Khi trở về, cũng là Trần Ngải Phương chở cô trên xe đạp về nhà.

Dáng người Trần Khải Phương cao ráo mảnh khảnh, khi đạp xe, chị ấy có thể đạp rất nhanh cũng không thấy mệt dù có chở thêm một người, đương nhiên cũng có phần vì Cố Di Gia quá nhẹ.

Trên đường đi, Trần Ngải Phương luôn lo lắng rằng cô sẽ ngất xỉu, chạy được một đoạn chị ấy sẽ hỏi cô có thấy khó chịu gì không.

Vẻ mặt Cố Di Gia phức tạp.

Mặc dù ngày hôm qua cô mới xuyên tới, nhưng cô vẫn còn những ký ức vốn có của "Cố Di Gia" để lại, như thể cô chính là "Cố Di Gia", không có cảm giác ngăn cách xa lạ gì cả.

Chị dâu là chị dâu của cô, anh cả cô Cố Minh Thành cũng là anh cả của cô.

Từ bệnh viện thị trấn về công xã chỉ mất một giờ đi xe đạp, nếu đi nhanh, có thể về tới nơi trong bốn mươi phút, cũng không xa lắm.

Công xã Nam Sơn gần với thị trấn, đi đến thị trấn rất thuận tiện.

Bí thư công xã là người khôn ngoan, thường tổ chức cho các xã viên bán nhiều lâm sản, đồ thủ công mỹ nghệ ra bên ngoài, công xã Nam Sơn không đến nỗi quá nghèo.

Vừa về đến công xã đã có rất nhiều người tới chào hỏi, hỏi thăm sức khỏe của Cố Di Gia.

Trần Ngải Phương là một người vui vẻ thoải mái, trả lời từng người một: "Sức khỏe Gia Gia nhà chúng tôi vẫn ổn, cảm ơn mọi người quan tâm! Với những người hôm qua đã giúp đưa Gia Gia đến bệnh viện, nếu hôm nào rảnh, tôi muốn mời các anh chị đến dùng bữa."

"Chị dâu Trần à, không có gì đâu."

Suốt quá trình Cố Di Gia luôn mỉm cười, nhìn những người đó chào hỏi lại.

Có lẽ là do có ký ức của cô nên khi nhìn thấy những người này, cô không những không thấy xa lạ mà còn rất quen thuộc, họ đều là những người hàng ngày cô hay gặp.

Tất nhiên vì sức khỏe Cố Di Gia kém, không đi làm nên cô không thân với các xã viên nhiều, mọi người hơi xa lạ với cô, họ cũng không thân thiện với nhau lắm, thậm chí còn không thân thiện như với Trần Ngải Phương là một người làng khác gả đến người trong đại đội.

Sau khi các xã viên hỏi thăm về sức khỏe của Cố Di Gia, họ trông sắc mặt cô liền rời đi.

Dáng vẻ thở ra hít vào không thông của cô ngày hôm qua khiến nhiều người lo sợ, bây giờ nhìn sắc mặt cô tuy tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp đứng đó nên biết chắc cô sẽ không sao.

Cuối cùng mọi người cũng thấy nhẹ nhõm.

Dù sao thì Cố Di Gia cũng là xã viên của công xã, lại có một người anh cả giỏi như vậy, bây giờ Cố Minh Thành đã là sĩ quan nên họ vẫn hy vọng Cố Di Gia sẽ tốt hơn.

Trần Ngải Phương chở Cố Di Gia về nhà.

Ngôi nhà của họ là một ngôi nhà gạch ngói khang trang, có một sân vườn nhỏ, ở công xã Nam Sơn vậy là khá khí thế rồi, Cố Minh Thành gửi tiền về nhờ người xây dựng giúp, đặc biệt là cho vợ con và em gái anh ở.

Bởi vì chuyện này mà năm đó xảy ra nhiều biến cố.

Vừa về tới cửa đã thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ bước ra đón.

"Mẹ, cô út, mọi người đã về rồi."

Một cậu bé với làn da ngăm đen, đường nét sáng sủa, vẻ ngoài tràn đầy sức sống của lứa mười tuổi đi tới giúp mẹ giữ xe đạp, nhìn Cố Di Gia với vẻ quan tâm.

