Đến lúc Cố Di Gia kết hôn rồi thì coi như gạo đã nấu thành cơm, cho dù anh cả có phản đối cũng vô dụng.
Khương Tiến Vọng cũng cố gắng suy nghĩ rất nhiều để cưới được Cố Di Gia.
Anh ta tìm được một bà mai rất có năng lực, đưa cho bà ta một khoản tiền, nhờ bà ta ra mặt nói chuyện với người nhà họ Cố.
Bà mai cũng là một người khôn ngoan, bà ta hỏi thăm rõ ràng tình hình của Cố Di Gia và nhà họ Cố, lập tức đã nảy ra ý đồ.
Thím ba Cố là người được bà mai tìm đến giúp, bà mai thích bà ta vì bà ta có tài ăn nói, lại còn là thím ba của Cố Di Gia, để bà ta làm việc với Cố Di Gia trước, đưa trước cho bà ta mười đồng, sau khi mọi chuyện thành công sẽ đưa thêm cho bà ta hai hai mươi đồng nữa.
Còn vì sao không đi tìm cha ruột với mẹ kế của Cố Di Gia, vì đã biết có tìm họ cũng vô ích, thà đi tìm chú thím ở bên cạnh còn hơn.
Chỉ mới ba mươi đồng, thím bà Cố đã rất vui mừng, chưa kể Cố Di Gia có thể gả đến thành phố, cũng sẽ tốt cho nhà anh cả Cố.
Thím ba Cố sốt ruột nói: "Gặp thêm vài lần nữa sẽ quen nhau, chỉ cần con đồng ý..."
"Bà thím ba, bà muốn cho cô út gặp ai vậy?"
Cố Di Gia chưa kịp nói, Bảo Hoa đã cảnh giác hỏi, đôi mắt to tròn giống như Trần Ngải Phương nhìn bà ta từ trên xuống dưới, giống như một đứa nhóc hung dữ.
Thím ba Cố bị cô bé nhìn đến khó chịu, lẩm bẩm trong lòng rằng một con nhóc khôn khéo hung dữ như vậy, sau này chắc chắn sẽ không lấy được chồng. Không phải ai cũng giống như Cố Minh Thành thích người như Trần Ngải Phương, có hoàn cảnh khó khăn như vậy còn cưới chị ấy.
Bà ta bất đắc dĩ nói: "Không có gì đâu, nhóc con đừng nhiều chuyện."
Bảo Hoa cười nói: "Chuyện này thì không được đâu ạ, mẹ cháu nhờ cháu chăm sóc cô út, cô út mới xuất viện, sức khỏe không tốt, không thể ra ngoài dễ bị trúng gió, lỡ như cô út lại ngất xỉu, bà thím ba có chịu trách nhiệm được không?"
Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé cứ nói to đến mức thím ba Cố không thể chịu được, hơn nữa hôm qua Cố Di Gia đã ngất xỉu ở nhà bà ta, doạ bà ta rất sợ hãi, không dám nói gì nữa.
Bà ta thấy tiếc nuối, xem ra hôm nay không phải lúc thích hợp để đến nhà, bà ta phải đợi khi không có cô bé rồi hãy đến gặp Cố Di Gia.
Cuối cùng, thím ba Cố miễn cưỡng rời đi.
Bảo Hoa đi đóng cửa lại, rồi quay lại nhìn cô út xinh đẹp, đưa cho cô một viên kẹo sữa Thỏ Trắng, còn một viên bỏ vào miệng mình, phồng má nói: "Cô út, bà thím ba muốn giới thiệu dượng út cho cô sao?"
Cố Di Gia: "..."
Cố Di Gia không coi cô bé như một đứa trẻ, một đứa trẻ năm tuổi ở nông thôn đã có thể giúp đỡ cha mẹ làm việc rồi.
"Ừm." Cô thản nhiên nói.
Bảo Hoa cau mày, trông tâm trạng có vẻ không tốt, cô bé nhìn sắc mặt Cố Di Gia tái nhợt mệt mỏi, không nói gì thêm.
