Vừa có “Khảm”, cảnh tượng máu me be bét đã hoàn toàn bị làm mờ.

Trần Lập Quả ngồi trên xe lăn với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Yến Cảnh Y thật sự không ngờ rằng Trần Lập Quả sẽ bình thản như vậy, tựa như không nhìn thấy cảnh đẫm máu trước mặt. Hắn liếc Trần Lập Quả, trong lòng phát hiện hình như mình đã quá xem nhẹ người quân sư này.

Hai người không còn trò chuyện, nhưng đứng dưới trận tuyết dày lại tạo thành một sự ăn ý kỳ lạ.

Sau nửa canh giờ, hình phạt kết thúc, tên gián điệp không còn phản ứng bị quân lính kéo xuống.

Lúc này cả người Trần Lập Quả đã lạnh buốt, trên đầu lông mày còn đọng lại một vài bông tuyết, môi bị lạnh có hơi tím bầm, nhưng cậu vẫn ngồi thẳng lưng trên xe lăn như cũ, như dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể khiến cậu cúi người.

Yến Cảnh Y chợt nảy sinh hứng thú với người trước mặt.

Trần Lập Quả chưa nhận ra mình đang diễn lệch tính cách nhân vật. Nếu theo hướng đi ban đầu thì sau khi nhìn thấy những tên gián điệp bị hành hình Kê Thương sẽ nôn rồi té xỉu trên tuyết.

Nhưng Trần Lập Quả thì không, vì vốn dĩ cậu chưa nhìn thấy một giọt máu nào, mà chỉ thấy một bức ảnh mờ nhòe yên bình.

Yến Cảnh Y nói: “Kê đại nhân, bên ngoài gió tuyết lớn, để ta đưa ngài về.”

Trần Lập Quả khẽ gật đầu, đáp: “Làm phiền Tam điện hạ.”

Yến Cảnh Y cười một tiếng: “Kê đại nhân đừng khách sáo.”

Nói xong hắn liền đẩy Trần Lập Quả trở lại lều vải.

Trong lều vải có đốt chậu than, vô cùng ấm áp. Yến Cảnh Y đẩy xe lăn đến bên giường, căn dặn: “Kê đại nhân nhớ phải thay quần áo, tuyết thấm ướt y phục, cẩn thận cảm lạnh.”

Trần Lập Quả gật đầu.

Yến Cảnh Y: “Vậy ta ra ngoài trước.”

Trần Lập Quả: “Nhạc Kỳ, tiễn điện hạ.”

Tiểu đồng Nhạc Kỳ nãy giờ đứng một bên không dám nói chuyện vội đáp, đi lại tiễn Tam hoàng tử ra ngoài.

Một lát sau, tiểu đồng đi vào lều vải với đôi mắt ngập nước nhìn Trần Lập Quả, hiển nhiên là nó vừa bị ức hiếp.

Trần Lập Quả nhìn đứa bé sướt mướt, thấy nó đáng yêu mà cũng đáng thương, hỏi: “Làm sao vậy?”
 

Nhạo Kỳ lắc đầu, nhất quyết không chịu nói.

Trần Lập Quả: “Nếu nhóc còn xem ta là đại nhân thì nói cho ta biết đi.”

Nhạo Kỳ nghe vậy, lúc này mới lắp ba lắp bắp kể lại chuyện xảy ra ở ngoài lều với Trần Lập Quả. Thì ra lúc cậu ta tiễn Yến Cảnh Y đi thì bị quấy rối ngay trước mặt hắn. Trong quân doanh không có phụ nữ, mà gương mặt tiểu đồng lại thanh tú động lòng người, vì vậy cũng khó tránh khỏi người khác có ý đồ xấu với nó. Nhưng người này lại cố tình chọc ghẹo nó trước mặt Yến Cảnh Y, không còn nghi ngờ gì nữa, người thật sự mà hắn ta muốn sỉ nhục không phải là Nhạc Kỳ, mà là Kê Thương chủ tử của Nhạo Kỳ.

Trần Lập Quả nghe tiểu đồng thút thít kể lại xong, lỗ tai có hơi ửng đỏ, dường như là do nhục nhã, cậu nói: “Đừng so đo với những tên thô thiển đó, ngươi cố nhẫn nhịn vài tháng. Tầm đầu xuân chúng ta sẽ về.”

Tiểu đồng tội nghiệp liền gật đầu.

Trần Lập Quả nhìn dáng vẻ đáng thương của tiểu đồng, trong lòng thầm nhủ tha cho đứa nhỏ này đi, có việc gì cứ đổ lên đầu ta ấy…

Tuyết rơi mãi không dứt. Năm nay tộc Đông Nhung sống bằng chăn nuôi đã chết không ít người. Ngó trông đầu xuân còn xa lắm, lương thảo lại cạn kiệt nên bọn chúng đã phát động cuộc chiến tranh này.

