Dưới sự can thiệp của hệ thống thì quay về bên Nhiễm Thanh Không trở nên khó nhằn hơn với Trần Lập Quả. Nhưng có một điều rất rõ ràng là Nhiễm Thanh Không còn sốt sắng hơn Trần Lập Quả. Anh giở mọi thủ đoạn để làm Trần Lập Quả phải ngoan ngoãn quay về bên mình.
Sau khi rời Nhạc Trì, Trần Lập Quả bắt đầu một hành trình tìm việc làm dài lê thê. Cậu không dám cách xa Nhiễm Đồng Đồng, nhưng bởi trong người chỉ có mỗi thẻ căn cước nên mục tiêu tìm việc của cậu hầu như quanh quẩn trong những công việc không yêu cầu về bằng cấp, ví dụ như làm ở cửa hàng tiện lợi và siêu thị, hay nhân viên phục vụ nhà hàng. Nhưng chỉ cần Trần Lập Quả tìm được việc làm, nội ba ngày, cậu sẽ bị buộc thôi việc, hoặc có người cố tình gây sự với cậu, hoặc ông chủ sa thải cậu mà chẳng có lý do. Sự thế này diễn ra nhiều làm cuộc sống của Trần Lập Quả trở nên túng thiếu.
“Thưa sếp, hôm nay cậu Từ đã trả phòng khách sạn, tôi thấy hình như cậu ấy… định qua đêm tạm trong công viên.” Người báo cáo vừa thận trọng quan sát sắc mặt của Nhiễm Thanh Không, vừa cố gắng hết sức cân nhắc dùng từ, “Anh thấy chúng ta có nên… đưa cho cậu ấy cái gì không?”
Nhiễm Thanh Không đang cúi đầu xử lý tài liệu với vẻ mặt vẫn không thay đổi trong lúc nghe cấp dưới báo cáo: “Cứ mặc em ấy.”
Cấp dưới Giản Trang thấy lòng run run, cẩn thận thì thào: “Nhưng thưa sếp, an ninh trong công viên kia không được bảo đảm lắm…”
Nhiễm Thanh Không nói: “Cử vài người đi trông coi em ấy.”
Cấp dưới thở dài.
Nhiễm Thanh Không di chuyển con ngươi lên trên: “Có vẻ cậu rất lo cho em ấy nhỉ?”
Cấp dưới hít khí lạnh rồi vội giải thích: “Thưa sếp, tôi thật sự không có ý đó, tôi chỉ sợ cậu Từ sẽ gặp nguy hiểm.” Kỳ thực Giản Trang và Từ Văn Du có quen sơ. Khi biết được đại khái Từ Văn Du xảy ra chuyện gì, anh ta thực sự rất đồng cảm với Từ Văn Du.
“Ừ.” Nhiễm Thanh Không đáp một tiếng rồi im lặng.
Thấy thế, anh chàng cấp dưới bèn khôn khéo mà quay người bước ra ngoài.
Khi cấp dưới đã rời đi, sự tức giận của Nhiễm Thanh Không trào lên tới mức anh gần như hất ngược cái bàn. Ánh mắt anh u ám khi hình dung về tình cảnh gần đây của Trần Lập Quả mà cấp dưới miêu tả vừa rồi, nhưng lời nói của Trần Lập Quả vẫn cứ văng vẳng bên tai: “Anh Nhiễm, anh mãi mãi là anh Nhiễm của em.”
Giờ đang là giữa hè. Nếu không Trần Lập Quả có lẽ đã sớm ngủm giữa đường.
Ngồi trên ghế đá trong công viên dưới sự quấy rầy của lũ muỗi, cậu thấy mình như bé cải thìa [1] bơ vơ đung đưa theo gió lạnh và sống mũi thì cay cay suýt chút nữa khóc không thành tiếng.
Trần Lập Quả: “Chẳng lẽ sau này tao phải ở chỗ này ư?”
Hệ thống: “Cậu cũng có thể chọn cửa hàng thức ăn nhanh.”
Trần Lập Quả: “Sao chú mày thành thạo thế?”
Hệ thống: “…”
Trần Lập Quả: “Chú có thể chỉ cho anh biết xíu cái thứ ngoài ý muốn trong số phận của Nhiễm Đồng Đồng là gì không?”
Hệ thống nói: “Không.”
Trần Lập Quả: “Sao anh lại cứ có cảm giác chú đang lừa anh thế nhỉ? Kiểu như chú đang bày mưu để anh rời khỏi Nhiễm Thanh Không í…”
Hệ thống phát ra tiếng ha ha rồi bơ đẹp Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả lẩm bẩm than thân sao mà đáng thương quá; cả tháng nay không tìm được việc làm, còn tiền thì đã tiêu gần hết, sắp thành người vô gia cư đến nơi. Điều tồi tệ nhất chính là Nhiễm Thanh Không lại chưa có vẻ gì là muốn bắt cậu về… Giai đoạn này biết sống làm sao?
