Nhiễm Thanh Không đưa Trần Lập Quả về nhà, liền vội vàng gọi bác sĩ gia đình đến. Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cơ thể Trần Lập Quả rồi tiêm một mũi thuốc hạ sốt cho cậu, và sau cùng là truyền nước. Ông ta dặn rằng nếu cơn sốt vẫn không hạ xuống thì phải đưa ngay tới bệnh viện. Trong suốt quá trình ấy, lông mày của Nhiễm Thanh Không luôn cau chặt. Anh nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Trần Lập Quả, cái vẻ ấy khiến người ta không cầm lòng mà cảm thấy xót xa cho người trước mặt. Dường như Trần Lập Quả lại gầy thêm với quầng thâm đậm dưới mắt và vài vết bầm tím trên cằm. Chỉ nhìn sơ là hiểu ngay cậu đã phải chịu khổ bao nhiêu. Sau khi bác sĩ rời đi, Nhiễm Thanh Không giúp Trần Lập Quả lau người bằng khăn ấm, đồng thời giúp Trần Lập Quả thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Nếu Trần Lập Quả tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở trong nhà của anh thì cậu sẽ cảm thấy thế nào? Nhiễm Thanh Không không khỏi nghĩ, có lẽ Trần Lập Quả sẽ rất tuyệt vọng vì không thể chấp nhận được sự bản thân đã chạy thoát lại bị anh bắt về.
Nhiễm Thanh Không tự nhiên thấy hơi cáu kỉnh, bèn đi ra ngoài hành lang hút một điếu thuốc. Đến lúc anh hút thuốc xong và quay lại phòng thì thấy Trần Lập Quả đã tỉnh.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu trắng cùng đôi môi trắng bệch không sắc máu, đang nghiêng đầu nhìn ống truyền nước trên tay. Đôi mắt vốn trong veo thì nay ẩn chứa sự u ám não nề, có vẻ cậu đã đoán được tình cảnh của chính mình. Nhiễm Thanh Không nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đau đớn khôn nguôi, anh bình tĩnh gọi: “Văn Du.”
Một tiếng gọi “Văn Du” ấy làm cho Trần Lập Quả hoảng sợ. Cậu quay đầu lại nhìn Nhiễm Thanh Không, đoạn ngập ngừng thốt lên hai chữ: “Anh Nhiễm.”
“Em thấy khá hơn chưa?” Nhiễm Thanh Không bước tới chỗ Trần Lập Quả và rót một cốc nước ấm cho cậu.
Trần Lập Quả đáp “dạ”. Nước ấm vào cổ họng làm dịu cơn khát khô. Trần Lập Quả từ từ uống hết cốc nước.
“Em đói không?” Nhiễm Thanh Không biết về hoàn cảnh của Trần Lập Quả, biết Trần Lập Quả không một xu dính túi, phải ăn ngủ đầu đường dẫn tới bị sốt cao —— mà tất cả đều là do anh ép buộc.
“Vâng…” Trần Lập Quả không những đói mà còn đói quắt người. Đã hai ngày cậu chỉ ăn mấy cái màn thầu trắng.
Nhiễm Thanh Không không nói gì, xoay người bưng cho Trần Lập Quả một bát cháo cùng vài đĩa đồ ăn kèm: “Em ăn đi.”
Thay vào một ngày bình thường và nếu Trần Lập Quả đang đói cồn cào thì chắc chắn cậu sẽ dốc bát nốc ừng ực vài miếng là hết nhẵn, nhưng trước mặt người mình thích thì khi ăn vẫn phải giữ giá xíu. Thế là Trần Lập Quả bắt đầu ăn cháo với một tư thái mà cậu tự cho là tao nhã nhất.
Cậu nào biết rằng cái tư thái ấy trong mắt Nhiễm Thanh Không biến thành nuốt không trôi.
Nhiễm Thanh Không nhìn Trần Lập Quả chậm rì rì ăn cháo, nhíu mày hỏi: “Không hợp khẩu vị của em à?”
