Hai ngày sau, lần vào bệnh viện thay thuốc lần thứ hai Lê Thốc mới gặp lại Lương Loan. Do việc cô đưa Lê Thốc xuất viện bị lộ, cô bị kiểm điểm, Lê Thốc được phân vào tay một bác sĩ khác. Đây là một người đeo kính, mặt nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện. Lê Thốc chưa bao giờ thích người như vậy, nhưng vừa nghĩ tới vết thương trên lưng mình còn phải dựa vào người ta, nếu người ta muốn dạy dỗ mình là có thể xử thẳng vào vết thương, cho nên cậu không dám vô lễ.
Lê Thốc và Lương Loan không hề báo cảnh sát. Lê Thốc từng nhiều lần cầm điện thoại lên, nhưng là đều buông xuống. Cậu nghĩ đến đối phương lúc rời đi thậm chí ngay cả uy hiếp họ không được báo cảnh sát cũng không thèm nói, rõ ràng là chẳng sợ cái gì. Cậu định nói với cha cậu chuyện này, nhưng mà cha cậu vẫn liên tục không về nhà. Mà mẹ của cậu, cậu không muốn làm phiền đến gia đình riêng của bà.
Cám dỗ lớn nhất còn là hai mươi hai vạn tệ.
Lê Thốc cũng không có rút tiền từ tờ chi phiếu kia, mà đem gửi ở chỗ Tô Vạn. Đây là một con số rất lớn, cậu còn dùng giấy bọc lại, đặt trong một chiếc túi đưa Tô Vạn, nghĩ không chừng có lúc còn cần dùng số tiền này để Tô Vạn chuộc mình về. Nếu thật sự không trở về được, Tô Vạn cũng có thể nói cho người nhà của cậu một câu trả lời. Khi Tô Vạn thấy số tiền này cũng phải choáng váng, dù là tiểu thiếu gia cũng thấy sợ hãi đối với việc Lê Thốc bỗng nhiên có nhiều tiền như vậy, cho rằng cậu cướp ngân hàng hay bán thận, hoặc là đại loại thế… Lê Thốc cũng không giải thích thêm gì, cậu thực sự muốn để lại một ít tin tức cho Tô Vạn, nếu như mình không về được thì ít nhất còn có giao phó cái gì, thế nhưng cuối cùng cậu chỉ để lại một phong thư cho Lương Loan. Cậu không muốn liên lụy đến Tô Vạn, nhỡ may mà đối phương thực sự cùng hung cực ác, cậu không muốn bạn tốt của mình xảy ra chuyện.
Lần này gặp lại Lương Loan, cô mang theo giỏ hoa quả tới, hình như là đến thăm bệnh. Lê Thốc thấy cô ló đầu vào trước, thấy không có y tá hay bác sĩ, mới lén lút đi vào, khép cửa lại.
Trong tay cô xách theo mấy quả chuối tiêu, nhìn hình dáng cũng biết chất lượng không tốt. Cô cũng không đưa cho Lê Thốc, trực tiếp quăng qua một bên, nói với Lê Thốc: “Tôi có một tin tốt và một tin xấu.”
“Ha ha” Lê Thốc mặt không biến sắc, cười cười, biểu cảm lạnh nhạt, thầm nhủ giờ tôi bình tĩnh lắm, cô nói gì cũng thế thôi, ” Hình như tôi đã không còn quan hệ gì với chị nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT