Nhiễm Thanh Không là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, ít nhất là với Trần Lập Quả. Tất cả sự chú ý của Trần Lập Quả đã dồn hết vào anh khi gặp anh lần đầu tiên. Đúng vậy, Trần Lập Quả là gay. Nếu không phải do cái con cờ hó hệ thống này ép buộc thì cậu đã chẳng cố gồng mình đối xử tốt với Nhiễm Đồng Đồng.
Điếu thuốc trên tay bị ngón tay thuôn dài gỡ bỏ ném vào bồn vệ sinh gần đấy, tay còn lại của Nhiễm Thanh Không đè lên vai Trần Lập Quả, anh nói: “Từ Văn Du?”
Đoạn khẽ rùng mình, Trần Lập Quả nở một nụ cười rạng rỡ đặc trưng: “Đã lâu không gặp anh.” Cậu quay đầu lại và trông thấy Nhiễm Thanh Không cũng đang mang trên mình một bộ âu phục.
Nhiễm Thanh Không thực sự rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, còn đôi môi mỏng thì mím lại thành độ cong không có vẻ gì mừng rỡ cho lắm. Cổ họng của Trần Lập Quả như thắt lại khi anh nhìn chằm chằm vào mình.
Nhiễm Thanh Không nói: “Em đã ở đâu?”
Trần Lập Quả hơi mất tự nhiên, cảm giác nhiệt độ từ lòng bàn tay Nhiễm Thanh Không đang liên tục truyền lên vai qua lớp quần áo, làm cho da mặt cậu như thể cũng bị bỏng. Cậu bảo: “Em đi du lịch vài vòng ạ.”
Nhiễm Thanh Không hỏi: “Vài vòng?”
Trần Lập Quả hít sâu một hơi mà rằng: “Anh Nhiễm…”
Nhiễm Thanh Không ngắt lời cậu: “Em học hút thuốc từ đâu hả?”
Trần Lập Quả: “…” Thật ra cậu hút thuốc suốt ấy, nhưng vì hình ảnh của bản thân mà tự cưỡng ép cai thuốc. Vào lúc này khi Nhiễm Thanh Không ép hỏi, chẳng hiểu ra làm sao mà trong lòng cậu chợt nảy ra sự chột dạ.
“Còn xỏ khuyên?” Nhiễm Thanh Không thường không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng bấy giờ hàng mày anh lại hơi nhíu, và mắt thì chú mục vào tai của Trần Lập Quả một lúc rồi thốt nhiên giơ tay sờ khuyên tai của cậu.
Trần Lập Quả: “… Anh Nhiễm!” Hành động của Nhiễm Thanh Không làm cậu giật thót, định bụng lùi lại theo phản xạ, nhưng ngặt nỗi Nhiễm Thanh Không lại tăng lực đì bàn tay lên vai Trần Lập Quả.
Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc xấu hổ hẳn. Cổ họng Trần Lập Quả thắt lại. Cậu toan nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng tức thì Nhiễm Thanh Không đã buông cậu ra và chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.
Trần Lập Quả dõi theo bóng lưng của Nhiễm Thanh Không, thở dài thườn thượt.
“Cậu sợ anh ta?” Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, trong thanh điệu có phần nghi hoặc.
“Tao không sợ anh ấy.” Trần Lập Quả cúi đầu, có vẻ bất đắc dĩ rửa tay, đoạn bảo “Tao… thích anh ấy cơ.”
Hệ thống: “Đây là lý do vì sao cậu cương quyết phải ra nước ngoài?”
Trần Lập Quả: “Chú mày hơi lắm lời rồi đấy.”
Vì vậy, hệ thống im bặt.
Trần Lập Quả lau nước trên tay và chậm rãi dợm bước ra ngoài.
Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ. Trần Lập Quả ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn Nhiễm Đồng Đồng trong bộ váy cưới xúng xính và chú rể Cao Trưng trao nhẫn cho nhau mà trong lòng không khỏi thấy chua xót như gả con cho người.
Với vai trò là anh trai của Nhiễm Đồng Đồng, Nhiễm Thanh Không cũng lên sân khấu nói đôi lời, nhưng anh vốn dĩ kiệm lời, kể cả là trong đám cưới của em gái mình.
Từ sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Lập Quả đụng mặt với Nhiễm Thanh Không vài bận nhưng Nhiễm Thanh Không không chủ động bắt chuyện với cậu. Nom cả ngôn ngữ và biểu cảm của anh rất lạnh lùng. Trần Lập Quả biết chắc anh thế là bởi giận mình nên trong lòng có cảm giác đắng ngắt, nhưng cũng chẳng thể nói gì.
Nhiễm Đồng Đồng đeo nhẫn cưới, vỡ oà nước mắt trong niềm hạnh phúc và được Cao Trưng ôm vào lòng, khiến mọi người xung quanh phải trầm trồ bởi đôi uyên ương.
