Nếu có lựa chọn, Trần Lập Quả nhất định sẽ không đi. Nhưng một khi đã bước vào vòng xoáy liên hoàn giữa các thế giới thì quyền lựa chọn không còn thuộc về Trần Lập Quả nữa. Hệ thống đã báo trước cho Trần Lập Quả về vụ bắt cóc Nhiễm Đồng Đồng – đây là lý do tại sao Trần Lập Quả chọn cách trốn thoát. Xem xét từ tiến độ hoàn thành số phận của Nhiễm Đồng Đồng thì có vẻ chỉ cần thành công giải quyết vụ bắt cóc là Trần Lập Quả có thể rời khỏi thế giới này.

Mặc dầu trong lòng Trần Lập Quả vẫn có đôi chút lưu luyến với Nhiễm Thanh Không, song song với đó cậu cũng hiểu rằng trở về thế giới ban đầu của mình mới là con đường đúng đắn; nên tuy còn lưu luyến nhưng cậu không may mảy phân vân.

Thủ phạm gây ra vụ bắt cóc Nhiễm Đồng Đồng lại chính là người nhà họ Nhiễm. Rốt cuộc thì cách làm cứng rắn của Nhiễm Thanh Không trong những năm gần đây vẫn để lại một số hậu hoạn.

Khi Trần Lập Quả đến bệnh viện thì đã quá muộn.

Nhiễm Đồng Đồng bị đánh thuốc mê và bế lên xe lăn, sau đó những kẻ bắt cóc đã đẩy cô ra khỏi bệnh viện một cách chính đáng.

Lúc vội vã đến bệnh viện, Trần Lập Quả đúng lúc thấy cảnh Nhiễm Đồng Đồng đang bị đưa lên xe. Nhìn thấy cảnh này, Trần Lập Quả biết mình không thể chần chờ thêm nên đã gọi ta-xi từ bên cạnh bám theo. Bác tài xế rất nhiệt tình hỏi Trần Lập Quả có chuyện gì. Trần Lập Quả đáp: “Em gái cháu bị bọn buôn người bắt cóc, bác giúp cháu báo cảnh sát được không ạ?”

Bác tài đồng ý, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.

Hai người đi theo chiếc xe bắt cóc Nhiễm Đồng Đồng ra khỏi thành phố. Tài xế thấy đường càng ngày càng hẻo lánh, trên đường càng ngày càng ít xe thì hơi hoảng loạn hỏi: “Còn theo không cháu?” 

Trần Lập Quả suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta theo thêm hai mươi phút nữa. Bác cẩn thận, đừng để bị bắt ạ.”

Bác tài xế thở dài.

Mười phút sau, chiếc xe chở Nhiễm Đồng Đồng dừng lại bên ngoài một nhà kho ở ngoại ô. Trần Lập Quả xuống xe, dặn tài xế về trước. Bác tài xế lo lắng nhìn cậu, hỏi cậu định làm gì.

Trần Lập Quả trả lời mình sẽ ổn, cậu chỉ ở đây canh chừng để đảm bảo.

Bác tài xế nói: “Vậy bác cũng sẽ đợi ở đây. Chúng ta gọi cảnh sát rồi thì có lẽ chốc nữa họ sẽ tới.”

Trần Lập Quả nói “phải” rồi thoáng ngần ngừ hỏi: “Bác ơi, bác cho cháu mượn điện thoại để gọi điện được không ạ?”

Bác tài xế đưa điện thoại cho Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nhận điện thoại và gọi cho Nhiễm Thanh Không.

“Alo.” Cuộc gọi được kết nối nhưng tiếng nói truyền sang không phải giọng Nhiễm Thanh Không.

“Chào cô, tôi đang tìm Nhiễm Thanh Không.” Trần Lập Quả nói.

“Sếp Nhiễm để quên điện thoại ở văn phòng rồi ạ.” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia đáp: “Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”

Có vẻ như người tiếp điện thoại là thư ký của Nhiễm Thanh Không… Trần Lập Quả mô tả ngắn gọn sự việc, và nói vị trí chính xác của mình.

