Trong thế giới Trần Lập Quả sống thuở trước, cậu từng yêu thầm một chàng trai ròng rã mười ba năm. Từ cấp ba đến đại học, từ đại học đến giây cuối của sinh mệnh.

Cuộc đời cậu đã đảo lộn hoàn toàn trong cái khắc chiếc xe tải hạng nặng hất văng cậu. Trần Lập Quả được sống lại một lần nữa thì quyết định bắt đầu buông bỏ những tình cảm quá mức sâu nặng ấy của mình.

Nhiễm Thanh Không là một người đàn ông rất cuốn hút. Anh đẹp trai, trưởng thành và sở hữu những phẩm chất mà nữ giới mê mẩn và nam giới ao ước. 

Tất cả. 

Trần Lập Quả thích Nhiễm Thanh Không. Nếu không phải do sự hạn chế từ hệ thống, cậu sẽ rất vui lòng khi được hẹn hò cùng Nhiễm Thanh Không. Nhưng hiện thực lù lù ngay trước mắt, vì vậy Trần Lập Quả buộc phải kiềm chế con tim mình và dồn hết tâm sức để thay đổi số phận của Nhiễm Đồng Đồng. 

Ngờ đâu mọi thứ lại đột ngột có một bước phát triển vọt hẳn lên như thế. 

Tại sao Từ La Nhã bỗng dưng hẹn gặp cậu, tại sao Nhiễm Thanh Không lại tự mình nấu cơm mời cậu? Sau cơn mờ mịt, Trần Lập Quả đã có một câu trả lời hoàn hảo cho tất cả những điều này —— Nhiễm Thanh Không đã có ý đồ với cậu từ trước!!! 

Trần Lập Quả nhận thức được sự ấy đã bật khóc vì sung sướng.

Trần Lập Quả: “Hệ thống!! Hệ thống!! Lần này không phải do tao!!!”

Hệ thống: “…”

Trần Lập Quả: “Do anh ấy ép tao làm gay!! Chứ tao không hề tự nguyện!!!”

Hệ thống: “…” Anh giai à, chí ít thì anh có thể kiềm chế cái vẻ hưng phấn lúc nói mình không hề tự nguyện giùm không?

Trần Lập Quả: “Cho nên lần này không tính là vi phạm quy định.” Nếu Trần Lập Quả từ chối theo tuyến truyện chính thì cậu sẽ bị buộc chuyển ra khỏi thế giới và một điểm vận mệnh cũng không tích lũy được.

Hệ thống: “…” Tính sai. 

Trần Lập Quả: “Tao có hơi hạnh phúc.”

Hệ thống: “… Trần Lập Quả.”

Trần Lập Quả: “Ơi?”

Hệ thống nói: “Cho dù anh ta cưỡng ép cậu thì cậu vẫn không được tỏ ra chấp thuận.”

Trần Lập Quả: (⊙v⊙)?

Hệ thống: “Chi tiết mời xem thế giới thứ nhất.” Ở thế giới đầu tiên, Trần Lập Quả bị “sắc đẹp” dụ dỗ rồi bị cưỡng ép chuyển ra thế giới đó.

Trần Lập Quả: “À… được rồi, được rồi.” Cậu biết sơ hở trong hệ thống không dễ gì bị bắt.

Hiện tại, mặc dầu Trần Lập Quả có thể trò chuyện một cách thông thuận với hệ thống, nhưng cơ thể của cậu vẫn đang chìm trong hôn mê.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cậu đã có ý thức mơ hồ.

Tuy nhiên, có vẻ như vì đã hôn mê quá lâu, Trần Lập Quả thấy rất mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần. Chỉ riêng việc mở mắt đã tốn ối thời gian.

Mí mắt cậu như dán chặt vào nhau. Gắng gượng lắm, Trần Lập Quả mới loang loáng nhìn thấy cảnh vật trước mắt.

Đó là một căn phòng hoàn toàn xa lạ với lối bài trí giản dị. Rèm cửa trắng, và ráng chiều ấm áp hắt vào qua cửa sổ. Trần Lập Quả chầm chậm nhúc nhích. Loại âm thanh do kim loại va chạm loáng thoáng truyền vào bên tai cậu.

“Văn Du.” Một bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán Trần Lập Quả, giọng nói của Nhiễm Thanh Không thì vẫn cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới mức  làm cho Trần Lập Quả xém thì đưa tay xoa mặt mình. Song may mắn thay, cậu đã kịp nín lại.

“Em, em bị sao vậy ạ?” Giọng của Trần Lập Quả yếu ớt, cậu cảm thấy cơ thể mình không còn tí sức lực nào.

Trước câu hỏi của Trần Lập Quả, Nhiễm Thanh Không không đáp. Anh chỉ ôm Trần Lập Quả vào lòng, sau đó đưa một cốc nước đến bên môi Trần Lập Quả.

Nước có vị của mật ong. Trần Lập Quả nuốt từng ngụm, để nước làm dịu cổ họng khô khốc của cậu.