Trần Lập Quả: “Không, rất ngon ạ.” —— Cháo hải sản [1] ngon tuyệt vời. Cậu ăn thêm một con tôm to đã bóc vỏ.
Nhiễm Thanh Không nói: “Em không thích ăn thì đừng cố, anh sẽ nhờ người nấu cái khác cho em.”
Trần Lập Quả vội giải thích: “Không, không cần đâu ạ, nó thực sự rất ngon.”
Nhiễm Thanh Không cau mày càng chặt hơn. Thấy anh không vui, Trần Lập Quả sợ anh cướp mất cháo hải sản của mình, không giữ giá nữa mà bưng bát tu ực một hơi vào bụng.
Nhiễm Thanh Không nói: “Em ăn từ từ thôi.” Vừa dứt lời, anh đã thấy Trần Lập Quả đột ngột đặt bát xuống, sau đó ói ra hết những thứ vừa ăn với tiếng gọi “huệ ơi”.
Trần Lập Quả: “…” Tôm bóc vỏ của tui!!!
Thấy vậy, Nhiễm Thanh Không liền nổi giận, giật phắt cái bát từ tay Trần Lập Quả, gắt: “Nếu em không thích thì tại sao em không nói cho anh biết luôn? Em nghĩ là anh đang cố ý ngược đãi em đúng không?”
Trần Lập Quả: “…” Hãy nghe em giải thích đã, do em ăn nhanh quá mà, oẹ ——
Nhiễm Thanh Không gần như nghiến răng trèo trẹo. Anh gọi người vào dọn dẹp bãi nôn, rồi kêu người chuẩn bị lại đồ ăn khác cho Trần Lập Quả. Bát cháo lần này không có tôm bóc vỏ mà chỉ có rau, rất nhạt nhẽo. Trần Lập Quả ủ rũ lúc cầm bát cháo thứ hai trên tay. Cuối cùng, dưới cái trừng mắt đầy tính uy hiếp của Nhiễm Thanh Không, Trần Lập Quả vừa nuốt nước mắt vào trong vừa uống cháo. Khi cậu đã uống hết bát cháo, trong phòng lặng như tờ. Lát sau, Nhiễm Thanh Không mới như vu vơ mà hỏi: “Em đến gặp Đồng Đồng phải không?”
Trần Lập Quả: “… Dạ.”
Nhiễm Thanh Không: “Em thấy thế nào?”
Trần Lập Quả: “Cậu ấy ổn… là em yên tâm rồi.”
Nhiễm Thanh Không nhìn Trần Lập Quả bằng ánh mắt sâu hoắm, rồi nói: “Em hi sinh nhiều thứ cho em ấy như thế mà chẳng nói cho em ấy biết, để đến cuối em ấy lại chọn một người khác. Từ Văn Du, em cam tâm thật sao?”
Trần Lập Quả ngơ ngác nhìn anh: “Anh nói gì thế?”
Nhiễm Thanh Không đáp: “Em thực sự cho rằng không có ai biết những gì em làm ư?”
Mặt Trần Lập Quả xanh mét.
Nhiễm Thanh Không nói: “Anh tạm chưa đề cập đến mấy chuyện nhỏ nhặt hồi còn đi học. Anh chỉ muốn hỏi em, cái lần ấy Đồng Đồng bị bắt cóc, có phải em mới là người đã cứu em ấy đúng không?”
Trần Lập Quả: “Em không hiểu anh đang nói gì cả.”
Nhiễm Thanh Không: “Em ấy còn tưởng là Cao Trưng cứu em ấy đấy.”
Vào năm bốn Đại học, Nhiễm Đồng Đồng bất ngờ gặp phải bọn bắt cóc. Theo cốt truyện ban đầu, cô sẽ phải chịu rất nhiều gian khổ. Nhưng dưới sự gợi ý của hệ thống, Trần Lập Quả đã giải cứu thành công Nhiễm Đồng Đồng… Lúc đó, Nhiễm Đồng Đồng còn đang hôn mê. Sau khi cứu cô, Trần Lập Quả đã giấu cô vào một chỗ và một mình dụ bọn cướp rời đi. Mà khi Nhiễm Đồng Đồng tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là chồng mình, Cao Trưng.
