Hai mẹ con Trần Ngải Phương đi về phía Cố Di Gia, xác nhận cô không có chuyện gì mới nhìn sang Vu Hiểu Lan.
Không phải bọn họ cố ý làm chuyện bé xé ra to mà sức khỏe của Cố Di Gia thực sự không tốt, Vu Hiểu Lan lại là kẻ thích làm bộ làm tịch, lỡ đâu bà ta cố ý bắt nạt Cố Di Gia sao?
Lúc trước cùng từng xảy ra chuyện như vậy, may mà Trần Ngải Phương luôn đề phòng nên cô em chồng mới không bị gì.
Trần Ngải Phương hỏi: "Dì Vu, dì tới đây làm gì?"
Nghe được tiếng "dì Vu" này, nội tâm của Vu Hiểu Lan cực kỳ chán ghét, bà ta trợn mắt nhìn Trần Ngải Phương.
Trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy vừa cáu vừa giận, lúc trước bà ta còn muốn chăm lo chu đáo cho gia đình nhưng tên Cố Minh Thành kia nhìn chằm chằm bà ta như đề phòng cướp, giống như là sợ bà ta giết chết ma ốm Cố Di Gia này vậy. Sau này bởi vì Vu Hiểu Lan hơi lơ là làm Cố Di Gia xém chút nữa chết yểu từ bé nên Cố Minh Thành không bao giờ chịu gọi bà ta là mẹ thêm lần nào nữa.
Lại không ngờ, vợ Cố Minh Thành cũng không gọi mình là mẹ, thật là đáng giận.
Vu Hiểu Lan dùng giọng khó chịu trả lời: "Mẹ nghe nói hôm qua Gia Gia xuất viện rồi. Mẹ với cha con mới qua nhà mẹ đẻ của mẹ về nên ông ấy bảo mẹ đến xem tình hình."
Trần Ngải Phương nghe thế thì trả lời một cách thản nhiên: "Gia Gia rất khỏe, mọi người không cần lo lắng, nói tình hình vậy cho cha bớt lo đi."
Trong lòng của chị ấy rất muốn chế nhạo hai người này, nếu cha chồng thật sự lo lắng cho con gái nhỏ thì cũng nên tự tới thăm, gọi Vu Hiểu Lan tới đây là muốn làm gì?
Vu Hiểu Lan trả lại bằng một ánh mắt xem thường rồi quay người rời khỏi.
Bảo Hoa chạy tới cửa nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, một lúc lâu sau cô bé mới quay đầu lại tố cáo với mẹ và anh trai.
"Bà nội qua nhà bà thím ba ạ."
Bên cạnh nhà họ có rất nhiều nhà khác, cũng gần nhà của chú ba Cố, mà anh cả Cố và Vu Hiểu Lam ở khu nhà cũ nên rất xa chỗ này.
Trần Ngải Phương nhíu mày nói với con gái: "Một đứa con nít mà nhiều chuyện như vậy làm gì? Cẩn thận kẻo thối miệng!"
Bảo Hoa chu môi: "Chuyện có liên quan tới bà nội cũng không phải là việc không đâu!" Cô bé quay đầu lại hỏi anh trai: "Anh, anh thấy em nói đúng không?"
Bảo Sơn ừ một tiếng đồng ý với em gái mình.
Trần Ngải Phương không nhịn được trợn mắt nhìn hai đứa con của mình, chắc chắn chúng nó giống với cha của bọn nó chứ không giống mình.
Cố Di Gia bật cười, cô có được ký ức của nguyên chủ cộng thêm khoảng thời gian ở chung hai ngày nên có thể hiểu được tính cách của hai đứa bé.
Bảo Sơn là anh trai, tính cách chững chạc, rất giỏi giang nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm một chút.
Bảo Hoa còn nhỏ nhưng cực kỳ lanh lợi, chỉ dùng mỗi cái miệng đã có thể khiến cho người khác phải im lặng một cách bất lực.
***
Vu Hiểu Lan nổi giận rời khỏi nhà của con riêng, lúc đi ngang qua nhà chú ba thì đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Chị dâu."
Vu Hiểu Lan quay đầu lại nhìn thấy thím ba Cố đang đứng trong sân gọi mình, bà ta đảo mắt rồi ôi một tiếng trả lời: "Em dâu ba, nghe nói hôm kia Gia Gia té xỉu ở nhà em à, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Khuôn mặt của thím ba Cố cứng đờ nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, bà ta trả lời: "Chị dâu, em có việc cần nói với chị đây, chị vào uống chén nước đi đã."