Nghe vậy, cô thư ký liền nói: “Được, tôi sẽ liên lạc với sếp ngay, anh nhớ cẩn thận.”

Trần Lập Quả đáp lời. Cuộc gọi đã bị cúp từ đầu bên kia.

Thấy vẻ mặt của Trần Lập Quả nặng nề, bác tài xế bèn an ủi cậu vài câu.

Trần Lập Quả: “Cháu thực sự rất thích người ấy.”

Bác tài xế nghe mà chẳng hiểu Trần Lập Quả đang nói cái gì, vì vậy bác ta chỉ im lặng lắng nghe.

Trần Lập Quả: “Tiếc là người ấy mãi mãi chẳng biết được.”

Tài xế vỗ vai Trần Lập Quả, nghĩ có lẽ cậu là một người đang bế tắc chuyện tình cảm: “Bác sẽ đợi bên ngoài với cháu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Trần Lập Quả hơi suy tư rồi nói: “Cháu muốn vào xem.”

Bác tài lườm: “Thằng bé này hâm à?”

Trần Lập Quả: “Em gái cháu vừa mới sinh, cháu sợ sẽ có chuyện xảy ra với em ấy”.

Bác tài thở dài và ngừng khuyên can.

Cứ thế, Trần Lập Quả bí mật đi một mình vào nhà kho. Trước khi bước vào nhà kho, cậu nghe thấy những tiếng nói chuyện loáng thoáng vọng ra từ bên trong.

Một trong những giọng nam đó hỏi: “Bên kia nói gì?”

Một kẻ khác trả lời: “Hừ, nói gì là nói gì được. Chẳng lẽ hắn ta không cần mạng con em gái mình à?”

Một kẻ khác lại nói: “Đại ca, con bé kia thấy hết mặt của chúng ta rồi… này…”

Một gã đàn ông chế nhạo: “Mày định thả nó ra chắc? Các thủ tục đã hoàn tất, chúng ta lấy tiền xong thì chuồn thẳng.”

Trần Lập Quả căng thẳng, biết rằng những kẻ này chắc chắn sẽ không để Nhiễm Đồng Đồng đi. Qua cửa sổ, cậu nhòm thấy Nhiễm Đồng Đồng đang co ro trong một góc, nằm im lìm và gương mặt thì tái nhợt, chẳng biết tình trạng ra sao.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Lập Quả nhanh chóng hỏi hệ thống xem Nhiễm Đồng Đồng thế nào.

Hệ thống: “Khá tệ.”

Trần Lập Quả: “Tệ như thế nào?”

Hệ thống: “Tôi đề nghị nên cứu cô ấy càng sớm càng tốt.”

Trần Lập Quả hít một hơi thật sâu, lòng thầm mong Nhiễm Thanh Không sẽ đến sớm. Nhưng càng sốt sắng thì cậu càng cảm tưởng thời gian trôi chậm. Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã lâu như một ngày. 

Ngay khi Trần Lập Quả sắp mất hết kiên nhẫn thì bỗng dưng có tiếng điện thoại vang lên trong nhà kho.

“Alo?” Gã đàn ông nhấc máy như nhấc theo cả trái tim của Trần Lập Quả.

“Tao cho mày bảy tiếng đồng hồ để gom tiền. Sau bảy tiếng nữa mà tao chưa thấy tiền thì mày cũng đừng mong gặp lại em gái mình.” Gã đàn ông lạnh lùng đe doạ.

Rồi đầu bên kia điện thoại trả lời gì đó.

Gã đàn ông lại nói: “Được.” Nói đoạn, gã đá vào người Nhiễm Đồng Đồng đang trong tình trạng nửa hôn mê, “Con này, nói một câu cho tao.”

“A!” Cú đá của gã đàn ông khiến Nhiễm Đồng Đồng tỉnh dậy. Cô cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy sợ hãi.

