Người thiết kế cái tường này thực kỳ quái, mép tường được làm rất sắc bén, hơi cong một chút, trên mép gần giống như lưỡi dao.
Sau khi Lê Thốc trèo lên trên liền hít sâu một hơi, không có đèn pin là một phiền toái lớn, may mắn là ánh trăng sáng vừa đủ, ngoài ra phía trên không cắm mảnh thủy tinh vỡ cũng là một sự may mắn. Cậu ghé đầu trên mép tường nhòm vào trong. Cái nhà này trồng đủ loại rau ráng và cây cối, thậm chí còn làm cả một cái giá ba tầng để đặt chậu hoa, rõ ràng chủ nhà là một người thích làm vườn.
Lê Thốc mừng thầm, mũi chân nhún một cái, tăng lực ở hông, thuận thế xoay người, từ tường bên này trượt sang mặt bên kia, tiếp đó tay cậu lỏng ra, cả người nhanh chóng đáp xuống. Bởi vì cơ thể có chút ma sát với vách tường, khiến tốc độ trượt xuống không nhanh, cho nên lúc tiếp đất gần như không phát ra tiếng động gì.
Trong khoảnh khắc đó Lê Thốc cảm thấy mình chẳng khác gì vị thích khách được viết trong bình thư, xoay người cuốn rèm cửa, chạm đất không một tiếng động.
Nhà này không có chó, thật sự rất may mắn. Cậu thở dài, nhìn đèn trong phòng toàn bộ đều không bật, liền nhón chuồn chuồn mò tới chỗ đặt hoa, sau đó mang một chậu hoa trong đó đến dưới mặt tường, từ từ chất chúng thành một cái kim tự tháp nhỏ.
Sau đó Lê Thốc bám vào cái tháp bò tới cái bệ ngang nằm ở trên cao nhất kia, dùng chân nhún một cái, lập tức vươn người lên, muốn bám lấy vách tường thông với nhà bên cạnh. Kết quả, chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến của cậu mất đà, lập tức rụt tay về.
Động tác này nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ cho là cậu ngu, bời vì chân cậu còn chưa rời chậu hoa đã lo rụt về, giống một thằng tàn tật đang tập thể dục theo đài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT