Tôi không hề dự liệu được hành động đột ngột của anh ta, tôi nghĩ hẳn là anh ta đã ngầm chịu đựng thành thói quen, đối với anh ta mà nói, có lẽ nghe được những lời mắng độc ác nhưng trong lòng cũng không còn cảm giác gì nữa. Ngược lại không phải là vì tôi hiểu rõ những người như vậy mà do chính tôi cũng có một đoạn thời gian ở trong trạng thái như vậy.
Tôi mất vài phút không có phản ứng gì, giảng viên kia đã ra cửa, cửa bị đạp tung ra, bà cụ kêu lên, không thể khống chế được cảm xúc nữa, vừa vỗ đùi vừa hàm hồ mắng to.
Trong chốc lát tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào, đứng lên, kéo cửa nhìn ra ngoài liền thấy giảng viên và bạn tôi chạm mặt, cũng ầm ý một trận.
Bạn tôi là người cực kỳ giỏi dẹp yên tình hình, thấy bọn họ ầm ĩ hai câu, bạn tôi đã kéo tay giảng viên kia lại, tôi liền biết chuyện tiếp theo cậu ấy có thể giải quyết được.
Tôi quay về, dọn dẹp bàn, đặt lại cái gạt tàn lên mặt bàn, sau đó an ủi bà cụ: “Cụ đừng khóc , đừng khóc, hắn đi là chuyện tốt, chúng ta tranh thủ trò chuyện một chút, thời gian cũng không còn sớm.”
Bà cụ không nghe tôi, tôi đưa thuốc lá của mình ra, đốt lên, bà cụ hút hai hơi mới có thể khống chế được cảm xúc.
Toàn bộ quá trình có chút không thật, tuy nhiên cụ bà ở cái tuổi này đúng là gây ra cảm giác cường điệu, giống như trẻ con. Tôi nói với bà cụ: “Cụ kể lại về lần đầu tiên dời mộ cho cháu, có lẽ cháu nghe xong sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.”
Bà cụ thoáng nhìn ra cửa, xem ra tuy bà khá độc miệng nhưng trong chuyện này bà vẫn có phần sợ con trai mình.
Tôi hầu như không thể tưởng tượng ra tính cách của con trai bà cụ, tính cách bình thường hẳn là hết sức trầm lặng khiêm tốn, nhẫn nhục chịu đựng, tuy nhiên khi không thể khống chế được sẽ trở nên vô cùng đáng sợ như một kẻ độc đoán. Cũng chỉ có người như vậy mới dám ngủ cùng một phòng với một thi thể.
Tôi nói với bà cụ: “Anh ta đi rồi, cụ yên tâm đi!”
“Nhất định nó trở lại thành phố, nếu không vì chuyện dời mộ thì dù tôi có chết nó cũng không về đây.” Bà cụ dùng tiếng Ngân Xuyên khào khào mà nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Thưa ngài, bà già tôi không có tiền, ngài tính giá như thế nào?”
Tôi biết ở đây thầy địa lý thu tiền rất đắt, có lẽ bà cụ sống khó khăn hoặc là trời sinh keo kiệt, rất mẫn cảm với chuyện tiền nong. Đương nhiên tôi sẽ không lấy tiền của bà cụ, chuyện là thầy địa lý là do tôi bịa ra, nhưng tôi lại không thể không lấy tiền, bởi vì trên đời này xem phong thuỷ miễn phí là chuyện không thể tin được, đặc biệt là đối với khổ chủ.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, cháu không lấy tiền của cụ, cụ để cháu lấy đi một cái bát ở nhà bếp là được rồi.”
Hành động này rất quái lạ, lúc này tôi có hành động kỳ quái sẽ có thể tăng thêm phần tin cậy về khả năng của tôi. Tôi vốn cho là đề tài này có thể trôi qua rất nhanh để có thể vào chuyện chính ngay lập tức, bởi vì quả thực tôi thấy hơi mệt, loại bia này uống rất đầy bụng khó chịu. Không ngờ được là, khi bà cụ nghe xong lời này liền run lên, ngay cả điếu thuốc cũng rơi xuống đất.
Sắc mặt bà cụ trở nên vô cùng dữ tợn, không biết là vì trong lòng nhất thời nổi lên ác ý hay là bởi vì sự già nua và hơn nữa là do ánh sáng làm nét mặt trở nên vặn vẹo. Bà cụ gắt gao nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu không nói nên lời.
Trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng, hiển nhiên những lời này của tôi đánh trúng một điểm nào đó trong lòng bà cụ, cái bát, chẳng lẽ bát trong nhà bà cụ có vấn đề gì?
Loại vẻ mặt này đã cho thấy trong nhà này từng xảy ra chuyện, tuyệt đối không chỉ đơn giản là thi thể có vấn đề khi dời mộ phần, tất cả nguyên nhân kết quả nhất định còn phức tạp hơi những hiện tượng quỷ dị chúng tôi từng gặp phải.