“Mày nghe thấy giọng nó chưa?” Gã đàn ông nói giọng lạnh lùng, “Nếu mày còn muốn nghe thì tao có thể làm nó kêu thêm cho mày.” 

Đương nhiên, Nhiễm Thanh Không sẽ không có yêu cầu nghe thêm. Hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận qua điện thoại —— bảy giờ sau, một tay tiền, một tay người.

Trần Lập Quả nghĩ, không biết bọn chúng yêu cầu bao nhiêu tiền, mà lại chỉ cho Nhiễm Thanh Không một khoảng thời gấp rút như vậy.

Ba giờ sau, trời đã đen kịt. Những kẻ trong nhà kho có vẻ dần buông lỏng cảnh giác. Một trong số chúng bắt đầu ngủ gật, hai người còn lại thì một tên xem điện thoại và một tên hút thuốc.

Trần Lập Quả đang canh ở bên ngoài thì bất chợt ai đó đập vào vai cậu khiến cậu suýt nữa hét toáng lên vì sợ hãi. Đến khi quay đầu thì cậu nhận ra đó là bác tài xế vừa rồi. Bác tài giơ điện thoại lên và nói với cậu bằng khẩu hình: Có người gọi cho cậu. Trần Lập Quả nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình, cầm lấy điện thoại và gọi lại.

Giọng của Nhiễm Thanh Không vang lên: “Em đang ở đâu?”

Trần Lập Quả nói địa chỉ.

Nhiễm Thanh Không: “Anh cũng đang tới đây. Có người ở ngã rẽ, nên anh chưa dám qua bên em.”

Trần Lập Quả hơi sửng sốt. Cậu không ngờ toán người bắt cóc Nhiễm Đồng Đồng không chỉ gồm ba kẻ ở trong kho, may thay cho cậu khi không bị những kẻ khác chặn đường.

“Em đi ra trước đã.” Nhiễm Thanh Không nói, “Anh sợ sẽ xảy ra chuyện với em.”

Trần Lập Quả suy nghĩ một chút rồi mới rằng: “Em ở trong đây vừa lúc để trong ngoài phối hợp với anh.” 

Nhiễm Thanh Không quát: “Hợp cái đệch, em phắn ra đây nhanh lên, Từ Văn Du, nếu em để mình xảy ra chuyện thì ——”

Trần Lập Quả: “…”

Nhiễm Thanh Không hít sâu rồi thở ra, như thể đang kìm nén cảm xúc của mình: “Từ Văn Du, nghe lời anh.”

Trần Lập Quả bướng: “Không.”

Nhiễm Thanh Không: “…”

Trần Lập Quả: “Em lo lắng Đồng Đồng…”

Nhiễm Thanh Không hạ giọng: “Từ Văn Du, để anh nói lại lần nữa, em ra khỏi đó cho anh.”

Trần Lập Quả vẫn không chịu.

Nhiễm Thanh Không thực sự phát cáu: “Anh nói lần cuối, nếu em không muốn bị anh đánh thì nghe lời anh mau lên.”

Trần Lập Quả nói: “Anh không đánh được em đâu.”

Nhiễm Thanh Không: “…”

Trần Lập Quả nói: “Đừng lo lắng, em thật sự sẽ không gặp chuyện gì, mau tới đây, Đồng Đồng vẫn đang chờ anh.”

Khi Nhiễm Thanh Không nghe đến từ “Đồng Đồng”, cái cảm giác đắng ngắt trào lên trong lòng. Suy cho cùng thì Trần Lập Quả không chịu rời đi là vì Nhiễm Đồng Đồng. Cậu sợ Nhiễm Đồng Đồng gặp nguy hiểm, thậm chí sẵn sàng đặt sự an toàn của bản thân sang một bên. 

Nhiễm Thanh Không cười khổ, trong mắt thoáng nỗi buồn man mác.

