Trẻ con 4 tuổi cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện, bàn tay nhỏ bé ra sức nhặt than. Đôi khi nhặt được nhiều, bán đi, Lâm Kỳ Trung sẽ mua một viên kẹo sữa cho em gái ăn.
Nói thật là tôi nghe đến đó cũng rất bùi ngùi, tôi cũng từng trải qua thời thơ ấu, mặc dù không gian khổ như vậy nhưng vật chất thiếu thốn làm cho tất cả đều có vẻ rất quý báu. Tôi dám đánh cuộc rằng, tuy những ngày như vậy người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy chua xót, nhưng trong suy nghĩ của người bên trong khi đó thì lại là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên khoảnh khắc này rất mỏng manh, chúng ta thường nói nghèo có cái vui của nghèo, đôi khi cái vui của kẻ bần cùng còn hơn người phú quý, tuy nhiên nó không tốt đẹp đến mức chỉ có thể dùng tâm tưởng là có thể giải quyết được vấn đề. Vấn đề lớn nhất của sự nghèo khổ là tại nhiều khúc ngoặt trong cuộc sống, anh sẽ không có khả năng bảo vệ người mình muốn bảo vệ, không thể chống lại sự bào mòn của thế giới bên ngoài.
Vì thế người ta trăm phương ngàn kế, lo lắng tiều tuỵ để theo đuổi tài phú, bất quá là để dùng sự vui sướng để đổi lấy cảm giác an toàn.
Ngày xảy ra chuyện hôm đó, bọn họ thu hoạch rất khá, Noạn Noạn đếm từng cục than, bởi Lâm Kỳ Trung nói với cô bé, nếu có thêm mười cục nữa, buổi tối có thể đi mua kẹo sữa ăn. Lúc này, một chiếc xe chở than cuối cùng đi tới.
Noạn Noạn rất vui, cô bé cùng anh trai nín thở, chờ xe than đi qua.
Nhưng mà lần này, xe lái tới hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ. Bọn họ thấy đó không phải là một chiếc xe than mà là một đoàn xe tải ít nhất mười chiếc, khi xe đi qua vài cục đá trên đường đều rung động kịch liệt, bọn họ nghe thấy tiếng than rơi xuống rất nhiều.
Tuy nhiên, đoàn xe này không nghênh ngang mà đi thẳng như những chiếc xe tải lúc trước, sau khi xóc nảy, từng chiếc từng chiếc xe đều dừng lại, không biết là có trục trặc hay là vấn đề gì khác.
Sau đó người trên xe đều xuống xe, Lâm Kỳ Trung thấy những người này đều rất kỳ quái, toàn bộ đều rất trẻ tuổi, mặc quần áo màu đen, lại không phải là trang phục của công nhân, cũng không phải đồng phục, xen vào giữa hai xe.
Bọn họ sửa chữa xe rất lâu, hình như không có kết quả, liền đốt lửa ngay bên cạnh. Những người này rất trầm mặc, thỉnh thoảng mới trao đổi hai câu, đều là tiếng phương Bắc rất chuẩn. Bọn họ ăn cơm tối, đi qua đi lại tới tận khuya mới lên xe nghỉ ngơi.
Lâm Kỳ Trung cũng không dám ra ngoài một bước, trên người anh ta mang quá nhiều than, nếu đi ra nhất định sẽ bị mất, anh ta cũng tuyệt đối không thể bỏ, anh ta cùng em gái chờ đợi, muốn chờ những người này rời đi. Tuy nhiên những người này dường như không chuẩn bị rời đi mà lại lên xe nghỉ ngơi.
Đợi đến tận khi đèn trong xe đều tắt, Lâm Kỳ Trung và Noạn Noạn mới thò đầu ra, dưới ánh trăng, những người này đều ở trong xe, không thể thấy rõ bên ngoài, xe tải thời giải phóng rất cao, bọn họ chỉ cần khom lưng thì có lẽ người bên trên cũng không nhìn thấy, vì vậy họ khoác sọt tre lên lưng, cẩn thận đi về.
Đi mấy bước, Noãn Noãn vấp phải thứ gì đó dưới chân, cúi đầu nhìn xuống, là than rơi. Cô bé kéo anh trai, chỉ chỉ mặt đất.
Lâm Kỳ Trung vốn đã không có tâm trạng nhặt tiếp, nhưng nhìn ánh mắt em gái, anh ta cũng không có cách nào khác, lại ngồi xổm xuống nhặt, lúc này anh ta phát hiện có một lượng than lớn rơi dưới gầm xe.
Chỗ này rơi xuống từ một chiếc xe bị xóc nảy lúc nãy, bị chiếc xe đằng sau cán lên, sọt tre của Lâm Kỳ Trung đã không thể hạ xuống, Noạn Noạn cực kỳ chăm chú, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, bò vào trong nhặt than. Bên trong rất tối, đứa trẻ còn nhỏ như vậy tay chân cũng không được khéo léo, nhặt một lại rơi một. Lâm Kỳ Trung cũng không dám nói lời nào, chỉ đành lo lắng suông.