Một cô bé năm tuổi còn lại chạy tới nắm lấy tay Cố Di Gia: "Cô út ơi, cô không sao chứ ạ?"

Cô bé lo lắng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng của cô bé nhăn lại.

Cô bé mặc một chiếc váy đã được giặt trắng bóc, tóc được buộc thành hai bím nhỏ có điều một bên cao một bên thấp, không ngay ngắn lắm. Tuy nhiên cô bé có khuôn mặt tươi sáng, thừa hưởng những ưu điểm của cha mẹ, chỉ nhìn một cái là biết sau này cô bé sẽ là một cô gái xinh đẹp.

Cố Di Gia cười nói: "Cám ơn Bảo Hoa, cô út không sao rồi."

Cô nắm lấy tay cháu gái Bảo Hoa, chậm rãi bước vào nhà, Bảo Hoa cũng cố tình đi chậm lại, sợ quá nhanh sẽ làm cô út ốm yếu mệt mỏi.

Nhìn thấy điều này, Cố Di Gia hiểu rằng mọi người trong nhà đều quen với việc chăm sóc cho cô.

Sau khi trở về nhà, Trần Ngải Phương bảo Cố Di Gia hãy nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời nhờ con gái út chăm sóc cho cô.

Chị ấy là giáo viên của một trường tiểu học trong công xã, hôm qua chị ấy đã nghỉ phép vì chuyện của Cố Di Gia, hôm nay chị ấy phải quay lại trường học.

Về phần con trai cả, cậu bé cũng lo lắng cho cô út nên hôm nay xin nghỉ ở nhà đợi họ, lúc này Trần Ngải Phương không cho phép cậu bé trốn học, đưa cậu bé cùng về trường.

Bảo Hoa còn nhỏ tuổi nhưng vẫn vỗ ngực nói: "Mẹ và anh yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho cô út!"

Cố Di Gia: "... Không đến mức như vậy, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."

Để cho một cô bé năm tuổi chăm sóc cô, lòng cô không lớn đến mức đó.

Tuy rằng có lẽ nguyên chủ đã quen rồi, nhưng dù sao thân thể này thật sự vô dụng.

Khi hai mẹ con Trần Ngải Phương rời khỏi nhà, cô bé đã thúc giục Cố Di Gia mau nghỉ ngơi như một người lớn.

Vẻ mặt Cố Di Gia phức tạp nhưng quả thực cô hơi choáng váng, liền trở về phòng nằm xuống giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ thẳng một giấc đến trưa thì dậy.

Khi thức dậy, cô thấy hai mẹ con Trần Ngải Phương đã về, còn nấu bữa trưa xong rồi, họ đặt phần ăn của cô sang một bên, rồi đậy nắp lại.

Sau khi Cố Di Gia ăn trưa, hai mẹ con Trần Ngải Phương lại vội vã đến trường, chỉ còn lại hai cô cháu ở nhà.

"Cô út, cô muốn uống nước không?" Cô bé hỏi.

Cố Di Gia lắc đầu, nhìn thấy chùm tóc cô bé xiêu vẹo, liền bảo cô bé lại đây, dùng lược chải tóc lại cho cô bé.

Cô là người khéo léo, một lát sau cô đã chải tóc cho cô bé thành hai bím rất đẹp rồi buộc thêm một chiếc băng đô đỏ khiến cô bé trông thật xinh đẹp, liên tục nhìn mình trong gương.

"Bà nội Hoàng không biết buộc tóc, lần nào bà cũng buộc lệch, vẫn là cô út buộc đẹp nhất."

Cố Di Gia mỉm cười nhìn cô bé, trong lòng thấy bình yên như thể đây là nhà của mình.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Di Gia chưa kịp đứng dậy, đôi chân ngắn ngủn của Bảo Hoa đã nhảy lên, vui vẻ đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là thím ba Cố.

Bảo Hoa cảnh giác hỏi: "Bà thím ba, sao bà lại tới đây?"

Khi thím ba Cố nhìn thấy cô bé, vẻ mặt bà ta cứng đờ.

Hai đứa bé trong nhà Cố Minh Thành không ai dễ chọc vào, ngay cả Bảo Hoa năm tuổi cũng là đứa ngang ngược hung dữ trong làng, rất khôn ngoan giống như mẹ cô bé.