Vu Hiểu Lan nhìn bà ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mặc dù bình thường Vu Hiểu Lan và thím ba Cố nói chuyện rất hợp ý thật ra chỉ là làm dáng ngoài mặt mà thôi, nhưng Vu Hiểu Lan thích tìm bà ta nói chuyện vì có thể tìm hiểu được tin tức của gia đình con riêng từ chỗ bà ta.
Nếu mình ở gần nhà con riêng hơn thì Vu Hiểu Lan đâu phải đến nói chuyện với thím ba Cố.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy rất buồn nôn.
Năm đó chắc chắn là Cố Minh Thành cố ý chọn địa điểm xây nhà ở chỗ này để rời xa khu nhà cũ, không phải ở gần bọn họ. Trừ lý do đó, bên này cũng có nhiều người hơn, nếu xảy ra chuyện gì cũng có bà con cô bác giúp đỡ lẫn nhau.
Vu Hiểu Lan suy nghĩ rồi bước chân vào cửa nhà chú ba.
Sau khi vào phòng, thím ba Cố nhiệt tình rót nước cho Vu Hiểu Lam làm cho bà ta càng hoài nghi hơn, không biết thím ba Cố lại có âm mưu gì.
Thím ba Cố nói: "Chị dâu, vừa rồi chị đi thăm Gia Gia đúng không? Gia Gia của chúng ta đúng là đứa con gái xinh đẹp nhất trong nhà họ Cố, ngay cả Minh Lỵ của nhà em cũng không bằng được."
Vu Hiểu Lan lại muốn trợn trắng mắt.
Mặc dù bà ta không muốn nhìn thấy con gái riêng nhưng cũng hiểu được khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, nghe nói là được thừa kế từ vẻ ngoài xinh đẹp của người mẹ đã qua đời... Không, phải nói là còn đẹp hơn mẹ của cô.
Còn về Cố Minh Lỵ con gái của thím ba Cố, không phải là Vu Hiểu Lan cố ý chê bai nhưng mà không biết bà ta nuôi con kiểu gì mà thân hình cao to, làn da đen thui lại còn ăn rất nhiều, con gái Cố Minh Nguyệt của bà ta đứng trước mặt Cố Minh Lỵ cũng có thể xem là tiên nữ.
Lời tiếp theo của thím ba Cố càng làm cho Vu Hiểu Lan tức hơn: "Tiếc là sức khỏe của Giai Giai không tốt... Ngược lại là Minh Lỵ của nhà em và Minh Nguyệt của nhà chị đều giống nhau, đều là những cô gái xinh đẹp lại có gia giáo, sức khỏe cũng tốt. Đàn ông họ thích phụ nữ như thế."
Vu Hiểu Lan xụ mặt xuống.
Bà ta có hai đứa con, Cố Minh Nguyệt là con của chồng trước, năm nay đã được hai mươi hai tuổi, sau đó bà ta được gả vào nhà họ Cố, sinh cho anh cả Cố một đứa con trai nhỏ đặt tên là Cố Minh Huy, năm nay tròn mười sáu tuổi.
Trong mắt Vu Hiểu Lan, con của mình cái gì cũng tốt, cái thứ khờ khờ chỉ biết ăn như Cố Minh Lỵ kia sao có thể so sánh với đứa con gái xinh đẹp của mình?
Thím ba Cố vẫn hồn nhiên không biết sự tức giận trong lòng Vu Hiểu Lan, khen con gái của mình xong lại bắt đầu nói đến chuyện của Cố Di Gia.
Bà ta ra vẻ thần bí nói: "Chị dâu, chắc chị không biết có người thành phố nhìn trúng Gia Gia nhà chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn Gia Gia có thể đến sống ở thành phố."
Vu Hiểu Lan kinh sợ, ai mà coi tiền như rác vậy, còn chịu cưới một đứa ma ốm?
Thím ba Cố cười nói: "Người đó chị cũng biết, chính là chủ nhiệm Khương con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép..."
Vu Hiểu Lan không thể nghe được những lời nói tiếp theo, trong lòng bà ta chỉ nghĩ đến việc đứa con gái riêng mình không ưa được người thành phố có bát sắt thích, sau đó sẽ đến sống trong thành phố có thể được cấp lương thực hàng hóa.
