Lúc Trần Lập Quả tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Cậu mơ mơ màng màng, mở mắt, nghe được tiếng khóc nhỏ xíu ở bên cạnh, còn có người nói: “Đại phu, đại phu, đại nhân nhà tôi không sao chứ?”
Sau đó có một giọng nói già nua đáp lại: “Bệnh của Kê đại nhân không nghiêm trọng lắm, chỉ là thân thể quá yếu, bệnh phong hàn đối với người khác thì bình thường nhưng với đại nhân thì cực kỳ nghiêm trọng.”
Người kia nghe xong thì bật khóc, Trần Lập Quả nghe khóc càng mệt thêm, đầu óc choáng váng rồi lại ngất xỉu. Cứ như vậy đã qua được hai ngày.
Lúc Trần Lập Quả tỉnh lại lần nữa thì không biết người bên cạnh đã tung tin đồn có phải chủ nhân sắp không chịu được nữa rồi không…
Trong mấy ngày hôn mê, Trần Lập Quả cũng biết mình cần đạt mục tiêu gì ở thế giới này.
Đây là thế giới cổ đại, hiện tại bốn nước phân lập, chiến tranh liên miên. Chủ nhân cơ thể này tên là Kê Thương, là quân sư nổi tiếng khắp chốn, đối tượng mà y muốn thay đổi vận mệnh chính là cô công chúa nhỏ của Yến quốc, Yến Chi Dao.
Cuộc đời Yến Chi Dao vô cùng trắc trở, mẹ cô là tỳ nữ, thân phận thấp hèn, không hề có địa vị. Hoàng đế Yến quốc là một người có dã tâm vô cùng lớn, cũng có năng lực và thủ đoạn, năm lên mười bốn tuổi đã bắt đầu chinh chiến sa trường, năm ba mươi hai tuổi ông ta đã thâu tóm được hai nước lân cận.
Mà cùng lúc đó, vận mệnh bi thảm của Yến Chi Dao chỉ vừa mới bắt đầu, từ nhỏ đã bị người khác sỉ nhục, sau đó vì thân phận và địa vị nên được đưa đến nước khác kết thông gia.
Người thông gia chính là đế vương của nước địch, ban đầu đế vương còn đối xử tốt với cô, nhưng khi sát nhập với Yến quốc thì đối đãi với Yến Chi Dao ngày càng tệ, cuối cùng còn tước danh Yến Chi Dao vì tội không chung thủy.
Trong bụng Yến Chi Dao đã có mang, cô đau khổ cầu xin cũng không thể khiến đế vương mềm lòng, sau đó cô bị đuổi vào một ngôi chùa ở tận rừng sâu, bảy tháng sau thì sinh hạ một hoàng tử.
Lúc này dưới sự truy cùng giết tận của anh trai Yến Chi Dao thì đất nước của trượng phu cô đi đến bờ sụp đổ… Hoàng tử do Yến Chi Dao hạ sinh trở thành tia hy vọng cuối cùng để hoàng tộc phục quốc.
Sau khi Trần Lập Quả xem xong những chuyện mà Yến Chi Dao đã trải qua, chỉ biết im lặng rơi nước mắt đồng tình… Cuộc đời cô gái này còn thảm hơn Nhiễm Đồng Đồng nữa.
Tiếp nhận xong ký ức, Trần Lập Quả đã tỉnh lại.
Lần thứ hai tỉnh lại, bên tai lại vang lên tiếng khóc mừng rỡ của thiếu niên: “Kê đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi.”
Trần Lập Quả ngước mắt lên, yếu ớt đáp lại.
Thiếu niên nói: “Ngài muốn uống nước không? Tôi đã chuẩn bị cho ngài rồi.”
Trần Lập Quả chậm rãi gật đầu.
Thiếu niên thấy thế liền đỡ Trần Lập Quả dựa vào đầu giường, sau đó quay người ra ngoài lấy nước cho cậu.
Trần Lập Quả ngồi dậy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cậu ngẫm nghĩ một lúc, trong nháy mắt đã trợn nhìn lên: “Hệ thống… Tại sao chân tao lại không có cảm giác?”
Hệ thống giả chết.
Trần Lập Quả: “Trong trí nhớ không hề đề cập Kê Thương là người khuyết tật!!!”
Hệ thống: “Cũng không ai nói y không liệt mà.”
Trần Lập Quả: “…” Đúng quá không cãi được.
Hệ thống: “Chân cũng vậy rồi, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đi, đừng nghĩ lung tung nữa.”
Trần Lập Quả hỏi một cách đầy sâu sắc: “Liệt thật à?”
Hệ thống: “Hừ.”
Trần Lập Quả cố ý chọc giận: “Vậy chẳng phải là tao không thể làm được nhiều tư thế hay sao?”
Hệ thống: “…”
Trần Lập Quả: “Lão thụ bàn căn [1]? Quan Âm ngồi đài sen [2]? La Hán đẩy xe bò [3]?”
Hệ thống: “…”
Trần Lập Quả còn định đùa giỡn với hệ thống thêm nữa thì nghe tiếng mở cửa truyền đến, thì ra là tiểu đồng đáng yêu đã mang nước quay lại rồi.