Thím ba Cố miễn cưỡng lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng nói: "Bảo Hoa, bà thím muốn gặp cô út cháu có chuyện, cháu ra ngoài chơi một chút nhé."

Bảo Hoa nhanh chóng cầm lấy kẹo sữa Thỏ Trắng nhưng cô bé không nhúc nhích, giọng trong trẻo lảnh lót nói: "Bà thím ba, có chuyện gì cháu không nghe được sao? Cháu đã thành người lớn rồi, bà đừng coi cháu như trẻ con."

Khóe miệng thím ba Cố khẽ méo xệch, cháu là một đứa bé năm tuổi, sao không coi cháu như một đứa trẻ được hả?

Tuy nhiên, thực sự không thể coi cô bé như một đứa trẻ, cô bé này thông minh, biết kể lại với người lớn, lỡ như mẹ Bảo Hoa biết được mục đích của bà ta chắc chắn sẽ lấy chổi đánh.

Cuối cùng, thím ba Cố chỉ có thể nhìn cô bé ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn họ, khiến bà ta thật sự không thể nói nên lời.

Bà ta hắng giọng, trước tiên hỏi thăm sức khỏe Cố Di Gia đang ngồi ở đó.

"Gia Gia này, sức khỏe của con sao rồi? Hôm qua đột nhiên con ngất xỉu, làm chúng ta sợ..."

Nếu không phải bác sĩ chẩn đoán cô bị say nắng, chị ấy không quan tâm đến chuyện của bà ta thì Trần Ngải Phương đã dùng chổi đập nát nhà bà ta, điều này khiến thím ba Cố sợ đến mức không dám gọi ai đến nhà mình.

Vẻ mặt Cố Di Gia mệt mỏi: "Không tốt lắm, con còn hơi choáng váng."

Đôi mắt của cô hơi sụp xuống, mí mắt mỏng, có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ trên đó, nó giúp tô điểm thêm một chút màu sắc cho khuôn mặt nhợt nhạt của cô, mang đến vẻ đẹp không tỳ vết, có sự quyến rũ khó tả.

Bảo Hoa chống cằm, nhìn cô út chằm chằm không chớp mặt, vẻ mặt cô bé hài lòng.

Cô út thật xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời vậy.

Thím ba Cố: "... Vậy thôi, con nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Bà ta nói nghỉ ngơi thật tốt nhưng vẫn không nhấc mông rời đi, bà ta vẫn nhìn chằm chằm Cố Di Gia, ngập ngừng nói, cuối cùng liếc nhìn Bảo Hoa, ngầm hỏi: "Gia Gia, con suy nghĩ thế nào rồi?"

Cố Di Gia nhướng mi nhìn bà ta, đôi mắt trong trẻo thuần khiết, khi cô nhìn thẳng vào người khác như vậy, người ta không khỏi mất tập trung, quên hết mọi thứ.

"Thím ba, con và chủ nhiệm Khương không quen nhau, thím nói vậy thì con cũng không biết phải làm sao."

Thím ba Cố nghe xong, không khỏi thấy hơi lo lắng.

Không quen là thế nào đây?

Ngày nay nam nữ lấy nhau, chẳng phải cũng chỉ như vậy thôi sao, gặp nhau một hai lần cảm thấy cũng hợp nhau, nếu thấy điều kiện ổn thì có thể kết hôn luôn hay có thể tiếp tục bàn xem nên đăng ký trước hay đãi tiệc trước, dù sao thì chúng ta có thể quyết định trước.

Điều kiện của Khương Tiến Vọng rất tốt, cha anh ta là xưởng trưởng xưởng gang thép, mẹ là chủ nhiệm Hội Liên hiệp phụ nữ, chị gái thì lấy chồng cán bộ chính phủ, còn bản thân anh ta cũng là chủ nhiệm cách ủy hội xưởng gang thép...

Đương nhiên, điều khiến người ta hài lòng nhất chính là Khương Tiến Vọng sẵn lòng cưới Cố Di Gia.