“Anh Nhiễm.” Trần Lập Quả nằm trong vòng tay của Nhiễm Thanh Không cùng vẻ mặt bàng hoàng và còn chút hoảng loạn, bởi, dường như bấy giờ cậu mới chú ý tới sợi xích bạc trên mắt cá chân mình. Đến cả đôi mắt vốn trong veo cũng đã ầng ậng hơi nước do nỗi sợ. 

Nhiễm Thanh Không vẫn không đáp, vuốt ve mái tóc của Trần Lập Quả, rồi cúi và hôn lên đỉnh đầu của Trần Lập Quả. Nhưng trước lúc anh định nói gì đó thì điện thoại bên cạnh đã vang lên.

Nhiễm Thanh Không liếc thoáng qua số điện thoại, đứng dậy bước ra ngoài mà không nói gì.

Trần Lập Quả nhìn đăm chiêu bóng lưng của Nhiễm Thanh Không, im lặng nuốt nước bọt, kế đó đứng dậy từ trên giường, lảo đảo đi tới cạnh cửa sổ sát đất. Và rồi cậu sững sờ trước những gì mình nhìn thấy.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là biển xanh, cát vàng và những hàng cây nhiệt đới cao vun vút, tất cả cho thấy đây hoàn toàn không phải là thành phố ở đất liền nơi cậu từng sống trước đây.

Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ làm cho Trần Lập Quả choáng váng —— không, cảnh tượng kia không làm cậu sốc mà Nhiễm Thanh Không mới là yếu tố làm cho cậu sốc.

Trong ấn tượng của cậu, Nhiễm Thanh Không là một người chững chạc Trần Lập Quả tuyệt nhiên chưa từng nghĩ rằng Nhiễm Thanh Không sẽ đột nhiên làm chuyện như thế… Haizz, thật sự là —— vừa kích thích vừa đáng sợ và còn cả chút xíu ngại ngùng nữa. 

Trần Lập Quả im lặng mỉm cười.

Trong lúc Trần Lập Quả ở một mình, Nhiễm Thanh Không, ra ngoài nghe điện thoại, đã quay lại từ lúc nào chẳng hay. Anh đứng sau lưng Trần Lập Quả và khẽ nhấn lên vai Trần Lập Quả. Trần Lập Quả bị anh làm giật mình, cả người run lên bần bật.

Nhiễm Thanh Không từ tốn gọi, “Văn Du.”

Trần Lập Quả khống chế biểu cảm trên mặt, quay đầu nhìn Nhiễm Thanh Không, một lúc lâu sau mới gọi: “Anh Nhiễm.”

“Văn Du, đừng trách anh.” Nhiễm Thanh Không cúi đầu, chạm nhẹ môi lên khuyên tai Trần Lập Quả, thỏ thẻ, “Anh đã phải đợi quá lâu rồi.”

Trần Lập Quả đông cứng cả người, nằm trong vòng tay của Nhiễm Thanh Không, tựa như một con thú non đang sợ hãi đến mức quên cả phản kháng.

Nhiễm Thanh Không nhìn cái vẻ ấy của Trần Lập Quả, cười khẽ, đoạn nghiêng đầu hôn lên môi Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả đã vẫn luôn yêu thầm Nhiễm Đồng Đồng, vì thế mà đến nay cậu chưa từng có bạn gái. Nhiễm Thanh Không nắm rất rõ những năm qua ở nước ngoài, Trần Lập Quả chưa từng có thêm mối quan hệ nào với ai —— nếu không thì anh sẽ chẳng thả cho Trần Lập Quả du ngoạn ở nước ngoài tận mấy năm trời. 

Môi và lưỡi của hai người quyện vào nhau. Má Trần Lập Quả ửng hồng, cậu muốn thoát khỏi vòng tay của Nhiễm Thanh Không, nhưng lại bị Nhiễm Thanh Không ôm khư khư trong lòng.

“Anh Nhiễm…” Đôi môi Trần Lập Quả run rẩy khi khẽ gọi tên anh.

Nhìn thấy một Trần Lập Quả như thế, Nhiễm Thanh Không gần như đã tưởng đôi mắt đỏ hoe của cậu sẽ chảy ra dòng nước mắt ngay lập tức. Nhưng dẫu Trần Lập Quả có khóc bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ không bao giờ để cậu đi.

Tất nhiên, điều mà Nhiễm Thanh Không chẳng ngờ tới chính là câu Trần Lập Quả muốn thốt ra: Anh Nhiễm à, anh buông tay xíu được không, em sắp củng rồi.

Nụ hôn kết thúc. Trần Lập Quả thở hổn hển, cúi đầu nhìn sợi xích trên cổ chân mình, giọng nói đượm nỗi buồn tủi, “Anh Nhiễm, nơi này là nơi nào? Đã bao lâu rồi ạ?”

“Mười ba ngày.” Nhiễm Thanh Không nói, “Đây là ở nước ngoài.”