Tiểu đồng thận trọng nhìn Trần Lập Quả, nói: “Kê đại nhân, Tam điện hạ đã đến đây gặp ngài…”
Trần Lập Quả đang muốn đáp lại nhưng cảm giác yết hầu hơi ngứa, cậu không kiềm chế được mà ho khan, kết quả chưa ho đến cái thứ hai đã phun ra một ngụm máu.
Tiểu đồng dường như đã quen, vội vàng đưa khăn tay cho Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả: “…” Cậu chậm rãi dùng khăn tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, nỗ lực lấy hơi nhưng cuối cùng chỉ nói được âm thanh bé như muỗi, “Mời điện hạ vào.”
Mắt tiểu đồng rưng rưng nhìn Trần Lập Quả: “Vâng, nhưng đại nhân… Cơ thể của ngài…”
Trần Lập Quả cũng cảm thấy mình sắp không xong rồi, nhưng theo kinh nghiệm trước giờ thì còn lâu mới chết được, vậy nên cậu đáp: “Không sao.”
Tiểu đồng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng rớm nước mắt mà ra ngoài.
Một lúc sau, một thanh niên mặc bộ chiến giáp đi vào, thoạt nhìn nhiều nhất thì mới mười bảy, mười tám tuổi. Trên gương mặt vẫn còn chút ngây ngô đã có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng, cứng rắn của một người đàn ông trưởng thành, hắn gọi một tiếng: “Kê đại nhân.”
Người này… chính là đế vương tương lai của Yến quốc, quả nhiên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể thấy khí chất vương giả thoáng qua.
Khuôn mặt Trần Lập Quả trắng bệch như tờ giấy, nhẹ nhàng cười nói: “Tam điện hạ.”
“Cơ thể Kê đại nhân đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tam điện hạ Yến Cảnh Y hỏi.
“Đã đỡ hơn rất nhiều.” Trần Lập Quả bình tĩnh đáp.
Yến Cảnh Y nghe vậy hình như có chút không vui: “Rõ ràng là Kê đại nhân vừa mới tỉnh lại, sao lại nói cho ta là đã đỡ hơn rất nhiều?”
Trần Lập Quả: “…”
Yến Cảnh Y: “Hay là Kê đại nhân nghĩ ta là một người vô tình như vậy?”
Trần Lập Quả cười khổ, đáp: “Thần không có ý đó thưa điện hạ.”
Yến Cảnh Y nở nụ cười xán lạn, lúc không cười thì hắn trông như một tảng băng lạnh lẽo, lúc cười lên lại như gió xuân tươi mát làm tan băng, khiến trái tim người ta cũng cảm thấy ấm áp.
Yến Cảnh Y: “Kê đại nhân nhất định phải bồi bổ cơ thể thật tốt, nếu không anh hai sẽ không tha cho ta đâu.”
Cơ thể của Trần Lập Quả hiện tại vốn thuộc dưới trướng Nhị hoàng tử, nhưng sau đó Nhị hoàng tử thất đức làm mất lòng dân, nên Kê Thương mới nương nhờ vào Tam hoàng tử này.
Chỉ là từ đó đến giờ, quan hệ giữa Kê Thương và Tam hoàng tử không được gắn bó cho lắm, giữa hai người chỉ là mối quan hệ phụ trợ bình thường mà thôi… Có đôi lúc còn nghi ngờ lẫn nhau.
Lần này Kê Thương sinh bệnh là vì Nhị hoàng tử ra lệnh đưa đến quân đội ở biên cương làm phụ tá, nhưng thật ra là để giám sát Tam hoàng tử.
Cơ thể Kê Thương yếu ớt, mà môi trường ở biên thùy càng khó khăn, cộng thêm Tam hoàng tử làm khó dễ nên rất nhanh Kê Thương đã đổ bệnh, đúng vào lúc này thì Trần Lập Quả lại xuyên vào làm nhiệm vụ thay đổi vận mệnh.
“Đa tạ Tam điện hạ đã quan tâm.” Giọng nói Trần Lập Quả nhẹ tênh, không kiêu ngạo, không tự ti, mặc dù hơi thở yếu ớt nhưng vẫn không hề nao núng.
“Ừm.” Tam hoàng tử cười nhạt, nhìn Trần Lập Quả, nói, “Nếu Kê đại nhân đã gần bình phục rồi thì cùng ta đi đến quân doanh để xem những tên gián điệp kia bị xử lý như nào có được không? Có thể bắt được những tên gián điệp này đều là nhờ vào công của Kê đại nhân cả đấy.”
Sắc mặt Trần Lập Quả vẫn không đổi, cậu nhìn thoáng qua Tam hoàng tử, đến lúc Yến Cảnh Y cho rằng Trần Lập Quả từ chối thì đôi môi mỏng của cậu khẽ mấp máy, nhẹ nhàng đáp “được”.
Tiểu đồng đứng một bên chờ nghe vậy mở to hai mắt, cậu ta hiển nhiên không đồng ý với lời đề nghị của Tam hoàng tử, nhưng vì thân phận của mình nên cũng không thể từ chối giúp Trần Lập Quả được.
