Nơi Từ La Nhã và Trần Lập Quả hẹn gặp là một quán cà-phê. Trần Lập Quả vừa đẩy cửa vào liền thấy Từ La Nhã đang ngồi trong một góc. Cậu bước tới ngồi xuống đối diện với Từ La Nhã, hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

Từ La Nhã đẩy túi tài liệu trên bàn đến trước mặt Trần Lập Quả, nói “Xem đi.”

Trần Lập Quả nhận lấy chiếc túi, tìm thấy một phần giấy tờ thỏa thuận liên quan đến việc đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Từ và một chiếc thẻ ngân hàng. Cậu hỏi: “Ý chị là gì đây?” 

Từ La Nhã cười lạnh mà rằng, “Ý là sau này mày sẽ không còn liên quan gì tới nhà họ Từ nữa.” 

Nếu mà bảo có đau lòng không thì thật ra Trần Lập Quả chẳng có tí cảm tình gì với nhà họ Từ, nhưng để phối hợp với Từ La Nhã, cậu vẫn vờ ra vẻ kinh ngạc rồi buồn bã: “Ba có biết chị làm chuyện này không?”

Từ La Nhã nói: “Hôm nay tao có thể hẹn mày tới đây được thì dĩ nhiên là ba đã đồng ý rồi.”

Trần Lập Quả lộ ra vẻ mặt nén đau buồn, cầm lấy giấy tờ bằng đôi tay run run, nói với giọng khàn khàn: “Được, em sẽ ký nó, nhưng em có một câu hỏi muốn hỏi.”

Từ La Nhã cười khinh miệt, dường như chắc mẩm được câu mà Trần Lập Quả sẽ hỏi —— chắc là lại ba có thật sự coi em là con ruột hay gì gì đó.

Đôi mắt ngấn lệ, Trần Lập Quả nghẹn ngào hỏi: “Trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền?”

Từ La Nhã đứng hình mất mấy giây khi nghe câu hỏi, và có vẻ như nghĩ mình nghe nhầm, cô ả hỏi lại: “Mày bảo cái gì vậy?”

“Em hỏi là có bao nhiêu tiền trong thẻ này.” Trần Lập Quả hỏi rất hồn nhiên, “Với mật khẩu là gì ạ?”

Từ La Nhã: “…”

Trần Lập Quả nói, “Sao vậy chị?”

Từ La Nhã hít một hơi, thể như đang dồn sức kìm cảm xúc của mình, cô ả nói: “Tiền bên trong đủ để cho mày tiêu xài cả đời, còn mật khẩu là sáu số không.”

Trần Lập Quả xem qua giấy tờ, thấy trên đó viết rằng cậu sẽ từ bỏ quyền thừa kế cổ phần của nhà họ Từ sau khi lấy tiền. Cậu rất dứt khoát ký tên mình lên rồi bỏ cái thẻ ngân hàng vào túi áo trước ngực.

Trần Lập Quả hỏi: “Còn gì nữa không? Không thì em về trước đây.”

Từ La Nhã nói với giọng nặng trịch: “Mày không muốn hỏi thêm tại sao nữa à?”

Trần Lập Quả nói: “Tại sao cái gì?”

Từ La Nhã nói: “Tại sao tao đột nhiên muốn mày ký cái thỏa thuận này ấy.”

Trần Lập Quả nói: “Chị sẽ nói cho em sao?”

Từ La Nhã liếc Trần Lập Quả từ đầu đến chân: “Điều đó tùy thuộc vào thái độ của mày.”

Trần Lập Quả cười khẩy, không thèm duy trì vẻ dịu dàng và thuần lương ngụy trang nãy giờ, nói thẳng: “Thế lại vừa đẹp, tôi cũng chả muốn nghe đâu, chào chị.” Dứt lời, quay đầu, bỏ đi một mạch.  

“Cạch!” Từ La Nhã đập mạnh cốc cà-phê trong tay xuống mặt bàn, trừng trộ với bóng lưng của Trần Lập Quả. “Hừm, để tao xem rồi sẽ có ngày mày phải khóc lóc cầu xin tao thôi.” 