Trời gần tối, hai mẹ con Trần Ngải Phương đã trở về, Bảo Hoa chạy đến thì thầm với mẹ:
"Hôm nay bà thím ba tới đây, muốn tìm dượng út cho cô út. Mẹ ơi, chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta nói với cha được không? Cha nói sức khỏe của cô út không tốt, người đàn ông để ý cô chắc chắn không thật lòng đối xử tốt cô, chỉ thích gương mặt của cô thôi..."
Nói xong, cô bé ôm khuôn mặt phúng phính mập mạp của một đứa trẻ con: "Cô út của con xinh đẹp như vậy, mỗi ngày nhìn cô cũng không thấy chán, chắc chắn rất nhiều đàn ông muốn cưới cô út! Cha nói đúng, chúng ta phải đề phòng, không để đám đàn ông xấu xa đó dễ dàng đến gần cô út của con."
Trần Ngải Phương không nói nên lời nhìn cô con gái út, vỗ vào mông cô bé một cái: "Con đang nói lung tung gì vậy?"
"Con không có nói lung tung, cha đã nói như vậy!" Bảo Hoa bĩu môi.
Trần Ngải Phương đột nhiên muốn đánh ai đó, nhưng người đó là chồng chị ấy đang ở xa hàng ngàn dặm.
Bình thường rõ ràng anh ấy là một người đàn ông chính trực, đáng tin cậy và vững vàng, nhưng đôi khi lại nói những lời vô nghĩa, khi cưới chị ấy, anh ấy không có như vậy, sao mà sau khi có con anh ấy lại trở nên nhăng nhít rồi?
Thực ra Trần Ngải Phương cũng hơi bối rối, chị ấy vẫn chưa biết tại sao hôm qua em chồng lại ngất xỉu, tại sao cô lại ngất xỉu ở nhà thím ba Cố, không có việc gì thì em chồng đến nhà thím ba Cố làm gì?
Nhà họ Cố có ba anh em, Cố Minh Thành và Cố Di Gia là con của con trưởng, cha của họ Cố Tùng Bách là anh cả, cho nên mọi người quen gọi ông ấy là anh cả Cố.
Bởi vì ông cụ Cố qua đời sớm nên nhà họ Cố phân chia sớm, mối quan hệ giữa ba anh em không tốt cũng không xấu, tuy nhiên trong những năm gần đây, do Cố Minh Thành dần dần bộc lộ tài năng trong quân đội, trái lại ba anh em trở nên thân thiết với nhau hơn.
Nói cho cùng cũng là do hai người còn lại của nhà họ Cố nhìn thấy tiền đồ rộng mở của Cố Minh Thành nên đến nịnh nọt họ.
Đáng tiếc Cố Minh Thành là người có chính kiến, ngay cả cha ruột cũng không quản được anh ấy, huống chi họ hàng chú thím, chưa bao giờ cho họ bất kỳ lợi lộc gì.
Mấy năm qua, họ hàng nhà họ Cố không chỉ kiêng dè Cố Minh Thành mà còn ghét anh ấy.
Thím ba Cố thường xuyên thì thầm rằng Cố Minh Thành không muốn chọn anh em họ hàng mình hay những chuyện tương tự. Vài năm trước, con trai út của thím ba Cố muốn nhập ngũ, nhờ Cố Minh Thành giúp vào danh sách tiến cử nhưng Cố Minh Thành từ chối với lý do đó không phải chức trách của anh ấy, không thể vượt quá giới hạn.
Vì chuyện lần này, thím ba Cố thường xuyên phàn nàn về Cố Minh Thành, ngay cả khi nhìn Trần Ngải Phương và Cố Di Gia cũng thấy mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, bà ta thường nói với chị dâu Vu Hiểu Lan về chuyện hai anh em Cố Minh Thành không đúng.
