Trên đường quay về nhà ở tập thể của bạn tôi, tôi phân tích đại khái ý kiến của mình cho cậu ta, cậu ta nghĩ tôi có hơi quá chủ quan, hơn nữa còn quá mức xét nét, dù sao thì cậu ta cũng chẳng có chút nào gọi là cảm giác thái độ và tâm tình của đối phương khác thường.
Tôi nói có khả năng là tôi đã luyện ra được trong khoảng thời gian kinh doanh, nhân tính của con người rất kỳ lạ, giảng viên kia không ngừng tìm người trợ giúp là vì trong lòng anh ta chột dạ, anh ta cần dùng phương thức này để mọi người cho là chính anh ta cũng đang cảm thấy kỳ quái và lo nghĩ về chuyện này, trên thực tế, xã hội này thực ra sẽ không có ai duy trì hứng thú với chuyện đó trong một thời gian dài. Cho dù từ nay về sau anh ta không đề cập tới thì người khác cũng chẳng truy cứu, tuy nhiên anh ta không có cách nào, nội tâm anh ta muốn hành động như vậy để cho mình cảm thấy thoải mái.
Chính vì thế anh ta tìm đến bạn học tôi, lại nhờ tôi đến trợ giúp, bản thân việc này không phải để giải quyết vấn đề, mà anh ta cũng nhận định người như chúng tôi đến trợ giúp cũng nhất định không giải quyết được vấn đề.
Anh ta muốn một điều có thể chứng minh, để khi thảo luận với những người khác, anh ta có thể nói: “Đấy, tôi đã từng tìm đến anh XX để hỏi, anh ấy giúp tôi tìm một người rất lợi hại mà vẫn không làm rõ được, không tin cứ đi hỏi anh XX mà xem.”
Sau đó tôi cùng bạn học được gọi đi bắt thỏ, trong đất hoang chẳng có cái quái gì khác. Một đêm này chúng tôi ngồi bên đống lửa nướng thỏ ăn cùng đồng nghiệp của bạn tôi. Thực tế chúng tôi chẳng mất mấy công sức. Bọn họ nuôi hơn hai mươi con chó, vốn là dự định nuôi đến mùa đông thì làm lẩu, kết quả là khi lũ chó biết được liền liều mạng vồ thỏ cho bọn họ ăn, hiện giờ lũ chó đã thành công thu được nhân quyền.
Khi trở lại khu tập thể, di động của bạn tôi liên tiếp nhận được hơn mười tin nhắn, cậu ta mở máy lên, phát hiện đều là tin nhắn nhắc nhở, đều là cuộc gọi nhỡ của vị giảng viên kia.
Bạn tôi gọi lại, kết quả người nghe điện chính là bà mẹ, bà mong tôi có thể gặp bà một lần.
Lúc đó đã khuya lắm rồi, chúng tôi uống bia, ăn một bụng thịt thỏ rừng nướng, cảm giác máu huyết đều tập trung ở dạ dày, không thích hợp để gặp lại bọn họ vào lúc này, nhưng bà cụ kiên trì muốn gặp chúng tôi ngay lập tức. Trong đầu tôi vừa cầu ông nội vừa vái bà nội, nhà tôi cũng có một bà cụ, hơn nửa đêm mà như thế cũng làm tôi thấy không đành lòng, đành phải tắm rửa rồi xuất phát.
Một đường ngủ gật cũng đến được nhà giảng viên kia, nhà xi măng trong huyện thành cũng không có quá nhiều đèn đóm, chỉ có một ngọn đèn dây tóc nhỏ trước cửa thang lầu khiến tôi cảm thấy có chút bất an.
Có lẽ kỳ lạ hơn so với tưởng tượng của tôi lúc trước, trên thực tế, bọn họ ở trong một căn nhà khuất bóng, rất cũ kỹ, hơn nữa còn dùng phương thức dán giấy báo của những năm 80 để sửa sang lại, đây thật ra là chỗ ở của bà cụ. Lý lịch của người giảng viên kia rất đơn giản, trước khi vào trường đại học, anh ta là thầy giáo ở huyện, giáo viên tiểu học, sau khi tốt nghiệp đại học được bổ nhiệm làm việc trong huyện, sau đó vừa dạy học vừa thi nghiên cứu sinh, khi làm nghiên cứu sinh thì lên thành phố, về sau được dạy tại trường.
Vì thế giảng viên này có nơi ở trong thành phố, hiện tại anh ta ở nhà với bà cụ vì khi dời mộ phần, tâm trạng của bà cụ không ổn định.
Hai người ở trong một căn nhà nhỏ âm u như vậy, thực ra tôi cũng đã trải qua, vào thời gian đó, căn hộ này cũng coi như là một căn hộ tốt. Hiện tại lơn như Thượng Hải cũng không thiếu kiến trúc như thế, một căn hộ cũng không chỉ có hai người ở.
Vấn đề là, di cốt của em gái anh ta được đặt ngay trên giá sách phòng ngủ. Tôi tin rằng đối với người sống có phần yêu sạch sẽ đều cảm thấy trạng thái này rất quỷ dị.
Áp lực vì thế cũng càng tăng lên nhưng bọn họ chẳng có cảm giác chút nào, chứng tỏ trạng thái bình thường của cái gia đình này sợ là cũng hết sức quái dị.