Lúc này cả đoàn xe bỗng nhiên khởi động.
(đây là một chi tiết mà tôi không thể tưởng tượng nổi, bởi vì bọn họ đỗ xe ở đây hiển nhiên là do xe có trục trặc, lúc trước bọn họ không xuất phát ngay lập tức hiển nhiên cũng vì không sửa chữa được, sắc trời đã tối nên để đến ngày hôm sau lại sửa chữa. Vì sao lúc này lại đột nhiên nổ máy. Đảo ngược lại, điều này chứng minh khả năng là xe không dừng lại ở chỗ đó vì trục trặc. Như vậy thì vì cái gì?)
Xe khởi động rất nhanh, lúc này Lâm Kỳ Trung đã không thể tiếp tục im lặng được nữa, anh ta quát to lên, nhưng đã không còn kịp, xe kéo đi sáu bảy mét. Khi anh ta nhìn em gái, đã không có cách nào hình dung được, khi chết, bàn tay nhỏ bé của cô còn nắm chặt mấy cục than.
Lâm Kỳ Trung và bà cụ lúc đó đều suy sụp, tai nạn xảy ra trong thị trấn, mỏ than bồi thường một ít tiền cho Lâm Kỳ Trung rồi chuyển đi, bởi vì trẻ con đi trộm than vốn chính là hành vi không có đạo đức, vì thế số tiền bồi thường này cũng coi như là nhân đạo và vô cùng thương cảm rồi. Về sau những người này không hề xuất hiện trở lại, trong bóng tối Lâm Kỳ Trung cũng chẳng nhớ rõ được khuôn mặt họ, người trong thôn tới giúp đỡ an táng Noạn Noạn cũng chỉ biết là do tai nạn xe cộ.
Đây là câu chuyện về tai nạn năm đó, nếu anh nghĩ cực kỳ bình thường, chẳng có gì lạ thì anh sai rồi, chuyện làm cho người ta sởn gai ốc vẫn còn ở phía sau.
Sau tai nạn ba ngày, bà cụ cùng Lâm Kỳ Trung đến cái mỏ kia đòi một lời giải thích, nhưng khi bọn họ đến bãi đất đó lại phát hiện ra bãi đất kia không còn.
Tất cả có đến mười mấy cây số, ba ngày sau, khi Lâm Kỳ Trung quay lại nơi đó, cỏ dại đã mọc thành bụi, đá vụn ngổn ngang, một chút cũng không nhìn ra đã từng qua sửa chữa.
Lâm Kỳ Trung cẩn thận đi hai lần, phát hiện tuyệt đối không có khả năng đi nhầm nơi, tuy nhiên, tất cả đều biến mất, hơn nữa từ dấu hiệu trên mặt đất thì không hề có vết tích san lấp, ở đây như chưa từng có người đến.
Đây quả thực giống như gặp quỷ, Lâm Kỳ Trung đã nhặt than ở đây trong một thời gian dài, tuyệt đối không thể nào là ảo giác. Thế nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, tất cả đều biến mất, cũng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Bọn họ đến những thôn làng xung quanh hỏi chuyện này, câu trả lời họ nhận được càng làm cho bọn họ mờ mịt, cho tới bây giờ không ai biết nơi này có một mỏ than đá, cũng không có bất kỳ ai từng thấy ở đây có bãi đất và xe than ra vào.
Hỏi ba bốn lần, đi sáu bảy dặm xung quanh đều nhận được câu trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, Lâm Kỳ Trung nhìn ánh mắt những người đó, biết họ không hề nói dối.
Bà cụ bắt đầu hoài nghi Lâm Kỳ Trung và nguyên nhân cái chết thực sự của Noạn Noạn, bà nghĩ Lâm Kỳ Trung không trông em cẩn thận, chơi đùa ở một nơi khác. Hoài nghi càng lúc càng nặng, quan hệ mẹ con bắt đầu trở nên rạn nứt.
Tôi nghe đến đoạn này, đầu tiên là hiểu được chuyện tôi nghi ngờ lúc trước, tại sao Lâm Kỳ Trung lại khẳng định chắc chắn thi thể là của em gái mình như vậy. Khi tôi xem đầu khớp xương, thấy trên vài khớp xương có một ít tinh thể màu đen, đây là than khảm vào tận xương khi xảy ra tai nạn.
Loại than này rất đặc biệt, tôi có thể gọi là than vì lớp bên ngoài, nhưng bên trong nhất định có loại vật chất khác làm cho than sáng bóng như ngọc, toả ra ánh sáng màu xám xanh.