Tâm trạng Trần Lập Quả rất tốt, cậu chẳng hề hứng thú với nhà họ Từ, thậm chí có được đưa tấm thẻ ngân hàng này hay không chẳng hề quan trọng. Màn diễn kịch vừa rồi của cậu chỉ đơn giản là để làm Từ La Nhã thấy tởm lợm. Dẫu sao, hoàn tất việc giải quyết vấn đề của Nhiễm Đồng Đồng là cậu sẽ rời khỏi thế giới này.

Đương nghĩ như vậy, điện thoại của Trần Lập Quả lại đổ chuông. Cậu cầm lên xem, thấy đó là số của Nhiễm Thanh Không —— phải đấy, cậu đã thuộc nó làu làu rồi.

Trần Lập Quả: “Alo!”

“Em đang ở đâu?” Giọng Nhiễm Thanh Không vang lên từ đầu dây bên kia.

“Em ở quán cà-phê CC.” Trần Lập Quả hỏi, “… Có chuyện gì vậy ạ?”

Nhiễm Thanh Không nói: “Chờ anh, anh tới đón em.”

Trần Lập Quả định hỏi thêm, nhưng đã nghe thấy “tút tút” bởi Nhiễm Thanh Không đã cúp máy.

Trần Lập Quả: “…” Hôm nay thật kỳ lạ.

Nhiễm Thanh Không đến nhanh chóng, khi thấy Trần Lập Quả thì bảo cậu lên xe. Trần Lập Quả không hỏi có chuyện gì, nghe Nhiễm Thanh Không bảo thế liền ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Thoạt trông Nhiễm Thanh Không có vẻ không vui lắm, hình như muốn hút thuốc, tay sờ vào túi rồi lại rụt về. Trần Lập Quả nhạy cảm nhận ra sự kỳ lạ của Nhiễm Thanh Không, nên mắt nom mũi mũi nom tim không nói gì trong suốt dọc đường.

“Em vẫn đi à?” Nhiễm Thanh Không đột nhiên mở miệng sau khoảng lặng kéo dài đã mười phút. 

“Đi ạ, tầm mấy ngày nữa em đi.” Trần Lập Quả vô tư trả lời, không mảy may để tâm đến câu hỏi của Nhiễm Thanh Không —— cậu đâu có ngờ câu trả lời ấy của mình sẽ đem đến hậu quả nghiêm trọng nhường nào trong tương lai. 

Nghe thấy câu trả lời, Nhiễm Thanh Không quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Trần Lập Quả. Ánh mắt ấy khiến Trần Lập Quả lập tức nổi hết da gà: “Sao, sao vậy anh?”

“Không sao.” Nhiễm Thanh Không đưa mắt trông phía trước.

Sau hơn 20 phút lái xe, điểm đến cuối cùng là nhà riêng của Nhiễm Thanh Không.

Trần Lập Quả nhìn tòa nhà bên ngoài, không hiểu sao một niềm phấn khích khó tả nở rộ trong lòng cậu. Lần đầu tiên được đến nhà người mình thích phải xử sự ra sao ăn nói thế nào, online chờ gấp. 

Nhiễm Thanh Không nhìn Trần Lập Quả bằng cái nhìn như có điều suy tư. Hình như lầm sự hưng phấn của cậu thành bồn chồn, anh dịu giọng: “Vào đi, Đồng Đồng không có nhà đâu.”

“Dạ.” Trần Lập Quả giả đò ngập ngừng, “Anh… có chuyện gì vậy?”

“Anh mời em ăn bữa cơm với anh thôi.” Giọng Nhiễm Thanh Không nhẹ nhàng, cào trái tim Trần Lập Quả ngứa ran.

“Vậy, vậy phiền anh rồi ạ.” Trần Lập Quả nhìn theo bóng lưng Nhiễm Thanh Không bước xuống xe. Một cảm xúc khó tả, cái cảm xúc như khi nhìn thấy một người trước lúc cậu bước vào vòng xoáy liên hoàn giữa các thế giới, tản ra trong lòng cậu

Nhà riêng của Nhiễm Thanh Không được thiết kế theo phong cách tối giản Châu Âu giống như con người của anh vậy, tạo cho người ta cảm giác hơi lạnh lẽo.