Thím ba Cố cũng không tệ đến thế, chỉ là người thích lợi dụng, có gì tốt thì muốn lấy một phần, không lấy được sẽ trách người không cho mình lấy.
Vì vậy Trần Ngải Phương không ưa thích gì thím ba Cố, bình thường chị ấy đối xử với bà ta như họ hàng không thân, nếu muốn lợi dụng chị ấy thì không thể nào.
Trên thực tế, không chỉ với thím ba Cố, mà cả nhà họ Cố, Trần Ngải Phương cũng không thích ai hết.
Đừng tưởng rằng chị ấy không biết, mặc dù mấy người nhà họ Cố không dám ức hiếp họ vì nể Cố Minh Thành chồng chị ấy, nhưng sau lưng lại làm rất nhiều thủ đoạn lừa gạt họ. Đặc biệt là với em chồng chị ấy, họ thường thầm mắng cô là ma quỷ không thọ, đồ bệnh tật, còn thẳng thừng nói rằng cô sẽ không sống lâu.
Trần Ngải Phương quyết định sau giờ học ngày mai sẽ đến gặp thím ba Cố hỏi xem thế nào, bà ta không có ý đồ khác thì thôi, nhưng nếu bà ta dám tìm cách...
Chị ấy cười khẩy một cái.
**
Ngày hôm sau Trần Ngải Phương còn chưa đi tìm thím ba Cố, ở nhà đã có một vị khách không mời mà đến.
Cố Di Gia đang ngồi trong phòng chính uống nước, Bảo Hoa đang nhặt rau, bỏ đi mấy chiếc lá vàng.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Bảo Hoa tưởng có người lại đến gặp cô út, hai ngày nay có rất nhiều người đến thăm cô út nên cô bé dùng đôi chân ngắn ngủn đi tới mở cửa.
Khi mở cửa ra, cô bé nhìn thấy một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt ủ rũ, mặc dù khuôn mặt đã già nua, hơi đen và gầy gò nhưng vẫn có thể nhận ra nét mặt của bà ta rất giống Cố Minh Nguyệt, bà ta là mẹ của Cố Minh Nguyệt - Vu Hiểu Lan.
Bảo Hoa nhanh chóng đảo mắt, giọng ngọt ngào hỏi: "Bà nội, sao bà lại tới đây ạ?"
Vu Hiểu Lan liếc nhìn cô bé một cái, ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói: "Nghe nói hôm qua Gia Gia mới từ bệnh viện về, bà tới xem thử."
Bảo Hoa không muốn bà ta vào lắm, nhưng vì lễ phép vẫn mở cửa cho bà ta vào.
Vu Hiểu Lan đi vào trong sân, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ngó xung quanh, trên mặt mang theo một tia ghen tị sâu sắc.
Cố Minh Thành là một con sói mắt trắng, cha ruột của anh ấy vẫn sống trong một căn nhà cũ nát nhưng anh ấy không sẵn lòng bỏ tiền ra xây nhà cho cha mình mà lại xây một ngôi nhà lợp ngói, lót gạch khang trang cho vợ và em gái ở.
Hồi đó bà ta làm ầm ĩ chuyện xây nhà này, thậm chí còn đi tìm bí thư công xã.
Làm gì có chuyện con trai lại xây nhà lớn cho mình mà không cho cha già ở, ngược lại để cha mình sống trong căn nhà rách nát tồi tàn, Cố Minh Thành thật sự bất hiếu.
Đáng tiếc bí thư là kẻ nịnh bợ, thiên vị Cố Minh Thành, anh cả Cố cũng vô dụng, tức giận dẫn bà ta đi, cấm bà ta gây thêm rắc rối.
Nhiều năm qua, mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà của con riêng ở, bà ta không khỏi ghen ghét.
Sẽ tốt biết bao nếu ngôi nhà này dành cho họ ở?
Thật ra lúc đó bà ta cũng muốn lùi lại một bước, cùng lắm thì họ có thể dọn về ở chung, rõ ràng là một gia đình, thân là anh cả, không phải Cố Minh Thành nên chăm sóc cha và em gái em trai sao?