Sắc mặt của Trần Lập Quả càng ngày càng tái nhợt, cậu mím môi nín lặng.
“Em bắt đầu hận người nhà họ Nhiễm rồi đúng không?” Nhiễm Thanh Không lấy ngón tay vuốt bờ môi của Trần Lập Quả, sau đó áp môi mình lên môi cậu, xâm nhập từng chút một vào bên trong miệng Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả: “…” Cậu sẽ không bao giờ nói với Nhiễm Thanh Không rằng, thú thật thì cậu đã gọi điện cho Cao Trưng đến cứu Nhiễm Đồng Đồng đâu.
Nhiễm Thanh Không từ tốn cởi quần áo của Trần Lập Quả. Trong mông lung, mắt Trần Lập Quả dâng lên hơi nước lóng lánh. Cậu nhìn lên trần nhà mà không muốn nhìn Nhiễm Thanh Không.
“Nhìn vào mắt anh.” Nhiễm Thanh Không nhẹ nhàng mà rằng, “Từ Văn Du, hãy nhìn rõ xem bây giờ người đang hôn em và đang chiếm lấy em là ai.”
Trần Lập Quả thều thào: “Không cần…”
Nhiễm Thanh Không nói: “Em không có quyền “không cần”. Nhìn xem, trên đời này ngoại trừ anh thì có ai cần em nữa? Gia đình em? Hay là Nhiễm Đồng Đồng mà em đã yêu thầm nhiều năm?”
Càng nghe những lời Nhiễm Thanh Không nói thì vẻ mặt của Trần Lập Quả càng thêm thống khổ. Cậu lấy tay che mặt —— bởi cậu sợ Nhiễm Thanh Không sẽ phát hiện cậu đang không nhịn được cười.
Hai người sa vào niềm sung sướng khi thân xác giao hòa. Lần này Nhiễm Thanh Không rất dịu dàng nhưng cũng rất cương quyết, anh ôm Trần Lập Quả vào lòng và nỉ non bên tai Trần Lập Quả: “Văn Du, em là của anh, là của riêng một mình anh.”
Trần Lập Quả đã sướng tới nỗi không biết tên mình là gì. Cậu ôm xiết lấy Nhiễm Thanh Không, lòng thầm nghĩ chẳng muốn rời khỏi thế giới này. Sau khi tất cả kết thúc, Trần Lập Quả ngoan ngoãn để Nhiễm Thanh Không ôm trong lòng. Nhiễm Thanh Không giơ tay sờ trán Trần Lập Quả, chỉ khi đã xác định cơn sốt của cậu giảm bớt anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh thấy Trần Lập Quả lim dim buồn ngủ thì bảo cậu đừng ngủ luôn. Vừa được thoả mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, Trần Lập Quả chỉ lơ mơ đáp lại.
Nhiễm Thanh Không quay người xuống giường, xem chừng định đi lấy thuốc cho Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả nhìn theo bóng lưng của Nhiễm Thanh Không, rồi khẽ nuốt nước bọt. Dáng người của Nhiễm Thanh Không đã rất đẹp mà nhìn từ phía sau thì càng mê người; từ tấm lưng rộng đến vòng eo săn chắc, đến cặp đùi mang đường cong duyên dáng và mạnh mẽ.
Trần Lập Quả vừa ngắm vừa khúc khích cười.
Khi Nhiễm Thanh Không cầm thuốc và quay về phòng thì Trần Lập Quả hình như đã ngủ. Anh do dự một hồi, nhưng vẫn đánh thức Trần Lập Quả và dỗ: “Ngoan, em dậy uống thuốc trước đã.”
Trần Lập Quả có vẻ đang gắt ngủ, nhưng vẫn cho thuốc vào miệng. Thấy Trần Lập Quả đã chịu uống thuốc, Nhiễm Thanh Không mới nằm xuống bên cạnh Trần Lập Quả. Sau đó cả hai cùng chìm vào mộng đẹp.