Minh Nguyệt của bà ta còn chưa thể vào trong thành phố, tại sao đứa con gái riêng kia lại được tới đó?
Để Minh Nguyệt có thể vào trong thành phố sinh sống, mấy năm nay bà ta phải ăn nói khép nép lấy lòng chị cả sống trong thành phố, chỉ hy vọng chị cả có thể làm mai cho con gái, giới thiệu cho con gái bà ta một người ở đó. Vì chuyện này Vu Hiểu Lan đã chịu rất nhiều nỗi uất ức.
Vu Hiểu Lan hận đến mức cắn răng: "Vị chủ nhiệm Khương kia không biết sức khỏe của Gia Gia không tốt à?"
"Người ta biết chứ, nhưng mà chủ nhiệm Khương vẫn thích Gia Gia, Gia Gia nhà chúng ta xinh đẹp như thế thì có người đàn ông nào mà không thích chứ, đúng không?" Thím ba Cố cố ý nói.
Không chỉ có chủ nhiệm Khương, ngay cả những thanh niên trí thức nhìn thấy Cố Di Gia đều không tin cô là dân quê.
Trong thôn làm sao có thể nuôi dưỡng ra được cô gái xinh đẹp như thế.
Khuôn mặt của Vu Hiểu Lan bình tĩnh.
Đúng vậy, mặt của Cố Di Gia đúng là đẹp tựa tiên trên trời, đàn ông ai cũng thích.
Nhưng mà có thích cũng không thể làm cơm ăn được, cưới một ma ốm về nhà chưa chắc đã làm được mấy chuyện giường chiếu nói gì đến chuyện sinh con, cưới về làm gì? Còn không bằng Minh Nguyệt của bà ta, bộ dáng xinh đẹp lại khỏe mạnh, còn có mông lớn, nhìn là biết rất dễ sinh.
Cuối cùng Vu Hiểu Lan nghiêm mặt rời đi.
Thím ba Cố nhìn chằm chằm bóng dáng của bà ta rồi cười cười.
Vu Hiểu Lan này rất khôn khéo, tính khí cao ngạo, bà ta vẫn luôn so sánh con gái của mình và Cố Di Gia, muốn để con gái mình đè Cố Di Gia xuống đất. Theo tính tình của Vu Hiểu Lan, hiện tại bà ta biết được chủ nhiệm Khương thích Cố Di Gia thì nhất định sẽ làm ầm ĩ, có khi lại phá hư chuyện này.
Nhưng mà Vu Hiểu Lan cũng chỉ có thể ngang ngược trong nhà, bà ta không dám gây chuyện trước mặt Khương Tiến Vọng và người nhà họ Khương, vậy chỉ còn cách tác động vào phía Cố Di Gia.
Tính tình Cố Di Gia rất yếu đuối, nếu mẹ kế chửi bới hết sức thì cô sẽ cảm thấy phiền phức nên có thể sẽ đồng ý, tự nguyện gả vào nhà họ Khương cho nhanh để tránh khỏi mẹ kế ngang ngược kia.
Vậy cũng coi như là thím ba Cố hoàn thành nhiệm vụ.
***
Một lúc sau, Trần Ngải Phương tới nhà chú ba nói chuyện với thím ba Cố.
Nhìn thấy chị ấy, trái tim của thím ba Cố như bị treo lên: "Ra là Ngải Phương, sao con lại tới đây? Vào nhà uống chén nước đã."
Trần Ngải Phương từ chối rồi nói thẳng vào vấn đề: "Thím ba, hôm kia Gia Gia té xỉu ở nhà thím, thím gọi em ấy tới đây làm gì? Chuyện Gia Gia bị ngất xỉu có liên quan gì tới thím không?"
Nói xong, chị ấy nhìn thím ba Cố bằng ánh mắt sắc bén.
Thím ba Cố bị Trần Ngải Phương nhìn như thế thì trong lòng run sợ.
Cô vợ này của Cố Minh Thành không phải người hiền lành, nghe nói lúc chưa cưới chồng đã dám chống đối cha mẹ, không chịu cưới người đàn ông mà cha mẹ chọn cho mình. Lúc đó Trần Ngải Phương không lấy gì, chỉ mang theo một bộ quần áo cũ đến gả cho Cố Minh Thành, đến lễ hỏi cũng không cần, thực sự rất giống như tặng không cho Cố Minh Thành.