Càng về khuya trong công viên càng vắng vẻ. Trần Lập Quả ngồi trên ghế nhấm nháp cây kem hoa quả, cái bụng réo cồn cào khi chưa ăn tối.
“Tao đói quá.” Thấy người trong công viên đã tản đi gần hết, Trần Lập Quả mới nằm ườn xuống ghế, vừa ngắm những vì sao trên trời, vừa cảm nhận hơi nóng từ gió hè rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trần Lập Quả không biết rằng đã có một người đến khi cậu đang ngủ. Đương đứng ngay cách đó không xa, Nhiễm Thanh Không lẳng lặng nhìn Trần Lập Quả ở trước mắt, người mà đang co ro trên chiếc ghế. Anh không đi tới mà chỉ đứng đó và hút thuốc.
Trần Lập Quả trông hốc hác hẳn; quần áo trên người tuy vẫn sạch sẽ nhưng hơi có thể nhìn ra vẻ nhếch nhác. Cậu cuộn mình trên chiếc ghế gỗ cứng ngắc, lông mày thì nhăn lại ngay cả lúc đã say giấc. Nhìn Trần Lập Quả như vậy, Nhiễm Thanh Không đột nhiên thấy ngờ ngợ. Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với Trần Lập Quả như vậy, cái anh muốn rành rành là chăm sóc cậu thật chu toàn, nhưng tại sao mọi sự lại nên nông nỗi này.
Trong công viên có rất nhiều muỗi. Nhiễm Thanh Không chỉ mới đứng ở đây một lúc đã bị cắn sưng mấy nốt, thì có thể tưởng tượng Trần Lập Quả sẽ khó chịu như thế nào khi phải ngủ ở đây cả đêm.
Nhiễm Thanh Không dập điếu thuốc trên tay rồi xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Trần Lập Quả ngồi dậy khỏi ghế mà cảm tưởng cả người rã rời. Lúc húng hắng ho, cậu mới nhận ra giọng mình khản đặc.
“Tao thấy khó chịu quá.” Trần Lập Quả sờ trán, phát hiện trán mình nóng khủng khiếp.
Hệ thống đáp: “Thế đi bệnh viện?”
Trần Lập Quả: “Không có tiền.”
Hệ thống: “…”
Không biết có phải là Trần Lập Quả ảo tưởng hay không mà cậu lại nghe được tiếng hệ thống thở một hơi dài ơi là dài, sau đó nó nói: “Cậu muốn làm gì thì làm.”
Đầu óc Trần Lập Quả đang hơi chậm tiêu nên chưa thể kịp nhận thức được ý nghĩa trong câu nói của hệ thống. Trần Lập Quả loạng choạng đứng dậy, vào nhà vệ sinh gần đó rửa mặt bằng nước lạnh rồi vừa đi ra ngoài vừa ho. Nhưng lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì cậu vô tình va phải ai đó.
“Không có mắt à?” Gã đàn ông có vẻ nóng tính, vừa bị va vào người đã nổi cơn tam bành.
“Xin lỗi anh.” Trần Lập Quả uể oải khàn giọng xin lỗi: “Tôi hơi khó chịu…”
Gã đàn ông quét Trần Lập Quả từ đầu đến chân với ánh mắt bất lương. Khi thấy tình trạng sức khỏe của Trần Lập Quả không tốt, trong mắt gã ta ánh lên thứ gì đó khác lạ, gã ta bảo: “Ồ, mày không khỏe hả?”
Trần Lập Quả lơ mơ đáp lại rồi quay người định bỏ đi, nhưng gã đàn ông bỗng nắm lấy cánh tay cậu.
“Có cần tao đưa đến bệnh viện không?” Gã đàn ông nói.
“Không cần, cảm ơn anh.” Cứ bị gã đàn ông nhìn chằm chằm làm Trần Lập Quả thấy không thoải mái lắm, định hất cái tay đang nắm cánh tay mình.
“Đừng vội thế chứ.” Gã đàn ông cười đáng khinh, “Mày va vào người tao đau lắm đấy mà bảo đi là đi được à?
Trần Lập Quả: “… Thế anh muốn như nào?”
Gã đàn ông nói: “Tao không cần nhiều, chỉ cần mày đưa tao 500 tệ là được.” (≈1.700.000 VNĐ)
Trần Lập Quả: “…”
Gã đàn ông: “Sao?”
Trần Lập Quả nghĩ bụng sao sao trên trời ấy, tao mà có 500 tệ tao đã chẳng gặp phải cái loại rác rưởi nhà mày. Cơ thể không khỏe ảnh hưởng tới cả tâm trọng kém, cậu thẳng thừng hất văng tay gã đàn ông: “Chẳng sao.”
Gã đàn ông cười man rợ: “Chỗ này vừa hẻo lánh vừa không có camera. E là có gặp chuyện thì cũng chả ai biết được đúng không?”