Trần Lập Quả dè dặt ngồi ở trên sô-pha, chỉ dám yên lặng uống nước.

“Chú mày thử nghĩ xem tại sao Nhiễm Thanh Không đột nhiên mời tao đi ăn tối nhỉ?” Mỗi lần chán không có việc gì làm, Trần Lập Quả sẽ tám nhảm cùng hệ thống. Cậu bảo, “Chẳng lẽ là anh ấy thích tao rồi?”

Hệ thống: “Giả thiết anh ta sẽ yêu cầu cậu đừng làm phiền em gái mình có lý hơn.”

Trần Lập Quả: “…” Than ôi, đây là hiện thực bi thống ư. Nhưng kể ra được ăn một bữa cơm do chính tay Nhiễm Thanh Không nấu thì cũng đáng!

Với tâm lý không ăn thì phí, Trần Lập Quả trịnh trọng ngồi vào bàn ăn, đợi Nhiễm Thanh Không dọn món.

Khi bộ âu phục đã được cởi bỏ và được thay thế bằng chiếc áo sơ mi trắng, dáng người khoẻ khoắn của Nhiễm Thanh Không càng rõ nét. Anh xắn tay áo lên lộ ra bắp tay chắc nịch và những ngón tay thuôn dài đầy vẻ cuốn hút. Đẹp chết người mất, đôi mắt Trần Lập Quả dán chặt không rời lên người Nhiễm Thanh Không. Đại đa số lúc tiếp xúc với Nhiễm Thanh Không đều phải phụ thuộc vào Nhiễm Đồng Đồng, thì giờ bọn họ ở riêng với nhau rất ít. Nhưng hai người họ vẫn có một mối quan hệ tốt. Và trên hết thái độ của Nhiễm Thanh Không với Trần Lập Quả, lạ thay, rất dịu dàng.

Nhiễm Thanh Không nấu toàn món mà Trần Lập Quả thích ăn. Nào là cá hầm phủ ớt[1], cá khô chiên giòn[2], đậu hũ non hương vị thanh đạm[3]… Món nào món nấy đủ mùi đủ sắc, hương bốc lên thơm lừng.

Trần Lập Quả cười híp mí: “Anh Nhiễm, sao anh biết em thích ăn gì?”

Vẻ mặt Nhiễm Thanh Không điềm đạm, anh cởi tạp dề rồi đặt nó sang một bên, nói: “Anh biết nhiều thứ hơn em tưởng đấy.”

Trần Lập Quả nếm thử cá hầm. Thịt cá chín mềm, vị cay vừa phải. Cậu vừa cắn một miếng đã kinh ngạc, tấm tắc khen: “Tay nghề của anh Nhiễm đỉnh thật…”

Nhiễm Thanh Không “ừ” một tiếng và xới cơm cho Trần Lập Quả. 

“Trước đây em không biết anh Nhiễm lại nấu ăn giỏi như vậy.” Trần Lập Quả vừa ăn cá khô chiên giòn vừa thở dài, “Ghen tị với bạn gái anh quá chừng.”

Vẻ mặt của Nhiễm Thanh Không không đổi sắc khi nghe cậu thở dài, mà anh chỉ hỏi: “Khi nào thì em đi?”

Trần Lập Quả nói: “Em chưa định nữa… Còn xem tình hình ạ.”

Nhiễm Thanh Không gật đầu, đứng dậy đi tới tủ rượu lấy một chai rượu vang, hỏi: “Làm ly chứ?”

“Được anh.” Trần Lập Quả nở nụ cười rạng rỡ, mặc dầu không ưa uống rượu nhưng uống với Nhiễm Thanh Không một ly thì không sao.

Rượu vang đỏ được rót ra ly thuỷ tinh. Nhiễm Thanh Không ngồi xuống đối diện Trần Lập Quả, hai người nhìn nhau không nói gì.

“A, giờ em mới để ý.” Trần Lập Quả gắp một miếng cá vào miệng trong hơi men, nói. “Trước đây em chả nhận ra luôn… Anh Nhiễm và Đồng Đồng trông giống nhau ghê.”