Hơn nữa tình cảnh ngọn đèn sợi đốt và thị trấn tiêu điều lúc nửa đêm làm tôi bỗng nhiên lo lắng sau khi tôi đi vào, có thể sẽ bị bà cụ và người giảng viên kia giết chết ở trong đó hay không.
Đặt giả thiết ở đây có âm mưu gì đó, tôi sẽ nói để cho họ tưởng lầm rằng tôi đã biết bí mật của bọn họ, rất có thể trạng thái sinh hoạt dị thường này sẽ làm cho bọn họ hoặc không làm hoặc không vội trực tiếp diệt trừ tôi.
Vì vậy tôi bảo anh bạn ở bên ngoài chờ tôi, tôi mở di động ra, một mình đi lên lầu.
Về sau hành động này được chứng minh là may mắn, ngược lại không phải vì tôi suy đoán là đúng, mà là tôi một mình đi lên, vừa lúc làm bọn họ bớt lo lắng, nếu như tôi thực sự biết một số chuyện, nhất định tôi cũng sẽ vào một mình. Cũng bởi chuyện bọn họ muốn nói với tôi quả thực không thích hợp để thêm một người biết.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà cụ, khác xa với tưởng tượng của tôi, bà cụ rất khí phách, chân to, con ngươi mờ đục, ngậm điếu thuốc của địa phương, hút còn mạnh hơn cả Bàn Tử. Tôi thừa nhận thuốc lá này giống như ra oai phủ đầu đối với tôi, mấy phút đầu làm tôi cảm thấy nhức cả đầu.
Cảm giác đầu tiên khác hoàn toàn với người đau khổ cầu xin trong điện thoại, bà cụ này không phải hạng vừa. Tôi không nhận điếu thuốc đưa tới, những phương diện này tôi đều vô cùng chú ý, trước đây tôi sẽ vì vấn đề mặt mũi hoặc là lòng hiếu kỳ mà nhận một điếu, thường thường sẽ trở thành trò cười cho người ta.
Tuy nhiên tôi cho rằng tự làm trò cười cũng chẳng sao, người khác vẫn nghĩ tôi chơi rất khá, giống như đùa bỡn cho người khác xem, về sau tôi ý thức được, Tiểu Tam Gia có thể đùa bỡn là vì có Tam Gia ở đây. Có một người như tôi bọn họ đều cảm thấy thân thiết, tuy nhiên sự thân thiết này không quan trọng, chú Ba làm cho bọn họ cảm thấy có thể dựa vào một cách chắc chắn mới là quan trọng.
Xã hội này điều quan tâm đầu tiên chính là những thứ đó, thứ hai mới là hài hước và đáng yêu, vì thế tôi mất một thời gian rất dài mới có thể thay đổi thói quen này của mình.
Đại khái nói chuyện tào lao vài câu, bà cụ trước hết xin lỗi tôi, mắng con trai bà, tôi biết thực ra cũng chẳng có gì để mắng, bất quá là muốn để có lý do triển khai trọng tâm câu chuyện về sau, quả nhiên, mắng hai ba câu, bà cụ dùng tiếng địa phương mang theo khẩu âm tương tự tiếng phổ thông mà hỏi tôi: “Ông chủ này, anh làm nghề gì?”
Thật ra áp lực của tôi rất lớn bởi kỳ thực tôi cũng không biết điểm kỳ lạ trên đầu khớp xương, thực sự tôi rất sợ bà cụ nói thẳng, nhưng bà cụ lại hỏi dò kiểu này thì tôi lại có thể tán dóc. Tôi suy nghĩ một chút, trả lời: “Cháu xem phong thuỷ.”
Tay bà cụ run lên, hung tợn nhìn thoáng qua người giảng viên, lại nói với tôi: “Tôi cũng biết.” Tôi thừa cơ hỏi: “Cụ à, cụ biết thì vì sao không chuẩn bị sớm một chút — ”
Tôi cố tình không nói hết câu, bà cụ liền mắng người giảng viên kia, mắng rất ác độc, dùng tiếng địa phương mà nói. Tôi có thể hiểu được đại khái, ý là: “Thấy chưa, tôi đã nói cái mả kia không táng được, nó còn không nghe. Nó còn luyến tiếc chỗ tiền đó, chuyện này lúc dời mộ , thầy phong thuỷ kia đã nói có vấn đề, nó còn không nghe, kêu là mê tín.”
Giảng viên không có bất kỳ biểu cảm gì, cúi đầu nghe mắng, tôi nghe ra chút manh mối.
Lần đầu dời mộ, nói như vậy, lần này là lần thứ hai. Lần dời mộ đầu tiên đã có vấn đề.
Bà cụ vẫn tiếp tục mắng, tôi khuyên vài câu, bà cụ bỗng khóc lên, hỏi bây giờ phải làm sao? Nhờ sư phụ giúp cho, vừa nói vừa mắng giảng viên.
Tôi còn đang suy nghĩ nên nói thế nào, bỗng nhiên chẳng báo trước, vị giảng viên kia lật bàn xuống, bụi bặm xông tới mặt tôi, anh ta vọt vào phòng, ôm cái hộp kia chạy ra ngoài.