Tuy nhiên, trái tim Trần Lập Quả không đặt nơi Nhiễm Đồng Đồng. Năm xưa, cái lúc mà cậu nhận ra mình có những tâm tư không nên có với Nhiễm Thanh Không, cậu đã bỏ ra nước ngoài một mình mà chẳng bàn trước với ai, cốt là để làm tâm tư không nên có của mình dần phai nhạt… Nhưng không ngờ rằng vài năm trôi qua, khi một lần nữa gặp lại Nhiễm Thanh Không, Trần Lập Quả vẫn chưa thể chế ngự được con tim mình.
“Khi nào thì chúng ta đến thế giới tiếp theo?” Trần Lập Quả vừa nhấp một ngụm rượu, vừa hỏi hệ thống.
Hệ thống nói: “Việc này phụ thuộc vào Nhiễm Đồng Đồng.”
Trần Lập Quả lại liếc về phía Nhiễm Đồng Đồng, phát hiện thanh tiến độ trên đầu Nhiễm Đồng Đồng đã thay đổi từ 88 thành 89 —— tổ chức hôn lễ chỉ làm tăng thêm một phần trăm tiến độ hoàn thành số phận của cô.
Đầu Trần Lập Quả bắt đầu nhức nhói.
Đám cưới của cô con gái út nhà họ Nhiễm nghiễm nhiên được tổ chức rất long trọng. Người được gửi thiệp mời toàn là những người nổi tiếng đủ mọi tầng lớp. Trần Lập Quả, trong thân phận đứa con tư sinh nhà họ Từ, không hề thu hút sự chú ý nào.
Cậu vừa uống rượu vừa nghía trộm Nhiễm Thanh Không, nhưng mới quay qua quay lại: Nhiễm Thanh Không đã biến mất…
“Ê? Nhiễm Thanh Không đâu?” Trần Lập Quả đành hỏi hệ thống.
Hệ thống im lặng làm Trần Lập Quả cứ ngỡ rằng nó sẽ không trả lời mình, thì chợt nghe thấy hệ thống nói rất ý nhị: “Anh ta đi dạo với một người phụ nữ rồi.”
Nghe thấy hai từ “phụ nữ”, Trần Lập Quả liền căng thẳng: “Tao có biết người phụ nữ đó không?”
Hệ thống đáp: “Biết.”
Trần Lập Quả hỏi: “Ai?”
Hệ thống nói: “Chị cậu.”
Trần Lập Quả. “…” Đậu má.
Như đã nói ở trên thì trong thế giới này Trần Lập Quả vào vai một đứa con ngoài giá thú có thân phận khá là khó mở lời. Trước cậu là một anh trai và một chị gái. Chung quy, trong nhà họ Từ, cậu là đứa con bị ghẻ lạnh nhất.
“Nếu Nhiễm Thanh Không thành đôi với bà chị hờ kia của tao thì chú mày thấy tao nên làm gì?” Trần Lập Quả nói với hệ thống.
“Tôi không biết.” Hệ thống rất thành thật, nó bảo, “Ban đầu Nhiễm Thanh Không vốn đã qua đời khi Nhiễm Đồng Đồng còn học cấp 3, bây giờ thì làm sao mà suy đoán vận mệnh tương lai của anh ta như thế nào?”
Trần Lập Quả nặng nề đặt ly rượu trên tay xuống, âm âm nói: “Bực mình quá đi mất.”
Hệ thống nghe thấy lời của Trần Lập Quả, lập tức đề cao cảnh giác: “Cậu hẵng bình tĩnh, đừng quên ở thế giới đầu tiên cậu mất khống chế đã gây lãng phí mấy chục năm…”
Trần Lập Quả nói: “Được rồi, được rồi, tao biết rồi.” Ra chừng ngay cả khi Nhiễm Thanh Không thành đôi với bà chị gái hờ của cậu thì cậu cũng phải chấp nhận.
Dẫu là mồm nói thế thì mắt Trần Lập Quả vẫn cứ ngó chằm chặp về phía hành lang.
Hệ thống thực sự không lừa Trần Lập Quả. Chẳng bao lâu sau, cậu đã trông thấy Nhiễm Thanh Không và bà chị gái hờ của mình bước vào từ hành lang. Từ vẻ mặt vừa lòng khi họ đang trò chuyện cùng nhau, hình như có cái gì đấy đã đạt thành thỏa thuận giữa hai người.
Cái cảm giác cây cải thảo ông đây dày công chăm sóc bị lợn xơi tái của Trần Lập Quả càng lúc càng trào dâng.
Trong lúc Trần Lập Quả tức tối lườm sang bên kia thì Nhiễm Thanh Không, đương nói chuyện với bà chị hờ của cậu, có vẻ nhận ra tia nhìn từ Trần Lập Quả và đột nhiên ngoảnh về hướng này.
Trần Lập Quả vội vàng cúi đầu, vờ như đang nghiêm túc uống rượu.
“Văn Du.” Kết quả ngoài dự đoán, bà chị hờ Từ La Nhã của cậu, cái người mà ngày thường đến nhìn cậu một cái thôi còn ngại bẩn mắt, chợt chủ động lại bắt chuyện.
Trần Lập Quả được sủng mà sợ, đáp: “Có chuyện gì sao ạ?”
