Xuyên Thư 70: Bệnh Nhược Mỹ Nhân

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí... Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”

Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác.

Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị.

“Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại công xã chăm sóc con... Thím cũng là vì tốt cho con, không phải đang lừa con...”

Thím ba Cố nói xong, quan sát thiếu nữ ngồi trước giường, đáy lòng tán thưởng.

Trong các thôn lân cận đây, nếu nói cô gái xinh đẹp nhất phải kể tới cô con gái út nhà anh cả Cố - Cố Di Gia.

Mặt phù dung, mày lá liễu, tóc dài thẳng đen dày, làn da trắng nõn không tỳ vết, giống như một hình nhân khắc từ ngọc, trông không giống con gái nông thôn.

Đương nhiên, Cố Di Gia có một cặp anh trai chị dâu sủng cô đang nuôi cô, quả thật cũng nuôi không giống con gái nông thôn.

Cô còn có một cặp mắt to long lanh giống như nho đen, gương mặt kiều diễm, mỗi khi bị đôi mắt đó bất cẩn nhìn, đều quên mất mình phải làm gì.

Điều đáng tiếc duy nhất là bởi vì sinh non, từ nhỏ cơ thể của cô đã yếu ớt lắm bệnh, mỗi khi tới giao mùa, cô lại lâm bệnh nặng một trận, nóng không được, lạnh không được, thậm chí không thể bị mệt.

Cũng vì như vậy, trông cô vô cùng gầy yếu, giống như thủy tinh, có cảm giác yếu ớt chạm nhẹ một cái là vỡ.

Người khác bị bệnh, không phải hình dung tiều tụy nhếch nhác thì là gầy tới biến dạng, cũng không biết cô lớn lên bằng cách nào, rõ ràng từ nhỏ tới lớn đều ốm đau triền miên, đã mấy lần bước chân vào Quỷ Môn Quan, suýt chút mất mạng.

Những điều này không ảnh hưởng tới gương mặt của cô, tựa như tiên trên trời, cho dù gầy cũng gầy một cách xinh đẹp, bệnh cũng bệnh một cách khiến người ta thương.

Thím ba Cố cảm khái trong lòng, chính vì có một gương mặt như tiên nữ như vậy, cho dù cô yếu ớt lắm bệnh, trông không có phúc khí lắm, con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép trong tỉnh cũng muốn cưới cô.

Một con ma bệnh yếu ớt như vậy, cưới về có thể làm gì? Coi là Bồ Tát mà cúng hay sao?

Tuy nghĩ như vậy nhưng thím ba Cố cũng không nói gì, nếu Cố Di Gia thật sự gả vào tỉnh, họ mới vui, chắc chắn có thể chèo kéo nhà họ Cố.

Có lẽ là thấy cô im lặng mãi, vẻ mặt ngỡ ngàng, thím ba Cố dần dừng lại, không nhịn được có hơi lo lắng, vội vàng ra ngoài rót cho cô một ly nước ấm mang tới.

“Nào nào nào, Gia Gia, con uống ngụm nước, đừng lo lắng!”

Một cái ly sứ đã tróc sơn được nhét vào trong tay cô, Cố Di Gia vừa hay miệng đắng lưỡi khô, cúi đầu uống ngụm nước.

Nước vừa vào cuống họng, đột nhiên hàng loạt ký ức ùa vào trong đầu, Cố Di Gia không kịp đề phòng bị sặc nước, ho dữ dội, ho tới long trời lở đất, đầu cũng đau nhói.

Thím ba Cố lập tức bị dọa sợ, muốn vỗ lưng cho cô, nhưng nhìn thấy tấm lưng gầy yếu của cô, lại lo lắng mình dùng lực quá lớn vỗ hỏng cô, sốt ruột xoay vòng vòng, đợi nhìn thấy cô ho mãi ho mãi, đột nhiên ngất xỉu, bà ta suýt chút sợ tới hồn bay phách lạc.

Bà ta vội vàng chạy ra ngoài gọi người: “Tới đây mau, Gia Gia ngất rồi.”

Rất nhanh, mấy người phụ nữ ùa vào, nhìn thấy Cố Di Gia nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hôn mê không tỉnh cũng sợ hãi không thôi, vội vàng luống cuống tay chân bế người ra ngoài.

Còn chưa tới Đoan Ngọ, thời tiết phương Nam đã vô cùng nóng bức.

Chính là sau buổi trưa, mặt trời bên ngoài vẫn bừng bừng, hầu hết xã viên đều làm việc ngoài đồng, cả công xã Nam Sơn nằm dưới cái nắng cháy gắt, ngay cả hoa màu trông cũng héo úa vài phần.

Đột nhiên vang lên một đợt huyên náo, khiến không ít xã viên ngẩng đầu nhìn.