Không biết có phải Trần Lập Quả hoa mắt chăng, mà cậu lại thấy khi mình nói câu này, Nhiễm Thanh Không trở nên u ám. Tuy nhiên, đến khi nhìn kỹ hơn thì cậu nhận ra nó tựa như chỉ là ảo giác của chính cậu mà thôi…

“Sao tao lại cứ cảm giác có cái gì bất thường ấy.” Trần Lập Quả rì rầm với hệ thống, “Mày đoán xem có khi nào Nhiễm Thanh Không tưởng tao vẫn định quấy rối Nhiễm Đồng Đồng nên cố ý chuốc tao say để đè ra đánh không?”

Hệ thống: “Anh ta muốn đập cậu ra bã còn cần phải chuốc cậu say?”

Trần Lập Quả: “…” Đúng quá không cãi được. 

Mặc dầu mồm thì kêu bất an với hệ thống, Trần Lập Quả vẫn cứ ăn liên tục chưa ngừng nãy giờ. Trong khi đấy thì Nhiễm Thanh Không, đầu bếp bữa ăn này chẳng động đũa mấy.

Uống một ly rượu vang làm khuôn mặt của Trần Lập Quả đỏ bừng và đầu cậu đã hơi choáng. Cậu nghĩ có lẽ là do mình quá chén, đâm ra mới thấy tình yêu choán đầy trong ánh mắt của Nhiễm Thanh Không lúc anh nhìn cậu đang ăn. Trần Lập Quả bất giác rùng mình, nghĩ chắc do mình uống hơi nhiều thật.

“Văn Du.” Giọng của Nhiễm Thanh Không vang lên một cách nhẹ tênh, anh nói, “Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Trần Lập Quả đáp: “Em, em nhớ chứ.” Nhiễm Thanh Không hút mắt như thế, làm sao mà quên được.

“Ồ, thế kể anh nghe đi.” Nhiễm Thanh Không nói.

“Thì là hôm khai giảng năm kia ạ…” Trần Lập Quả lẩm bẩm, “Anh cầm cặp cho Đồng Đồng, đi đằng sau cậu ấy.”

Khi nghe nhắc đến tên của Nhiễm Đồng Đồng thì Nhiễm Thanh Không câm lặng thoáng chốc, đoạn lắc lắc ly rượu trong tay, “Em đã quên thật rồi.”

Trần Lập Quả, nếu tỉnh táo, có thể sẽ nhận ra sự bất thường của Nhiễm Thanh Không, nhưng giờ thì rượu đã vào bụng làm đầu óc trì trệ, cậu chưa kịp chú ý đến sự kỳ lạ của Nhiễm Thanh Không. Cậu ú ớ hỏi. “Ý, ý anh là… là sao?…”

Nhiễm Thanh Không nói tiếp, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào ngày 17 tháng 2 năm kìa.”

Não Trần Lập Quả trống rỗng, cậu mơ màng nhìn Nhiễm Thanh Không và cảm tưởng cả thế giới đều quay tròn.

Nhiễm Thanh Không vẫn đang nói tiếp: “Hôm đó tuyết rơi rất lớn, em cầm ô và cứ nhìn chăm chú vào tòa trung tâm thương mại.”

Trần Lập Quả gục xuống bàn.

Nhiễm Thanh Không nói: “Lúc ấy nhìn thấy em, anh đã nghĩ, cậu nhóc này đặc biệt thật, Văn Du?”

Trần Lập Quả muốn đáp lại, song chẳng thể thốt thành lời. Khi cậu phát hiện ra sự bất thường thì tất thảy đã quá muộn.

Nhiễm Thanh Không đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Lập Quả, âu yếm chạm vào mái tóc đen bóng của Trần Lập Quả, như cách mà Trần Lập Quả từng trìu mến xoa đầu Nhiễm Đồng Đồng. Anh nói: “Anh đã phải đợi quá lâu rồi, đợi, tới nỗi sắp phát điên.”

Trần Lập Quả chìm nghỉm vào màn đêm.

“Xin lỗi em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play