Từ La Nhã trách: “Thằng bé này về nước mà chả biết báo cho bọn chị một tiếng gì cả?”
Trần Lập Quả nghĩ thầm trong bụng, báo cho mấy anh mấy chị á? Thế thì báo làm quái gì? Khéo mấy người còn ước tôi chết quách ở ngoài cho đỡ tiền bia mộ ấy. Đang yên đang lành mà tự nhiên ngon ngọt thì không phải lừa đảo cũng là đa cấp.
Nhưng cậu vẫn đeo cái vẻ mặt thuần lương và chìa một nụ cười nhạt nhẽo: “Em về đột ngột quá đâm ra chưa kịp chị ạ.”
Từ La Nhã nói: “Thế em đi nước nào?”
Trần Lập Quả nói: “Em đi nhiều lắm, mỗi chỗ nán lại một tí.”
Từ La Nhã nghe xong nhìn Trần Lập Quả với ánh mắt khinh thường, mặc dầu đã cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc ấy nhưng cô ả vẫn để lộ: “Em về lần này không định ghé nhà hở?”
Trần Lập Quả nói: “Dạ… dự đám cưới Đồng Đồng xong em sẽ ghé.”
Nghe vậy, Từ La Nhã gật đầu ra chiều hài lòng lắm, nói: “Hồng trần cả đống hoa thơm cỏ lạ, can gì mà cứ phải đâm đầu vào một bông nhỉ.” Nói xong, cô ả lộ ra vẻ thương hại.
Đúng thôi, trong mắt mọi người, sự kẻ si tình Trần Lập Quả tham gia hôn lễ người mình yêu thầm đã mấy năm trời trông mới đáng thương làm sao.
Trần Lập Quả cho một cục đá lạnh vào miệng, nhai rộp rộp rồi nuốt vào bụng, làm thinh trước sự thương hại giả lả của Từ La Nhã.
Sau khi dự đám cưới, Trần Lập Quả từ chối lời mời của bạn học cũ, về khách sạn một mình, rồi thu dọn đồ đạc và về nhà. Hệ thống hỏi cậu tại sao lần này lại chủ động như vậy, Trần Lập Quả trả lời: “Không chủ động á? Còn không chịu chủ động thì để Nhiễm Thanh Không rước Từ La Nhã về nhà chắc!”
Hệ thống nói: “Đây là chuyện tốt, anh ta kết hôn với Từ La Nhã thì cậu càng có cơ hội tiếp xúc với anh ta.”
Trần Lập Quả: “… Tốt cái bíp.”
Mới nghĩ đến sự Nhiễm Thanh Không và Từ La Nhã ở bên nhau thì cậu đã tức phát điên.
Xe taxi chạy tới nhà. Lão quản gia rất ngạc nhiên khi thấy Trần Lập Quả đẩy cửa bước vào, nhưng không có gan để hỏi han mà chỉ thưa cậu Từ. Trần Lập Quả đáp “vâng” rồi kéo hành lý về phòng. May mắn thay, mặc dầu nhà họ Từ chẳng ưa gì đứa con trai này, nhưng không bạc đãi cậu. Phòng cậu vẫn được quét tước sạch sẽ trong khoảng thời gian cậu đi vắng. Trần Lập Quả cất hành lý, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ, dẫu cho trong đầu chỉ toàn là vẻ mặt lạnh lùng của Nhiễm Thanh Không.
Sáng sớm ngày thứ nhất, Trần Lập Quả bị điện thoại đánh thức, ngơ ngác cầm lên. Trong điện thoại là giọng của Từ La Nhã, cô ả giục: “Mày còn ngủ à? Dậy mau lên, có chuyện đấy.”
Trần Lập Quả ngơ ngác, sau đó lập tức tỉnh táo và hỏi: “Sao chị biết số điện thoại của em?” Khi ra nước ngoài, cậu đã thay đổi tất cả thông tin liên lạc của mình.
Từ La Nhã nói: “Đi tra thì kiểu gì chả ra?”
Trần Lập Quả: “…” Còn lâu cậu mới tin Từ La Nhã tra được.
“Thôi được rồi, Nhiễm Đồng Đồng cho chị đấy.” Từ La Nhã nói, “Mày còn ngủ à?”
Trần Lập Quả nói: “À… Dậy đây.” Không biết Từ La Nhã tìm cậu để làm cái gì mà có vẻ sốt ruột.
“Rồi, mau tới đây đi, chị có chuyện cần nói với mày.” Từ La Nhã cúp điện thoại sau khi bảo địa chỉ.
Tắm rửa và ăn một ít bánh mì cùng sữa, Trần Lập Quả đi tới nơi Từ La Nhã nói.
Hệ thống thấy Trần Lập Quả chủ động như vậy, nghi ngờ hỏi: “Không phải cậu luôn ngứa mắt chị mình à? Sao hôm nay lại nghe lời thế?”
Trần Lập Quả rầu rĩ: “Chị ta với Nhiễm Thanh Không thắm thiết như thế, tao lo lắm.”
Hệ thống. “…”