Yến Cảnh Y thấy Trần Lập Quả đồng ý lời mời của mình, hắn cũng không nhiều lời nữa, đưa tay ra hiệu mời.
Trần Lập Quả bình tĩnh nói: “Thần di chuyển bất tiện, phiền Tam hoàng tử giúp thần một tay.”
Yến Cảnh Y nhìn chiếc xe lăn cạnh giường, gật đầu nhẹ, sau đó đi đến ôm người lên. Đây là lần đầu tiên Yến Cảnh Y và Kê Thương tiếp xúc gần như vậy.
Yến Cảnh Y ôm người lên rồi mới phát hiện, người này nhẹ như tờ giấy, khéo còn không bằng một bó củi chất trong phòng. Nơi cổ áo còn có mùi thuốc Đông y thoang thoảng, đây là lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi này, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút quen thuộc…
“Điện hạ?” Trần Lập Quả thấy hắn sau khi ôm mình lên thì không phản ứng gì, nhíu mày khẽ gọi.
Lúc này Yến Cảnh Y mới nhìn Trần Lập Quả một chút, điềm nhiên như không mà ôm cậu lên xe lăn.
Bên ngoài trời đông tuyết phủ, tiểu đồng sợ Trần Lập Quả bị cảm lạnh nên đã tìm một cái áo choàng thật dày bọc kín không chút kẽ hở, cơ thể Trần Lập Quả vốn nhìn đã yếu ớt nay quấn áo choàng lại càng trông nhỏ bé hơn.
Con ngươi Yến Cảnh Y khẽ hạ xuống, tỏ ra như không có gì liếc Trần Lập Quả một cái.
Nhưng lúc Trần Lập Quả bước ra khỏi lều vải chưa đầy ba giây thì đã cảm thấy hối hận vì chấp nhận lời mời. Bên ngoài quá lạnh, vừa bước ra cậu đã có cảm giác hai hàm răng muốn va vào nhau lập cập, nhưng vì hình tượng nên đành kìm nén.
Tiểu đồng sau lưng lập tức bung ô, lo lắng: “Kê đại nhân… Bên ngoài lạnh như vậy…”
Trần Lập Quả: “Không sao.” Lạnh quá á á á, cảm giác như mông và xe lăn sắp đông lại vậy!!!
“Đi thôi, Kê đại nhân.” Yến Cảnh Y thì không có nhiều thời gian để đứng thương tiếc.
Trần Lập Quả hơi gật đầu, ngồi trên xe lăn để Yến Cảnh Y đẩy đến pháp trường.
Lúc này trời đã rét đậm, tuyết rơi dày đặc phủ trắng khắp vùng đất cao. Xe lăn Trần Lập Quả lăn trên đất để lại hai đường tuyết lún rõ ràng.
Còn chưa tới pháp trường, Trần lập Quả đã nghe được tiếng kêu thảm thương của tên gián điệp bị hành hình.
“Kê đại nhân.” Giọng nói Yến Cảnh Y vô cùng nhẹ nhàng, “Ngài đến vừa đúng lúc, đúng lúc tuyết rơi dày đặc, đúng lúc để xem hình phạt độc nhất trong quân đội của ta.”
Trần Lập Quả không nói lời nào.
Yến Cảnh Y nói: “Cho cơ thể phạm nhân tiếp xúc với tuyết gây bỏng lạnh rồi rưới nước sôi lên, kẻ đó có thể trố mắt nhìn cơ thể hoại tử từng chút một…
Con ngươi Trần Lập Quả giần giật.
Yến Cảnh Y: “Người chịu hình có thể sống sót qua hết mùa đông, đến mùa xuân sẽ được chết như toại nguyện.”
Trần Lập Quả: “Cách hay.”
Yến Cảnh Y: “Ồ? Trong triều ai nấy đều nói Kê đại nhân là người nhân từ nhất, nhưng tại sao ngài lại không rủ lòng thương với tên gián điệp vậy?”
Trần Lập Quả lạnh lùng: “Biết bao nhiêu người của ta đều bỏ mạng dưới tay gián điệp, bọn họ nhận những hình phạt này lẽ nào không đáng?”
Yến Cảnh Y: “Vậy là ta đã đánh giá thấp Kê đại nhân rồi.”
Trần Lập Quả hừ lạnh một tiếng, vội vàng gọi hệ thống khởi động “Khảm” [4]—— “Khảm” chính là công năng nhân tính nhất của hệ thống, một hệ thống bắt nguồn đặc biệt từ sự phát triển của thời đại. Chỉ cần ký chủ yêu cầu thì mọi cảnh tượng bạo lực đẫm máu đều sẽ bị làm mờ, cho phép ký chủ có thể hòa nhập thế giới tốt hơn.
Hệ thống: “… Không phải cậu có năng lực lắm sao?”
Trần Lập Quả: “Đừng nói nữa, tao nghe hắn gào mà đau hộ, khởi động “Khảm” nhanh lên.”
Hệ thống: “…”