Có cô gái nào to gan được vậy? Có đứa con gái nào không biết xấu hổ như thế?
Sau này cha mẹ của Trần Ngải Phương đến quậy phá, đòi Cố Minh Thành phải đưa lễ hỏi nếu không sẽ dẫn con gái về nhưng cũng bị chị ấy cãi lại thẳng mặt.
Người phụ nữ này đúng là một con cọp mẹ.
Đến khi chức vụ của Cố Minh Thành ở bộ đội càng lúc càng lớn thì chị ấy cũng không lo lắng gì nữa. Mỗi lần Trần Ngải Phương về nhà mẹ đẻ đều vênh váo đắc ý, hiện giờ nhà mẹ đẻ của chị ấy không có ai dám khinh thường chị ấy nữa, ngược lại còn phải nịnh bợ.
Thím ba Cố cười cười: "Thím chỉ gọi Gia Gia tới đây nói chuyện..."
"Đúng không?" Trần Ngải Phương ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng lạnh băng nhìn chằm chằm bà ta rồi từ từ nói: "Thím ba, thím biết tính của con rồi đó, nếu thật sự không có chuyện gì thì tốt nhưng nếu có chuyện..."
Trái tim của thím ba Cố đập mạnh một nhịp, bà ta nhớ đến những hành động vĩ đại của Trần Ngải Phương thì sợ run cả người. Thím ba Cố không dám giấu giếm nữa, vội vàng kể hết mọi chuyện chỉ là giấu đi việc bà ta kiếm được ba mươi đồng từ chỗ bà mối.
Trần Ngải Phương nghe xong thì cười một cách lạnh lẽo, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm thím ba Cố.
Thím ba Cố thiếu chút nữa quỳ xuống, bà ta vội vàng nhìn xung quanh xem thử có cái gì để làm vũ khí như cái chổi hay không, sợ nhất là Trần Ngải Phương lấy chổi đập nhà của bà ta.
***
Sau khi Trần Ngải Phương ra cửa, Bảo Hoa bắt đầu nhìn lén bên ngoài.
Năm nay Bảo Sơn đã học lớp bốn ở trường tiểu học, cậu bé ngồi làm bài tập, Cố Di Gia ngồi cạnh hướng dẫn, giải thích những chỗ còn chưa hiểu cho cậu bé.
Bảo Sơn không thể nhìn nổi điệu bộ của em gái lúc này nên nói: "Bảo Hoa lại đây, em cũng phải làm bài tập."
Những đứa trẻ ở nông thôn đến trường khá trễ. Mặc dù Bảo Hoa còn chưa đi học nhưng Trần Ngải Phương và Cố Di Gia đã dạy cô bé đọc sách biết chữ ở nhà, cũng có bài tập hàng ngày.
Bảo Hoa dù không muốn cũng đành phải ngồi xuống cầm lấy sách bài tập bắt đầu làm nhưng tư tưởng không hề tập trung vào việc làm bài.
Cô bé mới viết được mấy dòng thì thấy mẹ đã quay lại, hai mắt của bé sáng rực nhìn qua.
Khuôn mặt của Trần Ngải Phương rất bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra được chị ấy đã nổi giận chỗ thím ba Cố lúc nãy. Trần Ngải Phương ngồi xuống như không có chuyện gì, bắt đầu hướng dẫn con gái làm bài.
Thấy vậy, Bảo Hoa cực kỳ thất vọng.
Buổi tối trước khi ngủ, Trần Ngải Phương đột nhiên nghĩ đến việc gì nên tìm Cố Di Gia nói chuyện: "Ngày mai là thứ sáu, chúng ta cùng đến chỗ đại đội gọi một cuộc điện thoại cho anh của em."
Cố Di Gia nghe xong thì tim đập nhanh hơn, sau đó cô chỉ yên lặng gật đầu.
Thứ sáu hàng tuần, Trần Ngải Phương sẽ dẫn em chồng và hai đứa con đi gọi điện thoại cho người chồng ở quân đội, dù cho Cố Minh Thành có nghe được hay không thì chị ấy vẫn cố định gọi điện theo lịch này để kể cho anh ấy nghe tình hình trong nhà.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là nói cho anh ấy biết mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, đặc biệt là Cố Di Gia vẫn mạnh khỏe.