Với cơ thể ốm yếu của Cố Di Gia đó, nếu thử đi hỏi thăm chuyện này thì biết ngay, không thể gạt được ai. Mặc dù có rất nhiều đàn ông thích gương mặt của Cố Di Gia, nhưng đàn ông chân đất ở đây khi cưới vợ lại không phải vì khuôn mặt của người đó, họ còn xem xét xem có thể làm việc được không, có thể sinh con không, có chăm sóc già trẻ lớn bé trong nhà tốt không...

Vừa nhìn đã biết Cố Di Gia có tuổi thọ ngắn ngủi, cô cũng chưa thể có con, nếu kết hôn với cô có lẽ phải cần một người đàn ông chăm sóc cho cô, ai dám lấy một cô gái như vậy?

Nhưng Khương Tiến Vọng lại không quan tâm chuyện này, sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để cưới cô, nếu là bà ta thì chắc chắn sẽ đồng ý ngay sợ người ta đổi ý.

Thật ra Khương Tiến Vọng muốn mời bà mối trực tiếp tới cửa hỏi, anh ta thấy dựa vào điều kiện của mình, sẽ không có ai ngu ngốc từ chối, nhất là những người ở quê.

Không phải tất cả phụ nữ ở thôn quê đều muốn lấy chồng thành phố, ăn thức ăn ở đây sao? Bây giờ có một cơ hội, kẻ ngốc cũng sẽ không từ chối.

Cho đến khi anh ta nghe tin Cố Di Gia có một người chị dâu rất lợi hại, nhiều năm qua, chị dâu đã xua đuổi những người đàn ông dám mong muốn cô, bảo vệ cô rất kỹ lưỡng.

Kể từ khi Cố Di Gia tốt nghiệp cấp ba vào năm ngoái, đã có một số người thử mời bà mối đến nhà họ Cố làm mai cô.

Tuy sức khỏe Cố Di Gia không được tốt nhưng vẫn có đàn ông sẵn sàng lấy cô vì khuôn mặt và anh trai Cố Minh Thành của cô.

Kết quả là Trần Ngải Phương đã đuổi những người mai mối này đi, nói với họ rằng phải tìm cho Cố Di Gia một người đàn ông không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô, phải đối xử tốt với cô, nếu không chị ấy sẽ không gả cô.

Trong số những người đến hỏi cưới, thật ra cũng có một số người có điều kiện tốt, thậm chí còn có người từ thành phố đến.

Tuy nhiên, Trần Ngải Phương vẫn không đồng ý với bất kỳ ai, giận dữ đuổi những bà mai đó đi.

Cố Minh Thành không có ở nhà, là chị dâu Trần Ngải Phương có thể quyết định toàn bộ quá trình hôn nhân của em chồng.

Mặc dù anh cả Cố là cha của Cố Di Gia, nhưng mấy năm nay rõ ràng ông ấy không quan tâm đến anh em Cố Minh Thành, cũng chưa bao giờ hỏi han gì nhiều về chuyện hôn nhân, ông ấy không thể làm chủ cho hai anh em.

Khương Tiến Vọng thấy mình có điều kiện tốt, nhưng sau khi nghe về hành động của Trần Ngải Phương, anh ta không chắc liệu Trần Ngải Phương có đồng ý gả Cố Di Gia cho mình không.

Nếu tiêu chuẩn của Trần Ngải Phương cao đến mức coi thường anh ta, đuổi bà mai anh ta mời đến ra ngoài thì anh ta sẽ mất mặt đến mức nào?

Khương Tiến Vọng thực sự thích Cố Di Gia, cũng rất muốn cưới cô, anh ta biết Trần Ngải Phương rất khó đối phó nhưng anh ta không muốn mình bị mất mặt.

Sau khi suy nghĩ, anh ta dự định bỏ qua Trần Ngải Phương luôn, đến nhà họ Cố làm việc với Cố Di Gia trước, nếu Cố Di Gia bằng lòng gả cho mình thì chắc chắn chị dâu cô không còn cách nào khác ngoài việc để em chồng tự lựa chọn tương lai của mình đúng không?

Còn về anh cả của Cố Di Gia, anh ấy đang ở trong quân đội cách xa ngàn dặm, quanh năm suốt tháng cũng không về lấy một lần, cho nên hoàn toàn không cần quan tâm đến anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play