Trần Lập Quả không biết những gì mà Nhiễm Thanh Không đang suy nghĩ. Sau cuộc gọi, cậu cảm ơn tài xế rồi quay lại bên cửa sổ kho hàng, nhưng vừa ngó vào trong, cảnh tượng trước mặt đã khiến cậu thót tim. 

Mấy kẻ bắt cóc đang nhàn nhã nghỉ ngơi thì bỗng chốc đều đứng dậy cả. Mặt bọn chúng cau có. Hai kẻ trong đó còn bắt đầu cãi cọ. Trần Lập Quả nghe nội dung cuộc cãi vã của bọn chúng thì nhận ra được bọn chúng đã biết Nhiễm Thanh Không đã tìm thấy chỗ này. Thấy mọi chuyện không ổn, Trần Lập Quả mau chóng gửi một tin nhắn cho Nhiễm Thanh Không.

Nhiễm Thanh Không chỉ trả lời hai chữ: “Không sao.”

Trần Lập Quả đang suy nghĩ tại sao Nhiễm Thanh Không lại bình tĩnh như vậy thì chợt thấy vài bóng người xuất hiện ở cửa nhà kho. Ban đầu cậu cứ nghĩ những người đó là cảnh sát, nhưng đến khi nhìn kỹ lại, cậu mới phát hiện ra không ai trong số họ mặc cảnh phục.

Trần Lập Quả đang suy tư, những người này đã phá cửa sổ xông vào. Trước khi Trần Lập Quả và cả những kẻ bên trong kịp phản ứng, chỉ nháy mắt bọn chúng đã bị chế ngự.

Đứng bên ngoài nhà kho, Trần Lập Quả đơ cả người. Hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong trí tưởng tượng của cậu không hề xuất hiện —— mà cậu còn hoàn toàn vô dụng. Song đây chưa phải điều tệ nhất, tệ nhất là thanh tiến trình trên đầu Nhiễm Thanh Không sau khi được cứu vẫn nằm yên lù lù ở con số 99 mà không có bất cứ dấu hiệu tiến lên nào. Trần Lập Quả thấy hơi khó hiểu nên ngó Nhiễm Đồng Đồng vài lần, đúng lúc Nhiễm Thanh Không nhìn thấy cảnh này. Nhiễm Thanh Không đi tới sau lưng Trần Lập Quả rồi ôm lấy eo cậu: “Em vẫn còn nhìn à?”

Trần Lập Quả giật nảy mình, lùi lại một bước và va vào vòng tay của Nhiễm Thanh Không.

Nhiễm Thanh Không ôm Trần Lập Quả, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Từ Văn Du, em có biết mình đang làm gì không?”

Trần Lập Quả cẩn thận lựa lời: “Em không cố ý.”

Nhiễm Thanh Không: “Còn chạy —— xem anh có đánh gãy được chân của em không.”

Trần Lập Quả đang định nói, nhưng bỗng nhiên một tia sáng lạnh lóe lên trong góc nhà kho, đi kèm là một tiếng súng lớn —— trước khi đầu óc cậu kịp phản ứng thì cơ thể cậu đã tự di chuyển.

Cơn đau kịch liệt ập đến lồng ngực Trần Lập Quả. Cậu dương to mắt nhìn Nhiễm Thanh Không đang tràn đầy tuyệt vọng, ghé môi lên tai Nhiễm Thanh Không và khẽ thì thầm: “Em… thích…” 

Một chữ “anh” chưa được thốt ra khỏi miệng thì sinh mạng đã tàn. 

Nhìn chàng trai nhuốm máu trong lòng mình, Nhiễm Thanh Không gầm lên một tiếng tuyệt vọng như một con thú bị mắc bẫy.

Cùng lúc đó, thanh tiến trình trên đầu Nhiễm Đồng Đồng cuối cùng cũng lên đến con số 100. Hóa ra sự ngoài ý muốn trong số phận của cô không phải là chính cô, mà là anh trai cô Nhiễm Thanh Không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play