Được Nhiễm Thanh Không đưa về nhà tuyệt nhiên là một điều tốt đối với Trần Lập Quả, bởi vì cậu một lần nữa được trở lại với cuộc sống sâu gạo mà cậu hằng mơ ước. Mỗi ngày hết ăn lại ngủ: chỉ trừ một điều duy nhất chưa hoàn mỹ đó là Nhiễm Thanh Không hạn chế việc đi lại tự do của cậu. Tuy nhiên hạn chế thì chưa phải hoàn toàn không được phép. Trần Lập Quả vẫn có dịp đi ra ngoài, nhưng giờ thì mỗi lúc như thế bên người cậu sẽ có thêm mấy vệ sĩ vây quanh. một là để phòng cậu chạy trốn, hai cũng là để phòng cậu chạy trốn.
Trần Lập Quả chẳng có hứng đi ra ngoài chơi lắm, chỉ thỉnh thoảng sẽ yêu cầu gặp Nhiễm Đồng Đồng. Dầu chẳng mấy bằng lòng, Nhiễm Thanh Không vẫn chấp nhận yêu cầu ấy của Trần Lập Quả.
Theo đà ấy, Trần Lập Quả cứ thế nhìn thanh tiến trình trên đầu Nhiễm Đồng Đồng chầm chậm nhích lên như một con ốc sên, từ 88 đến 90 đến 91 —— và cho đến 99, sau đó thì dừng lại. Đây hẳn là báo hiệu cho sự cố ngoài ý muốn trong số phận của Nhiễm Đồng Đồng sắp đến, và cũng có nghĩa là thời gian trên thế giới này của Trần Lập Quả sắp hết.
Nghĩ đến sự phải chia tay Nhiễm Thanh Không là Trần Lập Quả lại rơi giọt lệ bi đát. Ở thế giới tiếp theo khéo khi cậu sẽ xuyên vào một con người kỳ quặc nào đấy, rồi xui rủi thì sẽ chẳng gặp được một người chuẩn gu như Nhiễm Thanh Không nữa. Cảm xúc của Trần Lập Quả xuống dốc ảnh hưởng rất nhiều tới cảm xúc của Nhiễm Thanh Không. Anh nhận định nguyên nhân khiến Trần Lập Quả buồn rầu là do Nhiễm Đồng Đồng sắp sinh, lại không biết rằng tấm lòng Trần Lập Quả chỉ hướng về riêng nơi anh.
Trong suốt mười tháng Nhiễm Đồng Đồng mang thai không hề xảy ra bất cứ tai nạn gì. Trần Lập Quả đi theo bên cạnh Nhiễm Thanh Không, vâng lời như một chú mèo con được thuần hóa, và chưa bao giờ tìm cách chạy trốn. Song, hiển nhiên thay một khung cảnh hòa bình như vậy sẽ chỉ là một trò bịp bợm lừa mình dối người. Bởi ngay lúc Nhiễm Thanh Không cho rằng Trần Lập Quả đã hoàn toàn đầu hàng thì Trần Lập Quả lại biến mất.
Mất tích cùng lúc với Trần Lập Quả còn có Nhiễm Đồng Đồng, người đang trong bệnh viện vừa mới sinh con và vẫn còn rất yếu.
Sự biến mất đồng thời của hai người tạo cho Nhiễm Thanh Không một liên tưởng chẳng lành. Anh đã phải mất một khoảng thời gian để tìm ra nguyên nhân dẫn đến sự mất tích của hai người. Nhưng kết quả này càng khiến Nhiễm Thanh Không lạnh gáy hơn —— trong nhà họ Nhiễm có nội ứng. Kẻ kia đã lợi dụng sự sơ suất của những người khác để bắt cóc Nhiễm Đồng Đồng khi cô vừa mới sinh con và còn rất yếu. Nguyên nhân Nhiễm Đồng Đồng mất tích đã được tìm ra, vậy còn Trần Lập Quả thì sao? Nghĩ đến đây, trái tim của Nhiễm Thanh Không như rơi xuống vực sâu lạnh lẽo.