à?”
Trần Lập Quả: “…” Phải sợ chứ.
Nhiễm Thanh Không nói: “Cho dù em ấy đã kết hôn thì em vẫn chưa buông tay được?”
Trần Lập Quả: “…” Cậu nên giải thích như thế nào đây?
Nhiễm Thanh Không nở nụ cười như đang tự giễu mình, vươn tay bóp cằm Trần Lập Quả, rồi đè thấp giọng: “Đáng tiếc, cả đời này em chỉ có thể ở bên anh.”
Trần Lập Quả: “…” Vậy thì đúng là… quá tuyệt vời.
Nhiễm Thanh Không đăm đăm vào Trần Lập Quả một lúc, đoạn nhẹ nhàng bảo: “Em ấy đang mang thai.”
Trần Lập Quả: “Họ mới kết hôn có ba tháng mà?!”
Nhiễm Thanh Không nói: “Phải.”
Trần Lập Quả: “…”
Nhiễm Thanh Không thở dài: “Em ấy đã biết tin em mất.”
Trần Lập Quả đoán được những gì Nhiễm Thanh Không sẽ nói sắp tới.
Quả nhiên, Nhiễm Thanh Không nói: “Em ấy rất đau lòng.”