Tôi trấn tĩnh lại, biết mình đánh bừa mà lại chiếm được thượng phong, tôi kéo gạt tàn đến trước mặt mình, sau đó đốt một điếu thuốc, bỏ vào gạt tàn.
Khói bắt đầu tràn ngập, tôi nói với bà cụ: “Cháu tới là để cứu cụ, có thể cứu được hay không còn phải phụ thuộc vào số mệnh của chính cụ, cụ nói đi!”
Vẻ mặt bà cụ dần dần giãn ra, trong nháy mắt bà cụ trở lại bình thường, cả người suy sụp, tôi có cảm giác bà cụ không giống sinh vật trên địa cầu, loại già nua và vặn vẹo này quả thực là giống với ma vật trong bóng tối hơn.
“Ngài nếu đã biết lai lịch của bát thì tại sao còn muốn bà già này kể lại nữa?” Bà cụ nói, “Chuyện này, thực sự tôi không hề muốn nhắc lại nữa.”
Tôi lắc đầu, ra hiệu rằng tôi nhất định phải nghe, bà cụ im lặng một lúc mới bắt đầu kể lại chuyện cũ.
Bởi toàn bộ quá trình đều là tiếng Ngân Xuyên, khi tôi thuật lại sẽ không tiếp tục nhấn mạnh độ ly kỳ của nó nữa mà trực tiếp phiên dịch thành lời có thể nghe hiểu. Câu chuyện này rất dài, dài đến phát sợ. Bên trong còn liên quan đến rất nhiều người với nhiều tình tiết rất nhỏ, toàn bộ quá trình câu chuyện này phát sinh, bởi vì khiến người ta vô cùng kinh hãi cho nên bà cụ nhớ kỹ tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Chính nhờ những chi tiết này mà cuối cùng tôi mới phát hiện ra chỗ kinh khủng của toàn bộ câu chuyện, tuy nhiên đây là chuyện sau này.
Bà cụ bắt đầu kể lại từ cái ngày con gái bà xảy ra chuyện, bà gọi con gái là Noạn Noạn(*), thực tế thì tôi chưa từng nghe thấy bà cụ gọi tên con gái mình. Bà gọi thẳng tên thật của giảng viên kia, gọi rất lạnh nhạt, tên anh ta là Lâm Kỳ Trung, bà cụ tên là Lâm A Muội, vừa nghe cũng biết là đã từng li dị hoặc ở goá nên con cái lấy họ theo mẹ.
Noạn Noạn khi đó còn rất nhỏ tuổi, Lâm Kỳ Trung mang cô bé cùng đi nhặt xỉ than đá rơi xuống từ xe chở than.
Bãi đất đó là nơi được sửa sang để chuyển than từ mỏ, không có nhựa đường và xi măng cho nên rất gồ ghề không bằng phẳng. Mỏ than đá ở một nơi hoang vu cách làng bọn họ một khoảng khá xa, nếu cưỡi la thì mất một giờ mới đến. Đoạn đường này là do Lâm Kỳ Trung phát hiện ra có người chôn xuống vài phiến đá, khi xe than đi tới đây nhất định sẽ bị xóc nảy, than rơi xuống không ít.
Mỏ than đá này rất bí mật, lúc đó Lâm Kỳ Trung nghĩ khả năng chỉ có một mình mình biết nơi này có một cái mỏ, hơn nữa hướng đi này cũng rất kỳ lạ, không biết đầu kia thông đến đâu. Anh ta đã thử đi dọc theo một lần thì phát hiện chỗ này càng đi càng đi sâu vào núi, cỏ dại rất nhiều nên không dám tiếp tục đi vào sâu hơn nữa.
Mỗi ngày đến chỗ này nhặt một lần có thể bán được hơn năm mươi xu, hoặc có lẽ đủ than đốt ba lần, nhà Lâm Kỳ Trung khi đó rất khó khăn, bằng đó than đối với bọn họ mà nói là rất quý giá. Sau khi tan học anh ta còn phải trông em gái, anh ta liền đơn giản là mang em gái cùng đi nhặt than.
Ngày thường đều không có chuyện gì xảy ra, đến ngày đó, sắc trời còn sớm, bọn họ trốn vào bụi cỏ. Lâm Kỳ Trung dùng cỏ dại gấp châu chấu cho em gái chơi, Noạn Noạn rất nghe lời, còn Lâm Kỳ Trung khi đó là một cậu bé điềm đạm nho nhã nhưng rất kiên trì.
Xe lái từ dưới đất lên, ầm ầm một lúc, bọn họ chờ xe đi qua liền chạy tới nhặt vài cục than về. Lâm Kỳ Trung không dám mạo hiểm để tài xế nhìn thấy, vì hành động này vào thời đó bị coi là không có đạo đức.
(*) 奻奻 phiên âm noạn noạn, đi hỏi mãi vẫn là noạn noạn, muốn để noãn noãn cho dễ thương nhưng mà không được 🙂