Rất nhanh họ biết được hóa ra là con gái út nhà anh cả Cố - Cố Di Gia đột nhiên ngất xỉu, mọi người đang đến nhà bí thư mượn xe đưa cô vào bệnh viện.

Nghe thấy chuyện này, rất nhiều xã viên đều đã quen.

Ngược lại là một số thanh niên trí thức mới tới, không hiểu tình hình, hỏi thăm Cố Di Gia làm sao vậy.

Nông thôn ít phương tiện giải trí, thôn dân cũng thích hóng náo nhiệt, nếu xảy ra chuyện gì, họ đã sớm chụm tới hóng hót. Nhưng sau khi những thôn dân này nghe thấy chuyện này, thế mà lại tỏ vẻ quen thuộc, khó trách khiến những thanh niên trí thức này nghi hoặc.

“Ài, con gái út nhà họ Cố này thường xuyên ốm đau, chúng ta đã sớm quen rồi.”

“Nghe nói năm đó khi mẹ nó mang thai nó, trời mưa ra ngoài trượt ngã, không chỉ sinh non, người lớn cũng mất mạng. Từ nhỏ đứa con gái út nhà họ Cố đã bệnh tật triền miên, nhìn là biết sẽ chết sớm... Khụ, nhưng cũng không ngờ, chớp mắt nó đã lớn như vậy rồi, tuy giữa đường trắc trở, ít nhất cũng đã khôn lớn.”

“Con bé cũng là người đáng thương, từ nhỏ tới lớn, thuốc nó uống còn nhiều hơn cơm.”

Sau khi thanh niên trí thức mới tới nghe được, cảm thấy nhà họ Cố này rất tốt, nguyện ý nuôi một đứa con bệnh tật.

Sau khi họ xuống nông thôn, từng nghe nói không ít tập tục xấu của nông thôn, cực kỳ trọng nam khinh nữ, nếu nhà ai có đứa con bệnh tật như vậy, còn là con gái, thấy không nuôi sống được, họ đã sớm ném vào trong núi sâu cho xong chuyện rồi.

Loại chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ, cũng sẽ không có ai quản, chỉ cần không cố tình báo công an, cứ coi như chưa từng xảy ra.

Nào biết sau khi xã viên bên cạnh nghe vậy, không nhịn được cười phụt một tiếng.

“Các người nghĩ nhiều rồi, nông thôn chúng tôi kiếm tiền không dễ, nhà ai không nghèo? Nào nuôi nổi đứa con yếu ớt lắm bệnh này? Thêm nữa sau này anh cả đi bước nữa, cưới một người đàn bà ghê gớm, Vu Hiểu Lan đó không phải người tốt lành gì, bà ta có con riêng để nuôi, sao có thể hi vọng tiền trong nhà đều đem đi nuôi một đứa con gái, còn là con gái luôn ốm đau?”

“Nếu không phải có Cố Minh Thành luôn chăm sóc đứa em gái này, cô gái này đâu thể nào được nuôi lớn.”

“Đúng vậy, đứa trẻ Minh Thành này là người đáng tin, từ nhỏ đã hiểu phải chăm sóc em gái, bảo vệ con bé, mỗi lần con bé bị bệnh, đều là nó bồng em gái đến trạm y tế... Sau đó nó đi làm lính, cưới vợ là Trần Ngãi Phương, Trần Ngãi Phương này cũng là người ghê gớm, nuôi em chồng như con gái, bảo vệ con bé dữ lắm.”

Nghe tới cuối cùng, các thanh niên trí thức đã làm rõ đại khái tình huống của Cố Di Gia này.

Mẹ ruột khó sinh mà mất, sau đó cha ruột lại cưới một bà mẹ kế ghê gớm, trông cô rất đáng thương, nhưng cô có một người anh tài giỏi làm lính, từ nhỏ đã bảo vệ cô, chăm sóc cô, sau này anh trai lại cưới một chị dâu lợi hại, có anh chị nuôi, chưa từng chịu ấm ức gì, thuận lợi trưởng thành.

Còn việc các xã viên nói Cố Di Gia là cô gái xinh đẹp trong các thôn lân cận công xã bọn họ gì đó, các thanh niên trí thức chưa từng nhìn thấy người thật nên đều không để ý lắm.

Một cô gái nông thôn, cho dù xinh đẹp, có thể xinh đến đâu?

Rất nhanh, lại có xã viên đi giúp trở về.

“Mọi người không nhìn thấy đâu, sắc mặt của cô con gái út nhà anh cả Cố tái xanh, dáng vẻ như người sắp chết, bác sĩ ở trạm y tế nói tốt nhất là đưa đi bệnh viện, nếu không sẽ muộn mất.”