Trần Lập Quả nhìn xung quanh mà không có lấy biểu cảm gì, rồi gật gù: “Đúng thật.”
…
Hai mươi phút sau, Trần Lập Quả rời khỏi nhà vệ sinh với gương mặt bợt bạt. Trông cậu xanh xao hơn cả lúc bước vào nhà vệ sinh, trên cằm có vài vết bầm, hiển nhiên là vừa đánh nhau với ai đó.
Vì sợ bị Trần Lập Quả phát giác nên những người được Nhiễm Thanh Không cử tới trông coi cậu đã không theo vào nhà vệ sinh. Nhưng khi thấy đã hai mươi phút trôi qua mà Trần Lập Quả vẫn chưa đi ra, có người không chờ nổi sắp đi vào thì họ nhìn thấy Trần Lập Quả với vẻ rũ rượi.
“Chuyện gì xảy ra trong nhà vệ sinh vậy?” Cấp dưới của Nhiễm Thanh Không luống cuống khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Lập Quả. Ở lượt trông coi của mình mà để Trần Lập Quả xảy ra chuyện thì chắc chắn sếp Nhiễm sẽ xé xác anh ta…
Chỉ khi Trần Lập Quả đã rời đi, mấy người trông coi cậu mới vội vã chạy vào nhà vệ sinh, nhưng vừa bước vào, tình cảnh bên trong làm cho tất cả sững người vì hãi.
Bên trong có một người đàn ông trần truồng nằm trên sàn nhà vệ sinh cùng khuôn mặt bê bết máu cho thấy gã ta vừa bị đánh một trận nhừ tử.
Mọi người: “…”
“Cứu, cứu tôi với…” Thấy có người vào nhà vệ sinh, gã ta bèn la eo éo, “Giúp tôi gọi cảnh sát, có kẻ cướp đồ của tôi!”
Mọi người: “…” Đi thôi, chúng ta chưa hề nhìn thấy gì cả.
Trần Lập Quả vốn đã nghèo khó tới mức chuẩn bị phải đi bê gạch, ngờ đâu mèo mù vớ cá rán, vớ được ba trăm tệ từ người gã kia.
Ba trăm tệ đó! Đủ để ăn thêm mấy bữa liền!
Trần Lập Quả vừa đi chệch chà chệch choạc vừa suy nghĩ như thế, nhưng chân càng đi càng nhũn, chưa tới cổng công viên đã không thể bước nổi. Rơi vào đường cùng, Trần Lập Quả đành phải dừng lại và ngồi xuống bên lề đường một cách yếu ớt. Bởi vì phát sốt, mặt mũi Trần Lập Quả túa đầy mồ hôi lạnh, tai ù ù, màu sắc của cảnh tượng trước mắt dần biến thành đen trắng. Lúc Trần Lập Quả sắp ngã xuống thì chợt cậu được một đôi bàn tay đỡ lấy.
“Văn Du!” Một giọng nói vang dội bên tai khiến Trần Lập Quả đã đoán chừng được chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
“Khó chịu lắm…” Nỗi tủi thân ngột ngạt trong lòng Trần Lập Quả cuối cùng đã được xả ra. Cậu nép mình trong vòng tay người đàn ông và nhỏ giọng kêu, “Em khó chịu lắm.”
“Sẽ không khó chịu nữa, ngoan, chúng ta đến bệnh viện ngay.” Nhiễm Thanh Không bế Trần Lập Quả lên, đi vài bước đến chiếc xe đang đậu.
Trong xe bật điều hòa làm không khí đối lập hoàn toàn với cái nóng oi bức bên ngoài. Trần Lập Quả thở một hơi dài dễ chịu rồi ngất lịm đi.
Lúc Trần Lập Quả tỉnh lại lần nữa là lúc trời tối. Cậu vừa mở mắt ra đã cảm thấy cơn đau khó chịu nổi đang giày xéo khắp người.
“Khụ, khụ, khụ.” Bất giác ho vài tiếng, Trần Lập Quả mới nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ với cánh tay phải được truyền nước. Trước khi hôn mê, Trần Lập Quả còn nhớ mình đã nghe thấy giọng nói của Nhiễm Thanh Không. Cậu chậm chạp ngồi dậy từ trên giường thì thấy bộ quần áo bẩn trên mình đã được thay.
Trần Lập Quả: “Hệ thống…”
Hệ thống: “Gì?”
Trần Lập Quả: “Không Không cứu tao ư?”
Hệ thống: “… Không Không?”
Trần Lập Quả: “Nhiễm Thanh Không!”
Hệ thống: “… Ờ.”
Trần Lập Quả: “Anh ấy còn thay quần áo cho tao nữa ư?”
Hệ thống: “… Ờ.”
Trần Lập Quả đỏ mặt: “Thấy ngại ngại ấy.”
Hệ thống: “…” Cút đi!!!