Chẳng qua người dân Yến Quốc vốn ham chuộng võ nghệ. Các tướng lĩnh trận mạc và các hoàng tử cầm quân nhanh chóng được phái đi.

Năm nay Tam hoàng tử Yến Cảnh Y mới tròn mười bảy tuổi, chưa kịp làm lễ đội mũ trưởng thành cũng đã đi cầm quân. Hắn là thiên tài quân sự, bởi vậy nên Hoàng đế cực kỳ xem trọng hắn.

Chủ nhân cơ thể của Trần Lập Quả là Kê Thương, bị Nhị hoàng tử ép vào quân đội, vì vậy bị Yến Cảnh Y khinh nhẹ cũng là điều bình thường. Dựa theo quỹ đạo của thế giới, mặc dù cơ thể Kê Thương hơi yếu nhưng vẫn còn xuống đất đi lại được, chỉ là không biết tại sao lúc Trần Lập Quả xuyên đến thì… chân không thể cử động.

Trần Lập Quả hỏi hệ thống, hệ thống cũng bày tỏ rằng mình không biết tại sao, nhưng cậu vẫn cảm thấy đây nhất định là âm mưu của nó —— Âm mưu không cho cậu ở gần đàn ông!

Vậy Trần Lập Quả có từ bỏ ước mơ của mình không? Không! Chắc chắn không! Cậu là một người có ước mơ hoài bão!

Ngày thứ nhất ở thế giới này cứ như vậy mà trôi qua. Sau khi trở về lều, Trần Lập Quả thay quần áo sạch sẽ, ăn cháo do Nhạo Kỳ nấu, cứ vậy mà chìm vào giấc mộng đẹp đầy ngọt ngào.

Ngày hôm sau, tuyết đã ngừng rơi.

Trần Lập Quả bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, cậu mông lung mở mắt ra, bị người đứng trước mặt làm cho giật mình.

“Tam điện hạ?” Bình thường Yến Cảnh Y vô cùng khách sáo với Kê Thương. Quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thân đến mức bước vào lều vải chào nhau hằng ngày.

Yến Cảnh Y nhìn vẻ mặt của Trần Lập Quả có chút kỳ lạ, hắn hỏi: “Kê đại nhân dậy rồi?”

Mỗi lần Trần Lập Quả tỉnh dậy đều ngớ mất một lúc. Lần này cũng không ngoại lệ, cậu ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Dậy rồi.”

Yến Cảnh Y: “Trần tướng quân mời Kê đại nhân đến có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Trần Lập Quả: “À…”

Yến Cảnh Y nhìn bộ dáng ngơ ngác của Trần Lập Quả, hắn nở nụ cười: “Bình thường ta không thấy bộ dáng này của Kê đại nhân.”

Trần Lập Quả vẫn không phản ứng. Theo thói quen cậu muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện thân dưới của mình không còn sức nên dừng lại một lát mới nhớ ra chân mình không tiện.

“Thần biết rồi.” Cuối cùng Trần Lập Quả cũng tỉnh hẳn, nói, “Có thể làm phiền Tam điện hạ gọi Nhạo Kỳ vào được không?”

Yến Cảnh Y điềm nhiên như không có việc gì: “Tiểu đồng kia tạm thời không đến được, để ta giúp ngài.”

Trần Lập Quả là một người “nhút nhát”, sao dám ở một mình với một cậu bé chưa thành niên đáng yêu như này được, vậy nên cậu vội vàng từ chối.

Nào biết Yến Cảnh Y đã hạ quyết tâm, căn bản là không nghe lời từ chối của cậu, hắn nói: “Kê đại nhân, Trần tướng quân đang rất gấp, hai người chúng ta đều là nam nhi, không cần né tránh nghi ngờ, lẽ nào Kê đại nhân có thành kiến gì với ta sao?”

Trần Lập Quả có vẻ hơi đau khổ, nhưng trước sự kiên trì của Yến Cảnh Y, cậu đành đáp được.

Thế là Yến Cảnh Y đem y phục đến cho Trần Lập Quả, chuẩn bị giúp Trần Lập Quả mặc vào.

Lúc cởi đồ, Trần Lập Quả có hơi xấu hổ, cậu rủ mắt, tránh ánh mắt của Yến Cảnh Y.

Ánh mắt Yến Cảnh Y dừng lại trên đôi chân vô lực của Trần Lập Quả, đôi chân này so với người bình thường thì trắng và nhỏ hơn, nhưng không dị dạng, nếu không phải bất lực thõng xuống giường thì chỉ sợ Yến Cảnh Y không tin Trần Lập Quả không thể đi lại được.