Trần Lập Quả trợn tròn mắt: “Anh, anh giải thích với người nhà em thế nào, em đột nhiên mất tích thì ——” Vận mệnh của Nhiễm Đồng Đồng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!

Nhiễm Thanh Không đã đoán được câu hỏi của Trần Lập Quả từ lâu, nhưng anh không trả lời luôn, mà buông Trần Lập Quả ra, xoay người đi tới tủ đầu giường và cầm một tờ báo đưa cho Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả vừa cầm tờ báo đã nhìn thấy tiêu đề được viết bằng chữ in đậm: “Cậu ấm đua xe trong thành phố gây tai nạn, làm một người qua đường tử vong.” 

Sau khi đọc kỹ nội dung tờ báo, cậu nhận ra người qua đường vô tội họ Từ kia chính là cậu.

“Không thể nào!” Trần Lập Quả sửng sốt, “Làm sao có thể chứ? Đồng Đồng thì sao? Người nhà họ Từ đâu?”

Nhiễm Thanh Không nói: “Đồng Đồng rất tốt, em không cần lo lắng cho em ấy nữa.”

Làm sao mà có thể không lo lắng chứ! Nếu Nhiễm Đồng Đồng xảy ra cơ sự gì, việc hoàn thành tiến độ thế giới của cậu sẽ lại mất trắng! Lúc này Trần Lập Quả đã hơi cuống cuồng.

Nhiễm Thanh Không nhìn thấy nỗi lo sợ trên mặt Trần Lập Quả, ung dung bổ thêm một đao. Anh nói: “Em quên thoả thuận mà em đã kí với chị mình rồi ư?”

Trần Lập Quả sững sờ trong giây lát rồi cố nhớ lại những giấy tờ mà bà chị gái hờ yêu cầu cậu ký ở quán cà-phê. Lúc đó cậu chỉ nghĩ rằng bà chị gái hờ của mình đang lên cơn khùng, nhưng đến bây giờ ngẫm lại mới thấy người đang bị dắt mũi thực ra là mình…

Sự phát triển của cốt truyện quá hấp dẫn. Trần Lập Quả ngỏ ý mình sắp không chịu nổi nữa. 

Trần Lập Quả cầm tờ báo trên tay thoạt tiên ngây cả người, đoạn hổn hển hỏi: “Tại sao?”

Nhiễm Thanh Không ngồi đối diện và rất bình tĩnh nhìn Trần Lập Quả, có vẻ như anh không hề có ý định giải thích về những gì anh đã làm, và càng không hề có ý định biện minh cho sự đê hèn của mình bằng tình yêu.

“Tại sao?!!” Giọng nói của Trần Lập Quả run rẩy, biến từ bất lực đến đầy tức giận chỉ trong thoáng chốc. Giây tiếp theo, nắm đấm của Trần Lập Quả dộng thẳng vào mặt Nhiễm Thanh Không.

Nhiễm Thanh Không nhận cú đấm của Trần Lập Quả. Mặt anh bị đấm lệch sang một bên, máu chảy đầy môi.

“Anh Nhiễm, anh gạt em thôi đúng không?” Giọng nói của Trần Lập Quả rất mỏng manh, thậm chí đã nghẹn ngào. Nhiễm Thanh Không biết Trần Lập Quả là người tốt bụng —— nếu không cậu sẽ chẳng âm thầm thích Nhiễm Đồng Đồng nhiều năm đến thế, thậm chí còn nguyện đến đám cưới của Nhiễm Đồng Đồng và nhìn cô cùng chàng trai khác tay trong tay. 

“Nhiễm Thanh Không! Trả lời em đi!” Trần Lập Quả tóm lấy cổ áo của Nhiễm Thanh Không và nghiến răng trèo trẹo hỏi.

Tuy nhiên, khi Nhiễm Thanh Không vừa ngẩng đầu lên, Trần Lập Quả liền bất giác buông tay và lùi lại mấy bước —— Vẻ mặt của Nhiễm Thanh Không đáng sợ như một con dã thú khổng lồ đang phả ra mùi máu tanh, có thể xé nát cổ họng Trần Lập Quả chỉ bằng một nhát cắn.

“Văn Du.” Nhiễm Thanh Không đứng lên, nói với giọng điệu đều đều và lãnh đạm, “Anh thích em.”

Trần Lập Quả: “…” Cậu còn tưởng Nhiễm Thanh Không sẽ nói, tao đánh chết mày.

Trần Lập Quả nhìn Nhiễm Thanh Không như thế mà tức khắc tim như đánh trống mạnh. Cậu thèm khát muốn nhào lên người Nhiễm Thanh Không. Anh trai à, sao anh đẹp trai thế hả —— song Trần Lập Quả phải dồn hết sức kiềm chế để dằn mình, và rất hợp lý nở một nụ cười tuyệt vọng: “Nhiễm Thanh Không, anh điên rồi.”

“Đúng vậy, anh điên rồi.” Khoảnh khắc tiếp theo, Nhiễm Thanh Không áp sát về phía Trần Lập Quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play