"Cái gì? Nghiêm trọng như vậy?"…

Các xã viên xung quanh đều giật mình, không khỏi bàn tán, đồng thời không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.

Những năm qua, Cố Minh Thành tốn nhiều tiền nuôi cô em gái bệnh tật này như vậy, khó khăn lắm mới nuôi đến khi cô thành niên, nếu vẫn không sống được, vậy không phải là uổng công nuôi sao?

Cái này phải lãng phí bao nhiêu tiền chứ?

Nghe nói bình thường cô con gái này đều ăn gạo sạch, Cố Minh Thành thậm chí còn nguyện ý dùng tiền trợ cấp của mình cho cô đi học, học thẳng tới tốt nghiệp cấp ba.

Nếu không phải bây giờ không có thi đại học, nói không chừng đều cho cô đi học đại học rồi.

***

Cố Di Gia cảm thấy mình rất bất ổn.

Từ nhỏ cơ thể của cô đã khỏe mạnh, rất ít khi trải qua cảm giác bị bệnh. Cô lại là con gái út được sủng chiều nhất trong nhà, tuy nói không phải muốn gì được nấy, nhưng cũng là gia đình có đời sống vật chất và tinh thần đều phong phú, chưa từng chịu ấm ức, cũng chưa từng khó chịu như vậy.

Cơ thể tựa như bị treo trên đống lửa hun nướng, nướng tới mức cô giống như con cá sắp bị chết cháy.

Ngoài những điều này, đầu của cô đau giống như muốn nổ tung, ký ức hỗn loạn tràn vào.

Những ký ức này không phải của cô mà là của một cô gái cũng tên "Cố Di Gia", dung lượng bộ não của con người không thể một lúc tiếp nhận nhiều ký ức như vậy, cô của lúc này giống như một chiếc máy tính không đủ ram, sắp chết máy.

Hôn mê như vậy hơn một buổi, cuối cùng Cố Di Gia cũng tiêu hóa xong toàn bộ ký ức, cơn đau đầu dần giảm nhẹ.

Cuối cùng Cố Di Gia cũng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.

Lúc mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ canh bên giường.

Trên người chị ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, bên dưới là một cái quần đen, một mái tóc ngắn gọn gàng, trông vô cùng nhanh nhẹn.

Mày rậm mắt to, gò má căng tròn, gương mặt nhu hòa, tuy làn da không trắng lắm nhưng trên người có một loại sức sống tràn trề, là một cô gái xinh đẹp nở nang trên ý nghĩa đại chúng, trông vừa khỏe mạnh vừa có sức sống.

Người phụ nữ thấy cô tỉnh lại, gương mặt lộ ra vui mừng, quan tâm hỏi: “Gia Gia, em không sao chứ?”

Cố Di Gia mở miệng, khàn khàn gọi một tiếng: “Chị dâu...”

Trần Ngãi Phương đi rót nước, cẩn thận đỡ cô lên, sau khi cho cô uống nước xong, nói: “Bác sĩ nói em bị say nắng, nhưng...”

Chị ấy muốn nói lại thôi.

Nói là say nắng, nhưng thực ra lúc đưa tới bệnh viện, hễ nhìn thấy sắc mặt của cô đều cho rẳng cô sắp chết rồi, ngay cả bác sĩ cũng giật mình.

May mà cuối cùng kết quả kiểm tra là thời tiết quá nóng, say nắng.

Đối với việc này, mọi người cũng không quá nghi ngờ, con ma bệnh như Cố Di Gia không thể chịu nóng, không thể chịu lạnh, thời tiết nóng như vậy, phơi vài phút dưới mặt trời, nói không chừng đã có thể ngã xuống.

Bác sĩ cũng quen thuộc với Cố Di Gia – người thường xuyên tới bệnh viện, cảm thấy đoán chừng là cơ thể của cô không ổn, cho nên phản ứng khi say nắng mới lớn như vậy.

Cố Di Gia nhìn vẻ mặt của chị ấy, trong lòng có chút hiểu.

Xem ra dáng vẻ lúc mình hôn mê quả thật rất đáng sợ, khi đó tiếp nhận ký ức, bản thân cô đã đau tới sắp chết, sắc mặt chắc chắn không quá đẹp đẽ.

Thấy Trần Ngải Phương lo lắng, cô nói: “Chị dâu, em không sao, không cần lo lắng.”

Trần Ngải Phương thấy cô vẫn uể oải, thầm biết cô đang an ủi mình, vỗ vỗ tay của cô: “Quật cường với chị dâu cái gì?”

Cố Di Gia chỉ đành nói: “Có hơi choáng.”

Sau khi Trần Ngải Phương nghe xong, không nhịn được đau lòng.