Yến Cảnh Y ôm lấy Trần Lập Quả từ trên giường, bắt đầu giúp cậu thay y phục.

Trần Lập Quả dựa lưng vào hắn, chỉ cảm thấy hơi thở hắn bao phủ mình. Cậu có hơi mất tự nhiên, cảm nhận được Yến Cảnh Y kề sát bên tai mình, nhẹ nhàng hỏi: “Kê đại nhân có cảm thấy đau không?”

Trần Lập Quả: “Không có cảm giác.”

Yến Cảnh Y: “Thật không.” Vừa dứt lời, hắn đưa tay đến bên hông Trần Lập Quả, sau đó vuốt nhẹ một cái.

Trần Lập Quả rùng mình, lạnh lùng nói: “Ngài làm gì vậy?!”

Yến Cảnh Y thản nhiên như không có việc gì, cười cười: “Không ngờ Kê đại nhân nhạy cảm như vậy.”

Trần Lập Quả: “…”

Yến Cảnh Y lại nói: “Kê đại nhân cũng đã hai mươi bốn rồi, khi nào mới định lấy vợ?” Ở thời đại này, mười bảy mười tám tuổi cưới vợ đã là rất muộn, có thể vì cơ thể mình nên năm nay Kê Thương vẫn chưa lập gia đình.

Trần Lập Quả lạnh lùng đáp: “Điều này không cần Tam điện hạ phải phiền lòng.”

Yến Cảnh Y cười nhạt: “Ta chỉ quan tâm Kê đại nhân…”

Trần Lập Quả thấy mặc y phục cũng sắp xong, liền đẩy tay Yến Cảnh Y ra: “Đa tạ điện hạ quan tâm, nhưng việc của thần thần tự có chủ kiến.”

Yến Cảnh Y không để ý đến thái độ khó chịu của Trần Lập Quả. Hắn cũng là đàn ông, nếu bị người khác hỏi như vậy chỉ sợ là cũng sẽ không vừa lòng.

Sau khi Yến Cảnh Y bị đẩy tay ra thì hắn đứng ở cạnh giường, nhìn Trần Lập Quả chật vật cài từng nút một, ánh mắt hắn vô cùng thích thú, như mới tìm được một món đồ chơi thú vị.

Bị ánh mắt không tốt như vậy nhìn chằm chằm, Trần Lập Quả không khỏi cảm thấy —— hưng phấn và kích thích, cậu nói với hệ thống: “Hệ thống, hệ thống, cái chân này của tao còn cứu nổi không?”

Hệ thống: “Cậu muốn làm gì?”

Trần Lập Quả ngượng ngùng: “Mày không thấy Tam điện hạ có ý với tao sao…”

Hệ thống cười lạnh: “Tôi nghĩ hắn chỉ đang tìm cách đuổi cậu thôi.”

Trần Lập Quả: “Hả? Nếu vậy tao không đi thì sao.”

Hệ thống: “…”

Trần Lập Quả: “Vậy có phải hắn sẽ làm gì đó với tao thật sao, làm… gì đó, ôi, sợ quá đi à ~~~”

Hệ thống: “Cút!!! Rút lại mấy cái dấu luyến đó ngay đi!!!”

Trần Lập Quả: “Hihihi.”

Hệ thống: “…” Cậu ta phiền thật.

Trần Lập Quả cài cái nút cuối cùng lại, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Đi thôi, điện hạ.”

Yến Cảnh Y cúi người, bế Trần Lập Quả lên lại lần nữa, lần này hắn không đặt Trần Lập Quả xuống ngay mà cố ý ngửi tóc của Trần Lập Quả, dịu dàng nói: “Không biết Kê đại nhân dùng loại hương gì?”

Trần Lập Quả đỏ mặt, cậu không muốn nói cho hắn biết là đã nửa tháng rồi mình chưa gội đầu, vậy nên cậu đáp: “Chưa dùng bao giờ.”

Yến Cảnh Y nhìn khuôn mặt Trần Lập Quả ửng hồng vì nhục nhã xấu hổ, tâm trạng hắn tốt hơn: “À? Vậy mùi hương này chính là mùi thơm của cơ thể Kê đại nhân?”

Trần Lập Quả: “…” Người anh em, đừng ngửi nữa, tôi ngại lắm.

Yến Cảnh Y thấy Trần Lập Quả khẽ nhíu mày, dường như sắp nổi giận, hắn trực tiếp để Trần Lập Quả ngồi lên xe lăn: “Đi thôi, Kê đại nhân.”

Trần Lập Quả: “…” Đi đi đi!

Yến Cảnh Y đẩy Trần Lập Quả, hai người chậm rãi rời khỏi lều trại, đi về phía chỗ ở của Trần tướng quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play