Không ngờ Cố Minh Thành lại từ chối, khẳng định gia đình đã tách ra riêng, anh ấy không sống chung, anh ấy cũng nói rõ thân là anh cả, anh ấy không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng các anh em.
Khi nghĩ đến đây, Vu Hiểu Lan tức nghiến răng.
Cố Minh Nguyệt thì không tính, dù sao cô ta cũng không phải là máu mủ của nhà họ Cố, nhưng Cố Minh Huy và Cố Minh Thành đều là anh em cùng cha, tại sao không cho em trai sống chung?
Rõ ràng Cố Minh Thành coi thường người mẹ kế này, cũng không quan tâm đến Cố Minh Huy - con của bà ta.
Vu Hiểu Lan đi tới sảnh chính, nhìn thấy Cố Di Gia yếu ớt đang ngồi ở đó uống nước, lập tức tức giận.
Đồ bệnh tật này, nếu muốn chết thì hãy chết thật nhanh đi, đừng sống ở đó tạo thêm gánh nặng cho người khác.
Không có cô, mỗi tháng Cố Minh Thành sẽ không phải tốn nhiều tiền cho việc chữa bệnh, thuốc men, thực phẩm bổ sung cho cô, nếu số tiền này đưa cho họ, gia đình họ không những có được một ngôi nhà lớn xây bằng gạch mà vài bữa còn được ăn thịt.
Cố Di Gia ngước mắt lên, thờ ơ nhìn qua.
Ngoài mặt Vu Hiểu Lan cười nhưng trong không cười nói: "Gia Gia này, sức khỏe của con sao rồi?"
"Không tốt lắm." Mặt Cố Di Gia không có biểu cảm gì nói: "Con thấy đầu choáng váng, buồn nôn, luôn muốn ngất đi nhưng lại không thể chết được."
Vu Hiểu Lan cứng họng, kinh ngạc nhìn cô, từ khi nào con nhóc chết tiệt này lại trở nên mồm mép như vậy?
Bà ta lại nhìn sắc mặt Cố Di Gia, dường như vẫn giống như thường ngày, trong lòng thấy rất thất vọng.
Mấy ngày trước, cháu trai nhà mẹ đẻ bà ta lấy vợ, bà ta và anh cả Cố đưa con trai út về nhà mẹ đẻ giúp đỡ nên không biết Cố Di Gia nhập viện vì say nắng.
Cho đến tối qua trở về, bà ta mới vừa nghe nói về chuyện này.
Khi nghe hàng xóm bên cạnh nói rằng cô con riêng này trông như sắp chết, mọi người sợ hãi đến mức vội vàng chạy đến bí thư mượn xe đưa cô đến bệnh viện, Vu Hiểu Lan thiếu chút nữa mừng gần chết.
Nếu đồ bệnh tật này chết, mọi người sẽ vui mừng.
Đáng tiếc, sức sống của ma bệnh này rất ngoan cường, xem ra cô vẫn có thể sống tiếp.
Trong lòng bà ta thất vọng, vô thức biểu hiện ra mặt một chút.
Nếu không phải cha cô - anh cả Cố - kêu bà ta đến xem thử, bà ta hoàn toàn không muốn tới, nhìn dáng vẻ cô con riêng ốm yếu bệnh tật, bà ta cảm thấy thật xui xẻo.
Sau khi Vu Hiểu Lan xem qua biết được cô vẫn chưa chết, cũng lười ở lại.
Bà ta xua tay rồi rời đi: "Được rồi, nếu con không có việc gì thì dì đi đây."
Vừa định bước ra khỏi cửa, bà ta nhìn thấy hai mẹ con Trần Ngải Phương đang dắt một chiếc xe đạp bước vào, hai mẹ con lập tức nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc bén.
Trái tim Vu Hiểu Lan không khỏi khẽ nảy lên.