Chị ấy là giáo viên trường tiểu học ở công xã, hôm nay đang lên lớp, đột nhiên có xã viên vội vã tới tìm chị ấy, nói chị ấy em chồng xảy ra chuyện rồi.

Xã viên đó cũng không nói rõ, chỉ nói sắc mặt của em chồng rất khó coi, đã được đưa tới bệnh viện, sợ là, sợ là…

Khi đó Trần Ngải Phương sợ tới hồn bay phách lạc, chân đều nhũn ra, ngay cả sức đạp xe cũng không có, vẫn là giáo viên tốt bụng khác trong trường đưa chị ấy tới.

Trần Ngải Phương nghĩ tới đây liền muốn hỏi em chồng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, còn đang truyền nước, sợ cơ thể của cô không thoải mái, lại không muốn hỏi quá nhiều vào lúc này.

Chị ấy đưa tay sờ trán của Cố Di Gia, nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống, trong lòng không khỏi lo lắng.

Đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đây là bình thường, bây giờ chỉ là sốt nhẹ, đã coi như khỏi rồi.

Trần Ngải Phương nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi rồi.

Chị ấy lấy một cái ca sứ bên bàn, bên trong là cháo trắng đặc sệt và một ít rau thanh đạm: "Nào, ăn một chút, em cũng đói rồi nhỉ." Ăn vào mới có tinh thần.

Cố Di Gia từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cô ăn gạo sạch là chính, nhưng phải ăn thanh đạm.

Nếu không phải Cố Minh Thành giỏi giang, thăng tiến nhanh ở bộ đội, trợ cấp dần nhiều lên, chỉ sợ căn bản không nuôi nổi cô em gái này.

Thực ra Cố Di Gia không có khẩu vị gì, có thể là bởi vì phát sốt, toàn thân suy nhược, càng không muốn ăn.

Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng khó chịu như vậy, tựa như ngay cả linh hồn cũng trở nên nặng nề.

Chính vào lúc cô muốn từ chối, đột nhiên thấy có người xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Người vào là một chàng trai mặc sơ mi trắng, quần dài đen, đeo một cái kính, nho nhã, trông giống như là người thành phố.

Dáng người cao gầy, ngũ quan cũng ổn, nhìn giống người đàng hoàng, là kiểu mà nữ đồng chí bây giờ sẽ thích.

Đáng tiếc vẻ ngạo mạn trên khuôn mặt khiến anh ta trông có vài phần lố lăng, ở trong mắt Trần Ngải Phương, không được ưa thích.

Đại khái là có một người chồng quân nhân, chị ấy càng thích kiểu đàn ông cương nghị rắn rỏi hơn, chứ không phải kiểu người thành phố ra vẻ đạo mạo lại kiêu căng.

Cố Di Gia cũng không thích, cảm thấy ánh mắt của người đàn ông trẻ này quá ngông cuồng.

Lúc này, thấy lại có một người theo người đàn ông trẻ đó đi vào.

Người vào sau là một người phụ nữ trẻ, khoảng hai mươi, ngũ quan thanh tú, tóc thắt thành hai bím đem rũ trước ngực, mặc váy sợi tổng hợp, cổ tay đeo một cái đồng hồ kiểu nữ, trông vô cùng thời thượng.

Người phụ nữ trẻ nhìn người đàn ông đó trước, sau đó nói với Cố Di Gia: “Gia Gia, thân thể của cô thế nào, đỡ hơn chưa?”

Người đàn ông trẻ trầm ngâm nói: “Đồng chí Cố, nghe nói cô say nắng, cô không sao chứ?”

Cố Di Gia từ trong ký ức biết được cô gái này là con gái do mẹ kế Vu Hiểu Lan dẫn tới, tên Cố Minh Nguyệt.

Năm đó sau khi cha Cố góa vợ, để chăm sóc Cố Di Gia đẻ non, được bà mối giới thiệu, cưới góa phụ Vu Hiểu Lan ở đại đội sản xuất cách vách. Chồng của Vu Hiểu Lan là một nông binh, đã hi sinh trong một trận lũ lụt, sau đó bà ta gả vào nhà họ Cố, đổi tên của con gái chồng trước thành Cố Minh Nguyệt, muốn để cô ta xếp cùng vế chữ "Minh" với Cố Minh Thành.

Nhìn thấy Cố Minh Nguyệt, Trần Ngải Phương không có giọng điệu tốt.

Nếu cô ta thật sự quan tâm Cố Di Gia như vậy thì đã sớm tới rồi, đâu thể sớm không tới, muộn không tới, lại tới vào lúc này. Lại nhìn cách ăn mặc đó của cô ta, rõ ràng là cố ý, người không biết còn tưởng cô ta đi đâu xem mắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp